Chương 43

Trương Hân Nghiêu một chiêu đã nổ tung đầu đứa mặc áo khoác trắng, óc trắng trắng hồng hồng cùng huyết nhục hòa vào nhau, trông vô cùng đáng sợ. Dưới ánh sáng từ máy bay chiếu xuống, trong đống hỗn độn kia tựa hồ có một tia ánh áng lấp lóe, trong lòng Trương Hân Nghiêu khẽ động. Tinh hạch năng lượng ? Tang thi sơ cấp sau khi tiến hóa lên cấp 1, trong đầu sẽ kết xuất ra một viên tinh hạch năng lượng trong suốt hình lục giác. Loại tinh hạch này phù hợp cho bất cứ dị năng giả nào, được dùng để gia tăng thực lực. Tiến hóa đến cấp 2, tang thi cũng sẽ có dị năng, tinh hạch cũng phân thành các màu khác nhau theo dị năng, cấp bậc càng cao, màu sẽ càng đậm. Đến lúc đó, dị năng giả chỉ có thể hấp thu tinh hạch đồng hệ với mình để tăng sức mạnh. Trong đầu hiện lên một đoạn miêu tả của Lưu Hương Di về tinh hạch tang thi, mâu sắc Trương Hân Nghiêu lóe lên, rút chủy thủ bên hông, đẩy một đống óc đã biến thành bãi ra, trong đó quả nhiên có một tinh hạch lục giác, so với kim cương lại càng thêm lấp lánh. Nếu như không phải tận mắt thấy, Trương Hân Nghiêu tuyệt đối không thể tưởng tượng được, tang thi bề ngoài xấu xí như thế nhưng bên trong sẽ sinh ra một bảo thạch thuần khiết mĩ lệ như thế ! "Không ổn ! Trương đại ca cẩn thận !"

Ngay một khắc khi Trương Hân Nghiêu xoay người, sắc mặt Lưu Vũ bỗng nhiên căng thẳng, dùng nội lực hô với phía dưới, đồng thời bước khỏi cabin, nhảy xuống chỗ Trương Hân Nghiêu. "Tiểu Vũ [Tiểu Vũ] !"

Khóe mắt Châu Kha Vũ và Tán Đa như muốn nứt ra, cùng lúc đưa tay muốn giữ cậu lại nhưng đều chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nhảy xuống. Từ đây cách mặt đất còn bốn năm mươi thước, cao hơn mười tầng lầu, sau khi nhảy xuống thì Lưu Vũ sẽ như thế nào ? Hai người đều không dám tưởng tượng. Mặt khác, phi công cùng hai bộ đội trên máy bay cũng sợ đến ngây người. Lưu Vũ đây là muốn là gì ? Dù lo lăng cho Trương thiếu tướng cũng không cần phải nhảy xuống tự sát nha ! Đây là cứu người hay tự tử a ? Mọi người dưới đất đã nghe rõ ràng tiếng cảnh báo trước đó, cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trực thăng, vừa lúc thấy một màn thiếu niên thả người nhảy xuống, nháy mắt đứng chết trân. "Tiểu Vũ !"

Trương Hân Nghiêu đã không còn để ý đến tinh hạch nữa, mắt đỏ ngầu nhìn hướng Lưu Vũ nhảy xuống chạy tới. Nhưng khi vừa chạy được hai bước, mọi người càng thêm kinh dị nhìn sự tình phát sinh trước mắt, thiếu niên không hề thẳng một đường hạ xuống, mà giống như tuyệt thế cao thủ trong phim võ hiệp, tà tà bay về phía Trương Hân Nghiêu, dáng người nhẹ nhàng phiêu dật, ưu nhã lưu động không nói nên lời. Cằm mọi người đều rớt xuống mấy tấc, ánh mắt một thời gian cũng không thu lại. Châu Kha Vũ cùng Tán Đa đứng dậy nhìn xuống lúc này mới từ từ ngồi xuống, không hẹn mà cùng đưa tay đè ngực trái thở ra. Một giây kia, tim bọn họ thiếu chút nữa lọt ra khỏi cổ họng. Thiếu niên hành động bình tĩnh nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, không đến một giây đã hạ xuống bên người Trương Hân Nghiêu, kéo hắn về phía mình, đồng thời đá một cước vào không trung. Một tiếng 'phịch' trầm đục vang lên, một bóng đen bị cậu hung hăng đá ra, bay ngược những mấy trượng, nện mạnh lên dây thép lưới phòng hộ. Mọi người tập trung nhìn lại, đó đúng là một tang thi em bé 3 tuổi, quần áo trên người đã nát vụn, lộ ra da thịt trần trụi, tứ chi nho nhỏ cực không xứng với cơ thịt phát triển, không chỉ riêng ngón tay mà ngay cả ngón chân cũng dài ra móng tay sắc bén màu đen, đang nắm lấy thanh sắt trên lưới phòng hộ, lơ lửng giữa không trung. Bởi thân thể còn nhỏ, nó đã sớm qua được giai đoạn tê cứng, tiến hóa thành tang thi cấp 1, tốc độ cực kỳ nhanh, xuyên qua bóng đêm như con thoi, tới lui vô tung, ngay cả tàn ảnh cũng khó bắt giữ. Nếu không phải thị lực Lưu Vũ hơn người, vừa rồi nó cũng đã thành công. Chẳng trách có mấy tang thi tiến hóa đều tấn công về phía Trương Hân Nghiêu. Tựa như dị năng giả có thể lấy tinh hạch của tang thi vậy, tang thi ăn dị năng giả cũng đồng dạng có thể gia tăng thực lực. Cho nên trong mắt chúng nó, Trương Hân Nghiêu chính là một bữa tiệc mỹ vị, lực dụ hoặc không nhỏ. "Là…là tiểu quỷ đó !"

Thẩy rõ hình dạng bóng đen, hai ông cháu cùng La Đại Hải lập tức thất kinh la to lên, chân đứng dần nhũn ra. Bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp lúc tiểu quỷ kia ăn thịt người, cũng khắc sâu trong lòng, trở thành ác mộng cả đời không quên được. Mấy người còn lại đã nghe qua ông lão miêu tả tiểu quỷ đáng sợ thế nào, sau lại nhìn thấy tốc độ quỷ dị của nó, cũng không khỏi có chút bối rối. Trương Hân Nghiêu dẫn đầu giơ súng lên nhắm vào tiểu quỷ mà bắn. Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, đồng loạt bắn trả. Đạn lũ lượt bay đến chỗ tiểu quỷ. Nó buông móng tay đang nắm lấy thanh sắt, nhanh chóng nhảy xuống đất. Đạn bắn đinh đinh đang đang vào lưới phòng hộ, bắn ra vô số hỏa tinh[đốm lửa nhỏ]. Không để mọi người kịp quay súng, nó khụy chân sau xuống, đột nhiên nhảy lên, như đạn bắn thẳng đến chỗ Lưu Vũ. "Cẩn thận đừng để nó bám lên người !"

La Đại Hải cao giọng cảnh cáo. Đây chính là động tác ăn thịt người thành thục của tiểu quỷ. Nó bám lên người ai thì lập tức cắn vào da thịt, tiến vào thân thể người đó, đem từng tấc một từ ngoài vào trong ăn sạch, động tác còn nhanh hơn điện. (eo, kinh wa ><) Nhưng hắn cảnh cáo cũng vô dụng, động tác tiểu quỷ không chậm hơn đạn là bao, đợi khi nòng súng mọi người đuổi kịp thân ảnh nó thì nó đã đến gần người Lưu Vũ, cái miệng nhỏ nhắn há rộng, lộ ra hai hàm răng sắc bén như răng cá mập. Thần hồn Trương Hân Nghiêu như muốn vỡ nát, muốn chạy đến trước mặt Lưu Vũ chắn thay cậu, lại bị cậu đẩy đi, muốn phát ra một hỏa cầu phản kích nhưng lại không đủ thời gian để hắn ngưng thụ dị năng. Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn, hô hấp như muốn đình chỉ. Trên máy bay, Tán Đa cùng Châu Kha Vũ tim vừa về chỗ cũ lúc này lại nhảy lên, cảm xúc thay đổi lên xuống liên tục, bọn họ sắp gánh không nổi rồi, ***g ngực cũng đau nhứt không ngừng. Nhưng, người nên lo lắng nhất lúc này lại vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ nâng bàn tay trắng nõn, mở ra lòng bàn tay đón lấy răng nanh sắc bén của tiểu quỷ kia. Tiểu quỷ lập tức cắn vào lòng bàn tay Lưu Vũ, nhưng răng nanh không hề xuyên qua da thịt người này như nó dự đoán, ngược lại nó như cắn phải tấm thép, muốn vỡ vụn. Lưu Vũ hai chân hơi tách ra, dáng người thẳng tắp, như tùng như trúc, tay song song duỗi thẳng, năm ngón tay hơi nắm lại, chế trụ đầu tiểu quỷ, dễ dàng chế trụ tang thi mạnh nhất vùng này. Tiểu quỷ vươn tay cào cánh tay thiếu niên, nhưng móng tay sắc bén ngay cả sắt thép cũng có thể cắt được của nó lại không thể lưu lại nửa điểm dấu vết trên da thịt trắng nõn mịn màng của thiếu niên. Có nội lực hộ thể, thân thể Lưu Vũ có thể tùy thời biến thành vũ khí không thể phá vỡ, cứng nhất trên thế giới, chỉ là một tang thi cấp 1 nho nhỏ há có thể đả thương cậu ? Lặng im, trong sân ngoại trừ tiếng cánh quạt chỉ còn một mảnh lặng im. Thậm chí phi công còn quên từ từ đáp xuống, cứ dừng lại như thế giữa không trung, si ngốc nhìn thiếu niên chưởng khống hoàn toàn tình hình phía dưới. 'Ca đát', tiếng vỡ vụn nhỏ bé truyền đến từ tay Lưu Vũ, ngay lập tức, tiểu quỷ thét ầm lên, âm thanh đề-xi-ben cao vút xuyên qua màng tai mọi người, kéo hồn bọn họ về. Lưu Vũ mặt không chút thay đổi, tiếp tục nắm chặt năm ngón tay, thanh âm 'ca đát ca đát' vang lên không dứt, cuối cùng, 'phốc' một tiếng, đầu tiểu quỷ bị cậu bóp nát, thân thể cũng rơi xuống đất. Mọi người vừa hồi thần lần nữa lại ngây dại. Khẽ nhíu mày, Lưu Vũ phẩy đi máu đen trên tay, thoáng nhìn tinh hạch sáng lấp lánh trong não tiểu quỷ, con ngươi lóe lên, lòng bàn tay mở ra, bắn ra một tia nội lực, lặng yên không tiếng động hút vào lòng bàn tay, sau đó nhét vào túi áo. Động tác cậu rất nhanh, mọi người lại bị sự bưu hãn của cậu trấn trụ nên không ai phát hiện. "Nhanh lên trực thăng !"

Không đợi mọi người hồi thần, trực thăng đã chậm rãi đáp xuống đất, Tán Đa và Châu Kha Vũ nhảy khỏi cabin, lớn tiếng thúc giục, trên mặt vẫn còn sự hoảng hồn chưa bình tĩnh lại. Ngoài tang thi đã chật ních tang thi, ra sức lắc mạnh lưới phòng hộ rống lên, tình cảnh vô cùng đáng sợ làm da đầu mọi người run cả lên. "Đi!"

Trương Hân Nghiêu thu hồi kinh ngạc trên mặt, một phen ôm lấy Lưu Vũ chạy về phía trực thăng. Mấy người còn lại cũng nhanh chóng khép cằm, không dám chậm trễ đuổi theo. Hai phút sau, mọi người đều lên máy bay an toàn, trực thăng chậm rãi cất cánh, dần cách xa thi sơn thi hải phía dưới. "Tiểu Vũ ?"

Trương Hân Nghiêu gắt gao đặt Lưu Vũ lên đùi mình, ôm vòng eo mảnh khảnh của cậu, đầu cúi xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú gương mặt vẫn tinh xảo như trước của cậu, không xác định hỏi. Hắn hiện tại cái gì cũng không muốn hỏi, chỉ ôm chặt lấy người trước mặt. "Trương đại ca !"

Lưu Vũ nghiêng người ngồi trong lòng hắn, phản thủ ôm cánh tay Trương Hân Nghiêu, hai mắt cong cong kêu lên. "Tiểu Vũ, thật là em ! Thật tốt !"

Trương Hân Nghiêu thả lỏng thở một hơi, hốc mắt phiếm hồng, hai tay đỡ ót thiếu niên, cúi đầu, kìm lòng không đậu hạ xuống vô số cái hôn lên mái tóc mềm mại, động tác vô cùng vội vàng. Tán Đa ngồi bên cạnh âm thầm nắm chặt tay, muốn tiến lên hung hăng tách hai người ra, lại không tìm được lý do nào, chỉ có thể cố nén phiền muộn trong lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiểu hài tử không phải của mình hắn, giờ phút này hắn mới giật mình nhận ra điều này, trong lòng đau khó tả. "Trương đại ca, em rất nhớ anh !"

Lưu Vũ yếu ớt mở miệng, vừa nói vừa ngồi thẳng dậy, đặt lại vài nụ hôn trên má Trương Hân Nghiêu, đôi miêu đồng dâng lên một tầng nước mắt, mông mông lung lung, làm người nhìn cả người đều rã rời. Tính tình cậu bẩm sinh thẳng thắn, lại chưa hề tiếp xúc với người ngoài, cũng không giống với cổ nhân bình thường, không hề cảm thấy hôn môi hay mập hợp là chuyện xấu hổ. Trong lòng Trương Hân Nghiêu kinh hoảng, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa chảy nước mắt. Từ khi hiểu chuyện đến nay, hắn chưa từng khóc lại bao giờ. Một khắc kia khi hắn kéo tiểu hài tử vào lòng, hắn thấy ôm ấp của mình, đáy lòng, thậm chí là cả linh hồn, tất cả đều được lấp đầy, cảm xúc kích động cũng không thể kiềm chế được. Nhanh chóng dúi đầu vào hõm cổ tỏa ra mùi thơm của Lưu Vũ, hắn cẩn thận che dấu thất thố của mình. Châu Kha Vũ yên lặng nhìn hai người đang ôm nhau, trên mặt đeo lên nụ cười thản nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe miệng cong lên của hắn có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng ảm đạm. So với lúc chính hắn gặp lại Lưu Vũ, hắn phát hiện, vị trí của bạn tốt trong lòng Lưu Vũ cao hơn mình nhiều. Không hiểu vì sao, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng chua xót. Mọi người trên máy bay liên tiếp trộm nhìn Lưu Vũ dò xét, trong lòng kinh nghi bất định. Hài tử đang làm nũng được Trương thiếu tướng ôm trong lòng thật là tuyệt thế cao thủ đã bóp nát đầu tiểu quỷ trong sân tennis kia sao ? Cái này, đối lập cũng lớn quá đi ?! "Ôm đủ chưa ? Đủ rồi thì để Tiểu Vũ ngồi lại chỗ mình đi, bây giờ đang trong trực thăng, anh làm vậy rất không an toàn."

Tán Đa nhẫn lại nhẫn, cuối cùng khi tiểu hài tử hôn lại Trương Hân Nghiêu thì bạo phát, ngữ khí lãnh túc mở miệng. "Anh là..?"

Trương Hân Nghiêu ngẩng đầu nhìn lại Tán Đa, đôi mắt ưng sắc bén không dấu vết nhanh chóng đánh giá đối phương. "Vũ Dã Tán Đa."

Phun ra hai chữ, Tán Đa không nói gì nữa, đôi mắt thâm thúy cũng đồng thời đánh giá Trương Hân Nghiêu. Hai nam nhân thân hình đều cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ anh tuấn, khiến mọi người chú ý là khí chất hai người tuy có hơi giống nhau, nhưng lại có đặc điểm có thể phân biệt : gương mặt Trương Hân Nghiêu thì hiện rõ tài năng, mang theo một cỗ chính trực kiên cường, Tán Đa lại trầm ổn, nhưng đôi mắt lại lộ ra vô tình tàn nhẫn. Sai biệt nhỏ này liên quan đến chức nghiệp hai người. Tuy cả hai đều là quân nhân, nhưng Trương Hân Nghiêu là quân chính quy, tính cương trực thẳng thắn đã khắc sâu vào xương cốt. Tán Đa lại là lính đánh thuê, ai cho tiền thì làm việc cho người đó, đốt giết cướp bóc không việc xấu nào không làm, tàn nhẫn vô tình đã thành bản tính. Chỉ liếc mắt một cái, cả hai đã mạc danh sinh ra cảm giác nguy cơ cùng địch ý với đối phương, ngồi thẳng lên, ánh mắt chăm chú. Châu Kha Vũ thấy bọn họ đấu đá nhau, khóe miệng cong lên, kéo tiểu hài tử đang ngồi trên đùi Trương Hân Nghiêu đến ngồi cạnh mình, ôm vai cậu, lấy điện thoại vệ tinh trong túi ra, ôn thanh nói,"

Tiểu Vũ, gọi một cuộc cho Lưu thúc báo bình an đi, nói ông một tiếng sau chúng ta sẽ về tới căn cứ."

"Ân."

Lưu Vũ nhu thuận dựa vào khuỷu tay Châu Kha Vũ, bấm số Lưu phụ. Châu Kha Vũ cúi đầu, ôn nhu nhìn kỹ biểu tình vui vẻ linh động của cậu, tươi cười mang theo thỏa mãn cùng sủng nịch không thể nhận ra. Trương Hân Nghiêu và Tán Đa thấy Lưu Vũ đã bị Châu Kha Vũ thu hút chú ý, lập tức thở ra một hơi, thu hồi địch ý trong mắt, mặt không chút thay đổi dựa vào chỗ mình. Bởi thân phận 'anh rể' của Châu Kha Vũ, hai người lúc này vẫn chưa phòng vệ hắn, đến lúc cảnh giác được thì cũng đã muộn.