Ngay lúc Tán Đa kiễng chân chuẩn bị nhảy xuống, một đạo thanh âm thanh thúy của thiếu niên đứng cách đó không xa vang lên: "Bên này !"
Nghe con mồi phát ra thanh âm, bầy tang thi đói khát cứng ngắc quay đầu, còn chưa kịp gầm hai tiếng làm đối phương kinh sợ, một hòn đá đã nhanh như chớp bay tới, hai tiếng 'phốc phốc' liên tiếp vang lên, sạch sẽ lưu loát đánh nát đầu chúng nó.
Hơn mười tang thi đồng thời ngã xuống đất, làm nhẹ bớt tình thế nguy cấp của Tán Đa. Tán Đa nhìn chằm chằm "động nhỏ" ngay mi tâm đám thi thể, mâu sắc chuyển động không ngừng. Độ chính xác cùng cường độ như thế, so với một chiêu đánh choáng gã lang thang vừa rồi lại cao hơn một bậc. Vốn tưởng rằng vừa nãy đã là toàn bộ thực lực của thiếu niên, không nghĩ tới cậu vẫn lưu lại một phần. Không, có khi là mấy phần a.
Thiếu niên này vẫn còn là vị thành niên đi? Tán Đa không xác định nghĩ.
Tang thi sơ cấp đều như mấy cái xác không hồn, vừa không có dị năng, lại không có suy nghĩ, chỉ với huyết nhục tươi sống là tràn đầy khát vọng. Cho nên, bọn chúng không chút nào sợ một chiêu sắc bén của Lưu Vũ, đều quay lại hướng cậu vung trảo. Chỉ còn mấy con bám riết không buông, nhìn chằm chằm Tán Đa trên nóc thùng xe. Bất quá, bọn chúng không còn là uy hiếp của hắn nữa.
"Thất thần làm gì? Mau chạy !" Tán Đa cũng không lập tức nhảy xuống xe chạy thoát thân, mà quay đầu quát Lưu Vũ đang đứng yên cách đó không xa.
Lưu Vũ nhấc chân, nhưng không quay đầu chạy trốn, ngược lại nghênh diện một đám tang thi tiến đến. Tán Đa thấy động tác cả gan của cậu, tim chợt co rút lại, cơ hồ quên nhảy lên, trong đầu càng trống rỗng.
Nhưng mà, rất nhanh hắn liền thấy choáng váng. Chỉ thấy Lưu Vũ chạy tới đám tang thi gần đó, mũi chân khẽ nhích, thoải mái nhảy lên đỉnh đầu tang thi trước mặt, giẫm lên đầu một đám tang thi, như đi trên mặt đất bằng phẳng thản nhiên vút vút bước qua, an an ổn ổn nhảy xuống đất, lại hai ba bước tới gần xe tải.
Lưu loát đá chân, vẫn như cũ đá bay tang thi canh giữ gần đó, Lưu Vũ ngẩng mặt, kêu Tán Đa,"Vũ Dã đại ca, mau xuống."
Tán Đa vẫn duy trì biểu tình trợn mắt há hốc mồm, đợi tới khi tiểu hài tử trước mắt kêu thêm vài tiếng, hắn mới khó khăn lấy lại tinh thần, hốt hoảng nhảy xuống xe.
"Vũ Dã đại ca, chúng ta đi mau." Lưu Vũ kéo cổ tay Tán Đa, ý bảo hắn mau đi cùng mình. Cổ tay truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, như một tia điện nhỏ chui vào thân thể hắn. Hắn lập tức hồi thần, theo sau Lưu Vũ chạy như điên về phía tòa nhà kia.
Mắt thấy con mồi bay qua đỉnh đầu, một đám tang thi ngao ngao kêu to, quay đầu đuổi theo hai người. Lưu Vũ lấy một cục đá bên chân đá xuyên chân tên chạy đầu trong bầy tang thi, làm vấp ngã vài tên đi đầu. Do khớp xương cứng ngắc, không thể gấp khúc, tang thi bị ngã không thể đứng dậy, làm mấy tên sau đó cũng ngã theo.
Như mấy quân bài domino, đám tang thi hùng hùng hổ hổ vừa rồi lần lượt ngã ầm ầm một mảnh, ngoại trừ nằm rạp trên đất ngao ngao gào khóc thì không còn cách nào khác, tình cảnh vô cùng hùng tráng cũng vô cùng buồn cười.
Tán Đa quay đầu vài lần, khóa miệng lãnh ngạnh vô thức giơ lên, tâm tình vừa rồi dần thả lỏng, quyết tuyệt cùng bi tráng trong giây lát đều biến mất. Ở cùng một chỗ với đứa nhỏ này, ngay cả chạy trốn cũng có thể thoải mái thích ý như thế, hắn bất khả tư nghị thầm nghĩ.
Cười nhẹ vài tiếng, hắn chạy nhanh đến bên người thiếu niên, hai người vô cùng ăn ý, hợp lực xử lý thêm vài tang thi đánh tới dọc đường đi, thuận lợi nhảy qua đầu tường.
"Cậu có luyện qua nội công sao ?" Tán Đa dựa lưng vào tường, thở hổn hển hỏi.
"Ân." Lưu Vũ gật đầu trả lời.
"Khó trách thân thủ tốt hơn tôi. Đã luyện võ hai mươi mấy năm, có khi còn kém một nửa cậu." Tán Đa xoa đầu Lưu Vũ, thần sắc thản nhiên, không hâm mộ, cũng không hề ghen tị. Luyện nội công phải dựa vào thiên phú. Thiên phú hơn người, hai ba năm đã có nội lực, không có thiên phú, dù luyện hơn mười năm hai mươi năm cũng không được một tia nội lực, hắn hâm mộ cũng hâm mộ không được.
"Kỳ thật, Vũ Dã đại ca cũng rất lợi hại." Thái độ lạnh nhạt của Tán Đa làm thần kinh buộc chặt của Lưu Vũ dần thả lỏng, cậu cầm cổ tay hắn, chậm rãi mở miệng,"Trong cơ thể Vũ Dã đại ca cũng có một cỗ khí, chỉ là Vũ Dã đại ca không biết dùng thế nào mà thôi."
Vừa rồi ở ngoài kia, khi cậu giữ chặt cổ tay Tán Đa đã phát hiện một cỗ khí ẩn dấu trong mạch đạo. Cỗ khí này không giống nội lực, tụ trong đan điền tuần hoàn sinh ra, mà là trải rộng toàn thân Tán Đa, ngấm dần trong kỳ kinh bát mạch* của hắn.
(* : Theo người xưa, 4 khí dương từ trên đi xuống (Thiên khí) và 4 khí âm (địa khí) từ dưới đi lên, 8 dòng khí hóa trên giao lưu qua cơ thể con người, tạo thành 8 kinh, gọi là Kỳ kinh bát mạch)
Đây có lẽ là dị năng theo lời Lưu Hương Di nói. Cậu bởi vì hảo kỳ, đã từng vô tình xem qua mạch đập Lưu Hương Di, phát hiện trong cơ thể cô có một cỗ khí đồng dạng. Chẳng qua, khí của Lưu Hương Di mạnh hơn so với Vũ Dã đại ca.
"Nga? Anh hoàn toàn không có cảm giác." Tán Đa buông mi, vận khí đan điền, sau một lúc lâu thân thể vẫn không có chút cảm giác đặc thù.
"Khí của Vũ Dã đại ca không ở đan điền mà ở trong kinh mạch. Cỗ khí này cũng không gọi là nội lực, mà là dị năng. Đợi tới nửa tháng sau, tang thi có tiến hóa, trong óc sẽ kết xuất tinh hạch, Vũ Dã đại ca có thể thu thập tinh hạch để tu luyện." Lưu Vũ nhớ lại lời của Lưu Hương Di, đem tình hình thực tế nói cho Tán Đa.
Tán Đa nghe vậy biểu tình có chút vi diệu (vi diệu : thâm thúy, sâu xa), hắn cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt thanh triệt của tiểu hài tử, thấp giọng hỏi,"Tiểu Vũ, trong quân đội có phải có người nhìn thấy tương lai, cho nên em mới biết rõ như vậy ?" Trừ bỏ điều này, hắn thật sự không nghĩ ra giải thích hợp lý nào khác.
"Ân." Lưu Vũ gật đầu, không hề nhiều lời.
Tán Đa một bộ biểu tình 'Quả nhiên là thế', cũng không truy vấn nữa, chỉnh lại thần sắc, đôi mắt hẹp dài gắt gao nhìn biểu tình của thiếu niên, thanh âm hơi buộc chặt mở miệng,"Em đem chuyện trọng yếu như vậy nói cho anh, không sợ về sau anh qua sông đoạn cầu, gây bất lợi với em sao?" Ai biết được bí mật trọng đại như vậy sẽ được giữ kín? Đứa nhỏ này nói bí mật này với hắn như nói chuyện phiếm, trong lòng Tán Đa liền ngũ vị tạp trần.
"Việc này sớm muộn gì mọi người đều biết, nói cho anh cũng không sao. Hơn nữa, dù anh có mạnh cũng không đánh lại em." Lưu Vũ nháy mắt mấy cái, vô cùng thành thật nói.
Khóe miệng Tán Đa cứng đờ, có loại cảm giác dở khóc dở cười. Hắn quả thật sẽ không gây bất lợi cho cậu, hắn vẫn còn thiếu cậu một mạng, cho dù đứa nhỏ này có bảo hắn chết, hắn cũng tuyệt đối không nói hai lời. Nhưng không hiểu sao, nghe cậu trả lời, trong lòng hắn có chút mất mác.
Lưu Vũ dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng,"Hơn nữa, Vũ Dã đại ca sẽ không gây bất lợi cho em, anh không phải người như thế." Ngữ khí cậu vô cùng bình tĩnh bởi cậu trời sinh rất mẫn cảm với thiện ác, biết người nào nên tránh đi, người nào có thể tín nhiệm thân cận. Tựa như Lục Vân, tuy rằng nhìn cậu ta rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng Lưu Vũ không có nửa điểm ác cảm, vì cảm giác được trong đó ẩn dấu một trái tim mềm yếu vô hại.
Tán Đa giật mình, nhếch môi nở nụ cười, cười sung sướng thoải mái trước nay chưa từng có, mất mác trong lòng cũng nháy mắt tiêu tán. Lưu Vũ tín nhiệm hắn thì được rồi ! Đây đúng là đáp án mà hắn mong đợi !
Hắn cảm thấy thật may mắn lúc trước đã quay đầu xe, gặp được thiếu niên đơn thuần này. Trên người cậu, hắn không hề nhìn thấy chút tuyệt vọng bất lực hay bàng hoàng trước tận thế. Ngược lại vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của cậu từng chút từng chút một ảnh hưởng đến người xung quanh, mang tới hy vọng cho họ.
Lưu Vũ nửa điểm cũng không biết Tán Đa chỉ vì một cậu đơn giản của mình mà trong lòng ấm lên, lập tức lướt qua Tán Đa, đi vào trong tòa nhà. Không nghe thấy tiếng bước chân đi theo của Tán Đa, cậu quay đầu nhìn lại, đã thấy Tán Đa đang nhìn chằm chằm bàn tay mình, như muốn nhìn xuyên qua da thịt lòng bàn tay, nhìn thấu cỗ khí ẩn dưới kinh mạch kia.
"Cỗ khí đó vận chuyển như thế này." Lưu Vũ buông mi nghĩ nghĩ, trở lại bên người Tán Đa, đầu ngón tay ngưng tụ nội lực, di chuyển trên cánh tay hắn, bức dòng khí trong kinh mạch trên cánh tay hắn tụ lại lòng bàn tay.
"Từ bả vai đến khuỷu tay, lại đến [nội quan cùng thần môn, cuối cùng từ lao cung đi ra ngoài]." Cậu chậm rãi giảng giải con đường vận hành của dòng khí, cuối cùng dừng lại ở lòng bàn tay Tán Đa. Khi cậu lấy đầu ngón tay về, không bị nội lực của cậu áp chế, dòng khí bị ngưng tụ liền mạnh mẽ theo huyệt [lao cung] ở lòng bàn tay trào ra ngoài.
( [ ] : đây là minh họa cho đường đi của dòng khí đó nè, tại ta ko kiếm được thuật ngữ của mấy cái này _.__||| )
Một cỗ kình phong gào thét xoáy lại, bị Tán Đa nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay, thổi loạn mái tóc trước trán hắn.
"Vũ Dã đại ca là phong hệ dị năng giả." Lưu Vũ lùi về sau hai bước, đôi miêu đồng đầy ngạc nhiên, mắt không chớp nhìn lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay Tán Đa.
Tán Đa đã kinh ngạc không nói ra lời, đầu não lại nhanh chóng vận chuyển, đem lời chỉ dẫn con đường vận khí của Lưu Vũ ghi tạc trong lòng. Người hiện đại không hiểu cách kinh mạch vận hành, cho nên, về sau dị năng giả chỉ biết điều động dị năng dựa vào tinh thần lực, khi chiến đấu, không chỉ tiêu hao thể lực, mà còn ảnh hưởng đến trí não khá lớn, cho dù mạnh cũng không thể kéo dài.
Tán Đa chính là nhờ lời chỉ dẫn này của Lưu Vũ, mà điều động dị năng nhanh hơn người khác, cũng không hao tí tinh thần lực nào, trở thành một trong những cường giả đứng đầu. Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Đợi gió xoáy trong bàn tay hoàn toàn biến mất, tuy chỉ mới có mấy chục giây nhưng Tán Đa có cảm giác như cả người mất hết sức lực. Hắn lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã, Lưu Vũ nhanh tay lẹ mắt đỡ cánh tay hắn.
"Anh bị sao thế? Cả người đều không có chút sức lực !" Tán Đa mặt mày tái nhợt, nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi nhưng con ngươi lại lóe lên ánh sáng, tinh thần phi thường phấn khởi.
"Anh vừa sử dụng dị năng trong cơ thể, có chút hư thoát thôi, nghỉ một lát sẽ ổn." Lưu Vũ xem xong mạch tượng của hắn liền nói.
Dị năng cùng nội lực quả nhiên bất đồng. Nội lực tụ ở đan điền, không ngừng vận chuyển sinh ra, kéo dài không ngừng. Dị năng lại nằm trong kinh mạch, dùng xong cũng chỉ có thể đợi nó ngưng tụ lại, hoặc tìm kiếm tinh hạch bổ sung, còn có một giai đoạn suy yếu. Như vậy xem ra, dị năng giả thần thông quảng đại trong miệng Lưu Hương Di bất quá chỉ có thế, so sánh với chính mình có thể đối chiến liên tục mười ngày không ngừng cũng không kiệt sức mà nói, còn cách xa lắm ! Lưu Vũ thầm nghĩ.
"Tiểu Vũ cũng là dị năng giả đi ?" Thấy đứa nhỏ trước mắt hiểu rõ dị năng như thế, Tán Đa bình tĩnh hỏi.
"Ngô…xem như là vậy đi." Lưu Vũ trả lời, theo bản năng che dấu chỗ khác biệt của mình. Tán Đa thấy cậu không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục truy vấn, dựa vào người cậu thở dốc.
"Vũ Dã ca, anh không có việc gì ! Thật tốt !" Mấy người Ngô Minh lo lắng không thôi, vừa định chuẩn bị chạy ra xem xét tình huống, đã thấy hai người đứng cạnh bờ tường, kinh hỉ kêu lên.
"Tôi đã sớm nói, Lưu lão đại nhất định có thể cứu được Vũ Dã đại ca về mà." Vương Thao đi đến sau cùng, cười hì hì mở miệng.
"Lưu Vũ, thật cám ơn cậu ! Về sau nếu cậu có gì, có thể nói cho tôi, Lục Vân tôi quyết bất chấp gian nguy không chối từ." Bản thân luôn bị ám sát không ngừng, Tán Đa đã vô số lần cứu mạng nhỏ của Lục Vân, sớm đã đối đãi với hắn như đại ca, ngoài trừ sùng bái với Lưu Vũ, phần lớn chính là cảm kích. Thấy Tán Đa ngoài trừ mệt mỏi, trên người lông tóc vô thương, cậu không nói hai lời liền ôm lấy Lưu Vũ nhỏ gầy, vỗ vỗ ngực mình hào phóng cam đoan.
"Không cần, nhất tay chi lao thôi." Lưu Vũ lắc đầu, biểu tình có chút không được tự nhiên. Chỉ là đem Vũ Dã đại ca trở về thôi, cậu cũng không cảm thấy việc mình làm có gì kinh thiên động địa cả, Lục Vân nhiệt tình như thế, cậu có chút không quen.
"Được rồi, có gì vào trong nói." Tán Đa theo bản năng kéo Lục Vân đang động tay động chân với Lưu Vũ ra, thản nhiên mở miệng. Mọi người đều cười đáp ứng, vào trong tòa nhà kiếm chỗ sạch sẽ nghỉ ngơi.
************************************