Liệt kê danh sách dược liệu xong, tiểu thiếu chủ liền liên hệ cho bọn nhỏ rồi phân công nhiệm vụ.
Có thế lực quả nhiên vô cùng có lợi, không đến nửa giờ, dược liệu luyện chế Tích Cốc đan đã tìm mua được, chỉ còn chờ người ta đóng gói mang đến cửa. Trăm loại độc vật làm Bách độc đan cũng đã tìm ra ba bốn mươi loại, số còn lại chỉ cần tìm trong phạm vi thế giới một hồi, tin chắc cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.
Tiểu thiếu chủ cúp máy, hơi nhẹ nhàng thở ra, tâm tư liền bay đến phòng thí nghiệm hóa học ở trường, mắt sáng rực lên. Thực không nghĩ tới dụng cụ luyện dược ở thế giới này lại đầy đủ tiên tiến như thế, có lò áp suất có thể tăng nhiệt độ lên cả ngàn độ, cũng có thể giảm xuống âm mấy trăm độ C, ngoài ra còn có các loại thiết bị chiết xuất, luyện chế nhiều không đếm xuể. Có những công cụ này, một ngày ít nhất cậu có thể luyện ra được những mấy trăm khỏa Tích Cốc đan.
Hai khỏa Tích Cốc đan có thể chống đỡ được một tháng, một năm chỉ cần hai mươi bốn khỏa, đợi đến khi tu luyện đến tầng thứ ba 'Nghịch Mạch Thần Công', tiểu thiếu chủ có thể không cần phải ăn trong ba tháng, số dược sẽ giảm lại chỉ còn bốn năm khỏa một năm. Sở dĩ luyện chế nhiều như thế, là chuẩn bị cho người của Lưu gia. Về phần Bách độc đan, đối với người thường không có nội lực hộ thể mà nói, đây chính là độc dược cực mạnh, cậu dĩ nhiên sẽ không đưa cho mọi người.
Tuy rằng biết Lưu Hương Di có không gian dị năng, hiện tại đang sưu tập thức ăn khắp nơi, mấy người Lưu phụ cùng Trương đại ca đã có cô lo, không cần cậu bận tâm; huống hồ, Tích Cốc đan hương vị chua xót khó nuốt, đối với Lưu Hương Di luôn vơ vét thức ăn mới mẻ mà nói, quả thật không cần lấy ra. Nhưng thế sự biến đổi thất thường, luyện thêm nhiều một chút chỉ có lợi vô hại. Vạn nhất bọn họ và Lưu Hương Di thất lạc nhau hoặc Lưu Hương Di xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó có thể lấy đan dược ra cứu cấp.
Tiểu thiếu chủ nghĩ đến chuyện Lưu Hương Di có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tâm tình không một chút dao động. Đối với người chị này, ban đầu cậu cũng có chút chờ mong, nhưng khi thật sự ở chung, cảm nhận được thù địch từ đối phương, phần chờ mong kia nhanh chóng tan thành mây khói, lập tức xem cô như người xa lạ.
Xử lý xong chuyện dược liệu, tiểu thiếu chủ rửa mặt chải đầu sạch sẽ xuống lầu ăn sáng, những người khác trong Lưu gia đã sớm ra khỏi nhà đi làm. Chỉ còn mười tháng trước khi mạt thế bùng nổ, bọn họ cần nắm chắc thời gian này hoàn thiện những hạng mục đã bàn.
Đối mặt với bàn ăn không người, tâm tình tiểu thiếu chủ có chút không vui. Thật vất vả có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, thật vất vả cảm nhận được thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, dương quang (ánh sáng mặt trời) ấm áp, lại bị chuyện tận thế sắp tới phá hư hầu như không còn. Hay do chính mình mang mệnh hung, đã định đời đời kiếp kiếp đều gặp nạn?
(Carly: thực ra bản gốc là "mệnh trung mang sát", ý giống như người mang mệnh sát phu/thê vậy, ở đây ý nói bé Hân đi đến đâu cũng phải gặp chuyện hoặc chết đó, nhưng ta để mệnh hung ý nói em ấy không hên cho thuận tai ^^)
Nghĩ đến đây, tinh thần cậu lại không hề sa sút. Nếu thật sự là vậy, cậu sẽ đánh toàn lực với lão thiên (ông trời), cùng lắm thì lại chết lần nữa, cậu còn có thể e ngại chuyện này sao?
Con ngươi trong trẻo tràn đầy kiên định, tiểu thiếu chủ thu lại tạp niệm, chân thành hưởng thụ bữa sáng phong phú trước mặt. Cậu bây giờ rất chú trọng đến mỹ vị, há có thể để chuyện chưa phát sinh ảnh hưởng, tự ngược đãi dạ dày mình?!
Chậm rãi ăn xong, tiểu thiếu chủ xách cặp đi đến trường. Đến cửa phòng giáo viên, cậu liền đến thẳng phòng hiệu trưởng, hỏi mượn phòng thí nghiệm cao cấp của trường.
Tiểu thiếu gia Lưu gia lễ nghĩa chu toàn, tiến thối có độ, hiệu trưởng nào dám cự tuyệt (từ chối), không nói hai lời liền đem chìa khóa phòng thí nghiệm đưa cậu.
Tiểu thiếu chủ chân thành cám ơn, cầm chìa khóa đến thẳng phòng thí nghiệm, ghi nhớ kỹ phương pháp sử dụng và công hiệu các loại thiết bị thực nghiệm, sau đó lấy những cái cần dùng để luyện dược để một bên, thử thao tác mấy lần, lại gọi cho người của hiệu thuốc trực tiếp đem dược hiệu đến trường trung học thuộc đại học A.
Chờ cậu đùa nghịch phòng thí nghiệm cùng dược liệu xong, chuẩn bị bắt đầu điều chế, thì đã qua một buổi sáng. Trương Hân Nghiêu đến trường đón cậu, lại không thấy trong lớp, theo lời chỉ của hiệu trưởng đi đến phòng thí nghiệm tìm người.
"Sáng giờ không đến lớp nghe giảng, lại trốn ở đây làm gì vậy?" Mở cửa phòng thí nghiệm, liền thấy đứa nhỏ hắn đang tìm đứng ngay trước mặt an an ổn ổn, lúc này tâm tình buộc chặt của Trương Hân Nghiêu mới trầm tĩnh lại, trên mặt vẫn còn lưu lại nét lo sợ.
Đã sớm chiều ở chung cùng nhau hơn một tháng, cảm tình của hắn với Lưu Vũ bất tri bất giác càng thêm sâu nặng, một khắc kia không tìm thấy cậu, tim hắn như muốn ngừng đập.
"Em đang luyện dược, không có thời gian lên lớp." Tiểu thiếu một tay đem cửa đóng lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp đôi miêu đồng lưu động, thành thành thật thật trả lời. Đối với Trương đại ca mà cậu vô cùng thân cận cùng tín nhiệm, cậu cảm thấy bản thân không cần phải giấu giếm chuyện gì cả.
"Luyện dược? Dược gì?" Trương Hân Nghiêu sờ sờ đầu thiếu niên, ngữ khí kinh ngạc hỏi.
Tiểu thiếu chủ kéo tay Trương Hân Nghiêu đi vào, chỉ phương thuốc trên bàn,"Luyện Tích Cốc đan, ăn một viên có thể no nửa tháng."
Trương Hân Nghiêu nhướn mày, cầm phương thuốc lên xem, muốn cười lại không thể, mở miệng hỏi,"Phương thuốc này em lấy từ đâu? Tại sao lại muốn luyện nó? Thực sự có tác dụng sao?"
"Là từ cuốn [ Thiếu Châu Dịch Cân Kinh ], thật sự có tác dụng. Nếu tận thế thật sự đến, chỉ cần có thứ này chúng ta sẽ không phải chịu đói." Tiểu thiếu chủ gật đầu khẳng định nói.
Cậu tuy rằng không thể bại lộ lai lịch, nhưng cũng vô cùng khinh thường việc nói dối. Ngày đó lật xem võ công bí tịch "Lưu Vũ" lưu lại, ngẫu nhiên tìm thấy phương thuốc này trong [ Dịch Cân Kinh ]. Mặc dù đã có phương thuốc, nhưng luyện chế Tích Cốc đan cần phải nắm chắc lượng dược liệu cùng trình tự trước sau, sai một chút liền hỏng. Phương thuốc tuy đã lưu truyền hơn ngàn năm, nhưng thủ pháp luyện chế lại sớm thất truyền theo năm tháng, khó trách người hiện đại xem Tích Cốc đan như truyền thuyết.
Trương Hân Nghiêu cũng là người hiện đại, đánh chết hắn, hắn cũng không tin lời Lưu Vũ, chỉ xem như cậu hiếu kỳ muốn tìm hiểu. Nam nhân nào trước đây chưa từng ham mê truyền thuyết võ lâm?!
Bất quá, bộ dáng này thật sự rất đáng yêu, hắn chỉ cần nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu liền không nhịn được cười.
Xem ra, tối qua xem "Nguy Cơ Sinh Hóa", lại cùng mình thảo luận một hồi khiến em ấy có chút kích thích. Nhưng sớm cảm nhận được mối nguy cơ không hẳn không phải chuyện tốt.
Trương Hân Nghiêu thầm nghĩ, liền cúi người vỗ vai Lưu Vũ, khen ngợi,"Ân, nếu tận thế thật sự bùng nổ thì dược này quả thật vô cùng quan trọng. Em luyện xong nhớ cho anh mấy bình."
Tuy rằng biết đan dược này đều là hư ảo không có thật, Trương Hân Nghiêu cũng không nỡ nhẫn tâm đả kích nhiệt tình của cậu. Huống hồ, hắn cho rằng ở cùng một Lưu Vũ nghiêm túc lại vô cùng khả ái thế này cũng là một loại hưởng thụ (_.__|||) . Như thể tâm tình khủng hoảng cùng trầm trọng của hắn do tận thế sắp tới đều bị mâu quang (con ngươi) thanh triệt lạnh nhạt của đứa nhỏ này đánh tan.
"Được, em chuẩn bị xong sẽ đưa cho Trương đại ca." Tiểu thiếu chủ cười tủm tỉm gật đầu.
Nghe câu trả lời khẩu khí đương nhiên, tâm phòng bị lãnh ngạnh của Trương Hân Nghiêu liền triệt để hòa tan, càng đối đứa nhỏ lanh lợi trước mắt thêm vài phần thư thái, ôm chặt vai cậu, đem cậu ôm vào lòng xoa nắn một hồi, đến tận khi cậu có chút choáng váng mới luyến tiếc buông ra.
"Được rồi, luyện dược để sau đi, việc cấp bách bây giờ là đem em đi rèn luyện thân thể." Vừa nói Trương Hân Nghiêu vừa kéo Lưu Vũ ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy đến khu huấn luyện bộ đội đặc chủng ngoài ngoại ô.
Mạt thế đang tới gần từng ngày từng ngày, hắn cần trong thời gian ngắn nhất nâng cao thể chất Lưu Vũ, giúp cậu lúc đó có năng lực tự bảo vệ mình.
Khi hai người đi đến khu huấn luyện, Châu Kha Vũ đã mặc bộ quân phục dã chiến chờ ở sân huấn luyện. Cởi bỏ tây trang, bỏ đi vẻ anh tuấn phi phàm cùng tao nhã thường ngày, lộ ra biếng nhác cùng dã tính.
Tiểu thiếu chủ nhảy xuống xe, chạy đến bên người nhìn hắn đánh giá, đôi mắt trong suốt sáng ngời, khiến Châu Kha Vũ có chút lóa mắt. Ánh mắt nóng bỏng lúc này của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ thấy thích hơn, cảm giác ghê tởm phiền chán trước kia, bây giờ một chút cũng không có, thậm chí còn mỉm cười mặc cho cậu đánh giá. Chỉ vì ánh mắt cậu thật sự rất trong suốt, không hề có chút vẩn đục hay âm trầm, khiến hắn dù có muốn chán ghét cũng làm không được.
Trương Hân Nghiêu thấy Châu Kha Vũ vừa đến đã thu hút lực chú ý của đứa nhỏ nhà mình, trong lòng không hiểu sao có chút phiền muộn. Dừng xe xong, hắn liền bước nhanh đến chỗ hai người trầm định xen vào, ngăn trở tầm mắt Lưu Vũ đang nhìn bạn tốt.
"Trương đại ca, bộ quần áo này rất được, em cũng có sao?" Vốn là một tờ giấy trắng, tiểu thiếu chủ rất nhanh hình thành thói quen thẩm mỹ của người thế giới này, giống con trai bình thường luôn thích quân phục.
"Đương nhiên là có, đã sớm chuẩn bị cho em. Vào phòng thay quần áo đi, chúng ta sẽ lập tức bắt đầu huấn luyện." Nguyên lai là thèm quân trang ! Phiền muộn trong lòng Trương Hân Nghiêu lập tức hóa thành hư không, mang cậu vào phòng thay đồ, lấy một bộ quân phục mới tinh đưa cậu.
Tiểu thiếu chủ vui sướng tiếp nhận, thay xong liền cùng Châu Kha Vũ bắt đầu cuộc huấn luyện cực kì tàn ác. Đương nhiên, tàn ác là với thương nhân như Châu Kha Vũ, còn đối với tiểu thiếu chủ chúng ta mà nói, việc huấn luyện bộ đội đặc chủng này chỉ như một bữa ăn sáng. (_.__)
Trương Hân Nghiêu vốn chuẩn bị quyết tâm cứng rắn, vô luận thế nào cũng phải bắt buộc Lưu Vũ hoàn thành tất cả đủ loại dã chiến, lại không nghĩ tới, cậu lăn lê bò trườn, thiết kế vẽ mẫu đều thành thạo (đoạn này thật sự không hiểu lắm =.="), còn hoàn thành cả chạy 5km việt dã, từ đầu đến cuối đều chạy đầu, đến đích không có một chút thở dốc, mồ hôi cũng không hề có một giọt, làm Trương Hân Nghiêu và những lão binh chạy cùng đều lấy làm kỳ lạ.
"Không hổ là con Lưu thủ trưởng ! Tố chất cơ thể này, thật là trời sinh để phục vụ trong quân đội a !" Trợ thủ Trương Hân Nghiêu cảm thán nói, lại xoay mặt nhìn Châu Kha Vũ đã mệt đến nằm ngửa ra, âm thầm lắc đầu.
Trương Hân Nghiêu cười cười, mắt nhìn không rời bộ dáng đầy tuổi trẻ của thiếu niên, nhưng đối bạn tốt lại không cho cái liếc mắt. Bên Châu Kha Vũ có nhiều người, không cần hắn bận tâm.
Đợi hai người kết thúc một ngày huấn luyện, Lưu Vũ bộ dáng vẫn như cũ, mà Châu Kha Vũ lại như mất nửa mạng, khi đi đường đều có chút phát run.
"Tiểu Vũ, em lúc trước vẫn hay huấn luyện sao?" Châu Kha Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh thần sáng láng của Lưu Vũ, cái nhìn đối với cậu hoàn toàn thay đổi. Lưu Vũ bây giờ tuyệt không âm trầm, không cố chấp, ngược lại còn phi thường độc lập, ương ngạnh, hoàn toàn không giống đứa nhỏ được nuông chiều từ bé.
"Không có, đây là lần đầu." Tiểu thiếu chủ lắc đầu, cười tủm tỉm chạy tới chỗ Trương đại ca đang chờ mình.
Thế nhưng còn có thể chạy ?! Châu Kha Vũ trợn mắt nhìn bóng dáng chạy đi của cậu, lại nhìn nhìn bắp chân đã phát run của mình, cười khổ đứng lên. Quả thật là đáng khinh bỉ a, hắn thế nhưng còn kém so với tiểu hài tử !
"Tiểu Vũ, làm tốt lắm ! So với Trương đại ca năm đó mạnh hơn nhiều !" Trương Hân Nghiêu dang tay ôm thiếu niên chạy hướng về phía mình, tâm tình sung sướng không nói nên lời.
"Kỳ thật em đã luyện qua, không thể tính là lợi hại." Tiểu thiếu chủ có chút thẹn thùng, khiêm tốn vẫy tay. Nếu không phải có nội lực hộ thể, cường độ huấn luyện cao như vậy, cậu tuyệt đối không thể chống đỡ quá nửa giờ. Trương đại ca là người thường nửa điểm nội lực cũng không có, lại có thể mỗi ngày hoàn thành hết huấn luyện thế này, Trương đại mới là cường giả thật sự !
"Em luyện qua lúc nào? Anh thế nào lại không biết?" Trương Hân Nghiêu sờ sờ đầu thiếu niên, nghe vậy, ngữ khí kinh ngạc hỏi.
"Mỗi tối em đều ngồi luyện công, có nội lực hộ thể." Tiểu thiếu chủ chính nhi bát kinh (nghiêm túc) giải thích. Đối với Trương Hân Nghiêu, cậu có điều gì cũng không bao giờ giấu giếm.
Thế nhưng Trương Hân Nghiêu lại xem lời cậu nói như chuyện đùa, ôm vai cậu cười ha hả. Châu Kha Vũ chạy sát phía sau nghe thấy cũng buồn cười, trong lòng thầm nghĩ : Không nghĩ tới Tiểu Vũ còn có mặt hài hước này, khuôn mặt nghiêm túc lại kể chuyện cười thật sự là nhìn thế nào cũng thấy hỉ cảm !
Tiểu thiếu chủ một chút cũng không biết mình đã nói gì khiến hai người này cười ngửa tới ngửa lui, lông mi thanh tú hơi nhíu, mắt mở to tràn đầy nghi hoặc, môi mân thành một đường thẳng tắp, thoạt nhìn càng thêm nghiêm túc.