Chương 45

Con trai bình an trở về, Lưu Viễn Hàng thở phào nhẹ nhõm. Cùng con trai về phòng, kiểm tra cậu từ trên xuống dưới, lật trái lật phải xem xét.

"Papa, con không bị thương." Lưu Vũ vỗ vỗ bàn tay cha đặt trên vai mình, an ủi nói.

"Biết là con không bị thương. Bất quá chỉ hai ngày hai đêm không gặp được con, ba thấy cứ như hai đời vậy, để ba hảo hảo nhìn một chút cũng không được sao ?" Lưu Viễn Hàng xoa đầu nhi tử, yêu thương nói.

"Được, papa cứ nhìn đi." vừa nói Lưu Vũ vừa dang hai tay, nghiêm túc xoay hai vòng trước mặt Lưu phụ làm ông vui vẻ cười ra tiếng. Nhi tử chưa bao giờ chọc cười người khác, cũng không hề có khiếu hài hước, nhưng mỗi hành động thẳng thắn khả ái của cậu đều khiến mọi người cảm thấy khoái hoạt, chẳng sợ mạt thế bùng nổ, một mình cậu đã từng lưu lạc bên ngoài chịu nhiều khổ cực, điểm này một chút cũng không thay đổi.

Lưu phụ cảm thấy rất hạnh phúc. So với nữ nhi lạnh lùng vô tình, cán cân trong lòng ông bất tri bất giác đã đổ về phía tiểu nhi tử nhu thuận khả ái.

Thu lại tiếu ý, Lưu phụ chỉnh lại thần sắc, nói cho nhi tử chuyện Lưu Hương Di có năng lực tiên tri và không gian, lại kể cụ thể tình hình tang thi toàn bộ ra, để cậu có chuẩn bị tâm lý trước.

"Tiểu Vũ, chuyện chị con có không gian, papa mong con có thể giữ bí mật. Nếu để cho người ngoài biết, nó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Lần này chị con không có cố ý để con lại, cũng đã cảm thấy áy náy, mong con không giận nó. Chung quy hai đứa vẫn là chị em, nên sống nương tựa lẫn nhau. Biết không?"

Lưu phụ chậm rãi mở miệng, ngữ khí hơi chút mất tự nhiên. Nữ nhi làm hại nhi tử, ông lại còn muốn thay cô che dấu, thay cô khuyên bảo nhi tử, trong lòng ông có chút không thoải mái. Nhưng ông đâu còn cách nào khác ? Trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là cốt nhục, ông không muốn hai đứa trở mặt thành thù, làm tổn thương nhau.

"Ân, con biết rồi." Do vì cha yêu cầu nên Lưu Vũ không hề có chút miễn cưỡng mà sẵn lòng đáp ứng.

"Hảo hài tử." Nhìn đôi mắt trong suốt thấy đáy, không có chút âm trầm hay oán hận, Lưu phụ thoải mái cười, vò loạn đầu cậu, ôn thanh nói,"Con cũng mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, gọi Tống đại ca và Châu đại ca của con tới đi, ta có việc giao cho bọn nó."

"Dạ." Lưu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, ra khỏi phòng gọi Châu Kha Vũ cùng Trương Hân Nghiêu liền trở về phòng mình.

Vào phòng tắm, rửa sạch bụi bẩn trên người, Lưu Vũ lấy ra một bộ đồ Hạ Cẩn đã chuẩn bị cho cậu trong túi leo núi thay vào, theo đó lấy viên tinh hạch trong túi quần, cầm lên cẩn thận nghiên cứu.

Một viên tinh hạch lớn như vậy, sáu hình thoi, không có một tia tạp chất, dưới ngọn đèn chiếu xuống càng thêm trong suốt, so với kim cương tinh chất càng thêm lóa mắt.

Lưu Vũ giơ nó lên, nghiên cứu dưới ngọn đèn nửa ngày, lại nâng nó trong lòng bàn tay, âm thầm truyền vào một tia nội lực, tinh hạch vẫn như cũ, không có chút dị thường nào.

Không có gì đặc biệt a ?! Lưu Vũ nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào tinh hạch trong tay, biểu tình thập phần khó hiểu. Lại lật qua lật lại hơn mười lần mới dừng tay, cất nó vào bao gối, vì cậu nghe được tiếng bước chân của Lưu Hương Di đang đến gần phòng mình.

"Tiểu Vũ, em ngủ chưa? Chị muốn nói chuyện với em." Lưu Hương Di vừa gõ cửa vừa thấp giọng hỏi.

"Vào đi." Bàn tay quơ vào không trung, cởi bỏ chốt khóa trái trên cửa, cậu ngồi xếp bằng trên giường, thản nhiên mở miệng.(cái chiêu này thiệt đã nha, ta cũng muốn có =3=)

Lưu Hương Di đẩy cửa phòng, chậm rãi đến bên giường cậu ngồi xuống, vẻ mặt đầy vẻ thân thiết và áy náy, thấp giọng nói,"Tiểu Vũ, hai ngày nay đã để em phải chịu khổ rồi. Đều do chị, chỉ lo sửa sang này nọ mà không coi chừng em, thật xin lỗi !" Cô vừa nói vừa vươn tay, định xoa đầu Lưu Vũ vỗ về an ủi.

Lưu Vũ mặt không chút thay đổi nghiêng đầu, né tránh cánh tay vươn đến của cô, chậm rãi nõi rõ ràng từng câu từng từ,"Chị, xin lỗi em không thể chấp nhận. Bởi vì em biết, chị là cố ý để em rời đi, chị muốn để em bên ngoài tự sinh tự diệt." Bị giam cam trong địa cung mười sau năm, lại được một ma đầu như Tiêu Châu nuôi lớn, cậu cũng không phải thuần lương tiểu bạch thỏ, có thể tùy tiện lừa gạt.

Nét ôn nhu ân cần trên mặt Lưu Hương Di nháy mắt đông lại, bàn tay vươn giữa không trung cũng quên thu lại. Qua nửa giờ, cô mới lấy lại tinh thần, khàn khàn mở miệng,"Tiểu Vũ, em nói bậy bạ gì đó ? Sao chị có thể làm vậy ? Chị rất thương em !" Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí cô vô cùng mất tự nhiên.

"Không phải, chị hận em." Lưu Vũ thẳng thắn lắc đầu,"Lúc em rời đi, chị liền đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn em. Ánh mắt của chị, em có thể cảm nhận được." Ánh mắt đầy địch ý và cừu hận, lấy ngũ cảm trác tuyệt của cậu, sao có thể không hay không biết ?

"Em…" Lưu Hương Di mở miệng muốn biện giải, nhưng đối diện ánh mắt sáng như sao, nhìn thấu hết thảy của Lưu Vũ, ma xui quỷ khiến thế nào mà một lời cũng không nói được.

"Tại sao chị hận em ?" Không kiên nhẫn nghe Lưu Hương Di biện giải, Lưu Vũ tiếp tục chất vấn vấn đề mình quan tâm nhất. Trong trí nhớ của cậu, hai chị em bọn họ đều rất hòa thuận, không có bất cứ thâm cừu đại hận nào.

"Chị có hận em đâu ? Đứa nhỏ này, chắc chắn là bị sợ hãi đến hồ ngôn loạn ngữ rồi." Lưu Hương Di kiên quyết phủ nhận, khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười gượng ép.

Trời biết, cô muốn hung hăng bóp cổ người trước mặt lắc mạnh thế nào, lớn tiếng nói với cậu, phải, tao hận mày ! Tao hận không thể làm mày chết đi ! Nhưng không được, cô không còn là Lưu Hương Di bị người tùy ý đùa bỡn, bị tàn phá đến chịu không nổi kia, cũng không còn là Lưu Hương Di vừa bị chồng đụng vào đã sợ hãi thét lên kia. Một khắc kia khi cô trọng sinh thì đã quyết định phải vĩnh viễn chôn vùi quá khứ đầy dơ bẩn kia, cô của hiện tại đã khác, sạch sẽ không dơ bẩn. Cho nên, cô không thể nói, mối hận này, không thể nói ra.

"Có hồ ngôn loạn ngữ hay không, chị biết rõ, em cũng biết." Lưu Vũ thản nhiên mở miệng, không có hứng truy vấn. Bất luận Lưu Hương Di có hận cậu hay không, cô cũng không tạo thành uy hiếp gì với cậu, vì thế không hề để bụng.

Dừng một chút, Lưu Vũ tiếp tục mở miệng, biểu tình bình thản cứ như nói chuyện về thời tiết,"Chị để em tự sinh tự diệt, sau này em cũng sẽ bỏ mặc chị không để ý. Nếu chị muốn hại em, em cũng sẽ không dễ dàng tha thứ, sẽ không chút do dự giết chết chị đâu."

"Em..sao em có thể nói như thế ?" Lưu Hương Di cứng họng, bị vây trong nỗi khiếp sợ cực độ. Thiếu niên khí thế bức nhân trước mắt cùng với Lưu Vũ âm trầm ít nói trong trí nhớ cô quả thật là cách biệt một trời một vực, khiến cô vô cùng bối rối. Sau sự bối rối là cả người phát lạnh, bởi vì cô thấy rõ không sai sát ý nồng đậm trong mắt Lưu Vũ. Giờ phút này, cô nhận thức được, lời Lưu Vũ là thật, chỉ cần cô chọc đến cậu lần nữa, cậu sẽ thật sự động thủ.

Phải, cô chút nữa đã quên, Lưu Vũ cũng có nóng nảy, chỉ là cậu đè nén lửa giận trong lòng, lẳng lặng chờ thời cơ thích hợp bùng nổ. Nay có dị năng, không hề giống như đời trước dựa vào người khác sống qua ngày, cho nên không che dấu bản tính sao ? Lưu Hương Di yên lặng ngầm suy đoán, trong lòng có chút thoải mái.

Như vậy cũng tốt, cô đã sớm không muốn diễn vở kịch cái gì tỷ đệ tình thâm với Lưu Vũ, vạch mặt ngược lại càng hợp ý cô. Lưu Vũ muốn đối nghịch, cô một chút cũng không sợ, muốn giở âm mưu quỷ kế, cô sẽ tiếp, đừng tưởng rằng có dị năng thì mạt thế có thể để mặc mày hoành hành.

Vách ngăn cửa sổ mỏng manh bị đâm thủng, Lưu Hương Di lập tức thu lại lớp ngụy trang, liếc nhìn Lưu Vũ cười lạnh, đứng lên,"A~ nói rất hay ! Nếu mày đã nói như thế, tao cũng không giả vờ nữa. Lưu Vũ, về sau nếu mày lại hại tao, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết ! Nhớ kỹ !"

'Lại hại tao'? Chủ cũ thân xác này đã từng hại Lưu Hương Di sao ? Lời này có ý gì ? Lưu Vũ nghiêng đầu, chớp đôi mắt to thanh triệt, biểu tình hoang mang.

"Nga ? Phải không ? Cô sẽ khiến Tiểu Vũ sống không bằng chết thế nào ? Không bằng nói thử tôi nghe xem." Song quyền Trương Hân Nghiêu nắm chặt, biểu tình dữ tợn đứng bên cánh cửa khép hờ. Sau lưng hắn là Châu Kha Vũ sắc mặt ngưng trọng, dúng thái độ cực kỳ xa lạ nhìn Lưu Hương Di.

Hai người sau khi gặp Lưu Viễn Hàng liền muốn đến xem tiểu hài tử coi thế nào, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được đoạn đối thoại không thể tưởng tượng nổi thế này. Mặc dù trong lòng đã sớm hoài nghi, Trương Hân Nghiêu vẫn không thể tin vào tai mình, nếu đối phương không phải con gái Lưu thúc, hắn đã lập tức vọt vào bẻ gảy cổ cô. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ có thể nhẫn nại, nhẫn đến sắc mặt đều trở nên vặn vẹo.

"Các anh…các anh đến đây từ lúc nào?" Lưu Hương Di sắc mặt trắng bệch như giấy, lắp bắp hỏi.

"Được một lúc rồi." Châu Kha Vũ nhìn sâu vào cô liếc một cái đáp.

"Vậy các anh cũng nghe thấy lời nó nói đi? Nó nói muốn giết em !" Lưu Hương Di chỉ vào Lưu Vũ, khó thở hổn hển nói, thanh âm lên cao sắc nhọn làm người ta đau tai.

Châu Kha Vũ kéo Trương Hân Nghiêu đang đầy lệ khí vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, mỏi mệt dựa trên sofa, thanh âm trầm xuống,"Nghe thấy, bất quá, chỉ cần em không động vào Tiểu Vũ, Tiểu Vũ tuyệt không động vào em."

Lưu Hương Di nghe vậy khuôn mặt tái xanh, không thể nói nên lời. Kinh ngạc, thống hận, không dám tin, đủ loại biểu tình tiêu cực hiện trên mặt cô. Cô tuyệt không nghĩ đến, ngay cả Châu Kha Vũ cũng sẽ nói thay cho Lưu Vũ.(con ngta nói đúng có đụng gì đến thím đâu, nói thay là đúng rồi -_- )

Trương Hân Nghiêu lập tức ngồi xuống bên giường, dùng tư thái bảo vệ kéo tiểu hài tử vẻ mặt vô tội ôm vào lòng, yêu thương vuốt hai má cậu, sau đó mới liếc Lưu Hương Di, lạnh lùng mở miệng,"Tiểu Vũ trong lòng tự có đúng mực. Cô nếu không làm hại Tiểu Vũ, thì Tiểu Vũ sẽ không động đến cô." Đứa nhỏ nhà mình, hắn sao lại không biết ? Tính cách cậu rất đơn thuần, chắc chắn sẽ không chủ động đi hại người.

"Còn câu 'lại hại tao' kia là có ý gì ? Tiểu Vũ lúc nào đã hại cô ? Rõ ràng là chính cô phạm sai lầm, lại nói người bị hại là mình, Lưu Hương Di, từ khi nào cô đã ghê tởm như thế ?" Dừng một chút, Trương Hân Nghiêu tiếp tục mở miệng, nói chuyện không chút lưu tình.

"Nó sao không hại tôi ? Nó đã hại tôi…" Thiếu chút nữa nói ra chuyện kiếp trước, Lưu Hương Di nhận thấy lập tức im miệng. Chuyện này, cô không bao giờ muốn nhắc lại, nếu có C quốcó thể khiến người ta mất đi ký ức, cô sẽ lập tức không do dự nuốt vào."

"Em ấy đã hại cô cái gì ? Nói !" Mâu sắc lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, Trương Hân Nghiêu thúc giục nói.

Lưu Hương Di vài lần muốn mở miệng lại không nói được lời nào.

"Lưu Hương Di, đầu cô cõ bệnh, tốt nhất nên đi gặp bác sĩ đi." Thấy trong mắt Lưu Hương Di là cừu hận thấu xương và không cam tâm, Trương Hân Nghiêu siết chặt đứa nhỏ trong lòng, nghiêm túc mở miệng. Câu này không hề có chút ý châm chọc nào, hắn nói thật. Từ khi Lưu Hương Di có được năng lực tiên tri, cô càng ngày càng trở nên xa lạ. Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bức điên bản thân.

Tiên tri cũng không phải năng lực gì tốt, nếu thấy cái gì quá nhiều, sẽ trở nên hỗn loạn, sớm muộn cũng sẽ không chịu nổi. Trương Hân Nghiêu yên lặng nghĩ.

"Đầu óc tôi không bệnh ! Tôi rất thanh tỉnh, chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này !" Lưu Hương Di đứng lên lớn tiếng phủ nhận, con ngươi trải đầy tơ máu hung tợn trừng Trương Hân Nghiêu và Lưu Vũ, tựa như muốn ăn cả hai người.

"Đủ rồi, Lưu Hương Di, đừng nháo nữa !" Châu Kha Vũ cuối cùng không thể tiếp tục trầm mặc, tiến lên nắm lấy tay Lưu Hương Di, lạnh giọng nói," Đi thôi. Để Tiểu Vũ nghỉ ngơi sớm."

"Kha Vũ ?" nhìn khuôn mặt anh tuấn của Châu Kha Vũ phủ một lớp hàn sương, vẻ mặt Lưu Hương Di có chút hoảng hốt.

"Hương Di, có khả năng vì năng lực tiên tri, nên bây giờ em không phân biệt được giữa mộng cảnh và hiện thực. Em cũng nên nghỉ ngơi, đi thôi." Châu Kha Vũ vừa nói vừa mở cửa phòng, đứng ở cửa bình tĩnh nhìn cô.

Hoài nghi cùng thất vọng trong mắt hắn lập tức đập vào người Lưu Hương Di, khiến cô nháy mắt thanh tỉnh. Đúng vậy, bây giờ Lưu Vũ cái gì cũng chưa làm, cô nói thế này có ích gì ? Không ai tin tưởng cô. Nếu cứ tiếp tục, chỉ là thứ khiến người khác chán ghét mà thôi.

Nghĩ thông suốt, Lưu Hương Di thu lại cảm xúc trên mặt và đáy mắt, cùng Châu Kha Vũ ra khỏi phòng.