Chương 46

Đợi Châu Kha Vũ cùng Lưu Hương Di đi xa, Trương Hân Nghiêu mới chậm rãi buông lỏng cánh tay đang trụ tiểu hài tử, cúi đầu ôn nhu nhìn kỹ cậu, thận trọng mở miệng," Đầu óc Lưu Hương Di có bệnh, về sau em cách xa cô ta một chút, biết không ?"

"Ân, biết rồi." Lưu Vũ gật đầu. Cậu cũng thấy được sở tác sở vi* của Lưu Hương Di rất mạc danh kỳ diệu

"Ngoan !" Trương Hân Nghiêu xoa mái tóc mềm mại của cậu, cảm thán nói,"Không nghĩ tới Tiểu Vũ của anh lại là một tuyệt thế cao thủ !" Vừa rồi một đường tới đây, Châu Kha Vũ đã kể chuyện của tiểu hài tử cho hắn.

"May mắn..may mắn Tiểu Vũ có năng lực tự bảo vệ mình." Dứt lời, trong lòng Trương Hân Nghiêu dâng lên nỗi sợ hãi, đầu chôn sâu vào hõm cổ Lưu Vũ, hít vào hương thơm khoan khoái khiến hắn cảm thấy an tâm, nhẹ nhàng. Cảm giác như vậy vẫn chưa đủ để trấn an thần hồn như muốn vỡ ra mấy ngày nay của hắn, hắn lại ngẩng đầu, hạ xuống vô số nụ hôn trên trán và hai má Lưu Vũ. Cảm xúc mềm mại ấm áp trên môi, mịn màng như tơ lụa, làm hắn muốn ngừng mà không được.

Lưu Vũ nghiêng đầu, sờ sờ quai hàm có chút ngứa, nhíu mi nhìn Trương Hân Nghiêu, vẻ mặt đau lòng,"Trương đại ca, môi anh sao bị thương vậy ? Kết thành một lớp da rồi."

Trương Hân Nghiêu không để ý mở miệng,"Mấy hôm trước miệng bị phồng rộp lên thôi. Không sao, đã kết da thì đại biểu đã tốt lên rồi."

"Môi phồng rộp là vì ngoại cảm lục ***, tâm quá nóng giận mà gây nên. Trương đại ca nhất định đã rất lo cho em." Lưu Vũ mày càng nhíu lại, vươn đầu ngón tay trắng nõn, mềm mại chạm nhẹ vuốt ve môi Trương Hân Nghiêu, đôi mắt thanh triệt nhìn hắn đầy đau lòng cùng yêu thương.

Cánh môi được mơn trớn như bị lửa đốt, lại thêm ánh mắt manh chết người của tiểu hài tử, tim Trương Hân Nghiêu đập ngày càng gia tốc, mất tự nhiên nghiêng đầu đi, tránh bản thân bị cậu vuốt ve đến run cả người, trêu tức nói,"Biết anh lo cho em thì tốt, còn có chút lương tâm."

Tiểu hài tử nghe vậy, cả mặt đều nhăn thành một đoàn, biểu tình thập phần áy náy, đáng thương khả ái không nói nên lời.

Trương Hân Nghiêu nhìn đến muốn bật cười, xoa nắn quai hàm cậu an ủi," Được rồi, về sau không được chạy loạn, đi đâu phải nói cho bọn anh biết một tiếng." Dứt lời, hắn nhịn không được cười khẽ một tiếng,"Không nghĩ tới lúc trước em nói đến 'nội lực hộ thể' đều là thật. Vậy chuyện em luyện Tích Cốc đan cũng là thật ?"

"Ân, là thật, em đều mang theo." Nhãn tình Lưu Vũ sáng lên, lập tức thoát khỏi ôm ấp của hắn, lấy ra từ trong túi leo núi năm bình dược lớn.

"Đây là của anh, trong đó có năm trăm viên, mỗi nửa tháng ăn một viên, đủ để anh ăn nhiều năm. Mấy bình kia của papa, Châu tổ phụ, Châu đại ca và em." Lưu Vũ lần lượt chỉ ra nói.

"Sao không có của Lưu Hương Di ?" Trương Hân Nghiêu biết đứa nhỏ này không phải người keo kiệt, không khỏi có chút kỳ quái.

"Em không có luyện cho chị ấy, chị có không gian, không hiếm của lạ này nọ của em. Hơn nữa, chị hận em, em cũng không muốn chọc tới." Lưu Vũ thành thành thật thật đáp.

"Em đã sớm biết chị em có không gian ?" Trương Hân Nghiêu lập tức bắt được trọng tâm.

"Biết, em nghe lén mọi người nói chuyện." Đối với Trương Hân Nghiêu, Lưu Vũ dĩ nhiên là tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.

"Nếu vậy em cũng nghe được ngày xảy ra tận thế đi ?" Gân xanh trên trán Trương Hân Nghiêu giật giật.

"Em chỉ nghe lén hai lần, khi đó mọi người còn chưa nói đến thời gian bắt đầu tận thế." Lưu Vũ chớp đôi mắt to, biểu tình cực kỳ vô tội.

Trương Hân Nghiêu ôm lấy tiểu hài tử, xoa loạn đầu cậu, hận rèn sắt không thành thép nói,"Nếu đã nghe lén thì phải nghe cho hết chứ ! Về sau mọi việc đều phải biết kỹ càng, không được hiểu biết nhớ chưa !"

"Nhỡ kỹ." Lưu Vũ bị Trương Hân Nghiêu vò đầu đến đầu não choáng váng, hai mắt một tầng sương, sắc mặt ửng hồng, yếu ớt đáp.

Trương Hân Nghiêu liếc thấy biểu tình đáng thương hề hề khiến người yêu thường của cậu, nhìn không được cúi đầu hôn hôn, sau đó ôm cậu cùng nhau nằm xuống, cảm thấy vô cùng mỹ mãn thở một hơi. Cảm giác có lại sau khi mất đi thật rất tốt, tốt đến mức có chút không thật, điều này làm cho hắn không dám buông cánh tay đang ôm Lưu Vũ ra.

Cái ót đụng đến một vật cứng rắn, lúc này Lưu Vũ mới nhớ đến tinh hạch được cậu giấu dưới gối, vội vàng kéo Trương Hân Nghiêu dậy, lấy tinh hạch ra để trước mặt hắn.

"Trương đại ca, cái này cho anh tu luyện." Cậu ngưỡng mặt, cười tủm tỉm nhìn Trương Hân Nghiêu.

"Tinh hạch năng lương ? Của tiểu quỷ tang thi kia ?" Đồng tử Trương Hân Nghiêu rút lại, cầm lấy tinh hạch đặt dưới bóng đèn cẩn thận quan sát.

"Ân, Trương đại ca anh mau hấp thu nó đi." Tiểu thủ Lưu Vũ đặt trong đại thủ của Trương Hân Nghiêu niết tinh hạch thúc giục nói, trong mắt lộ ra nét hiếu kỳ. [đại/tiểu thủ : bàn tay lớn/nhỏ]

"Sao em không lưu trữ cho mình ?" Trương Hân Nghiêu phản thủ xoa bóp lòng bàn tay trắng nõn của cậu, cười ôn nhu hỏi.

"Em không có dị năng, giữ cũng vô dụng, anh mau hấp thu đi. Về sau em tìm được tinh hạch đều cho anh." Lưu Vũ ngữ khí đương nhiên nói.

Lồng ngực Trương Hân Nghiêu như được bơm đầy, khóe miệng không nhịn được cong lên. Chế trụ trái tim suýt bốc lên vì sung sướng, hắn trêu chọc nói,"Sao em không chừa cho Châu đại ca, cậu ta mà biết nhất định sẽ có ý kiến."

"A, em quên." Lưu Vũ buông mi, có chút ngượng ngùng bổ sung,"Có nhiều sẽ cho Châu đại ca, còn Vũ Dã đại ca nữa."

Nghe Vũ Dã Tán Đa cũng có một phần, Trương Hân Nghiêu giật mình, cảm thấy thật ngoài ý muốn. Bất quá chỉ người vừa quen hai ngày, tiểu hài tử đã tín nhiệm hắn như thế. Dù sao cũng khó trách, trong quá trình cùng trải qua khó khăn, người với người dễ nảy sinh cảm tình, hơn nữa loại cảm tình này thường không gì phá nổi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Hân Nghiêu cảm thấy dị thường phiền muộn, cũng càng thêm chán ghét sở tác sở vi lúc trước của Lưu Hương Di. Cũng may phân lượng của mình trong cảm nhận của Tiểu Vũ là nặng nhất, không có mình nhắc, chẳng phải Tiểu Vũ thiếu chút nữa đã quên bọn họ sao. Trương Hân Nghiêu vừa chuyển ý nghĩ, trong lòng liền cảm thấy được an ủi chút ít

Thấy Lưu Vũ ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh nhìn mình, hảo kỳ nóng bỏng trong ánh mắt, Trương Hân Nghiêu mỉm cười, cầm tinh hạch trong tay, phát ra một tia dị năng, cẩn thận thâm nhập vào trong tinh hạch.

Tia dị năng chui vào tinh hạch, tựa như chất xúc phát nguồn điện của bóng đèn, tỏa ra quang mang hồng sắc nhu hòa, đem cả người Trương Hân Nghiêu bao phủ. Hồng quang giống như sương mù, lại như có nước, lưu chuyển quanh thân hắn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhập vào tứ chi bách hài* hắn. Đến khi hồng quang biến mất, chui vào thân thể hắn thì tinh hạch trong lòng bàn tay hắn cũng như giọt sương bốc hơi mất.

Đôi miêu đồng của Lưu Vũ lưu động, mắt không chớp nhìn chằm chằm kỳ cảnh trước mắt. Đợi Trương Hân Nghiêu chậm rãi mở mắt ra thì cậu đã nhanh chóng đưa tay chạm vào thân thể đối phương, cũng phóng ra một tia nội lực, dò xét xem hắn có gì thay đổi.

"Em đang làm gì?" Thanh âm Trương Hân Nghiêu có chút khàn khàn. Bàn tay tiểu hài tử mềm mại, nóng hầm hập, sờ tới lui trên ngực cùng tay hắn, nơi cậu chạm qua như dẫn tới ngọn lửa, làm cho hắn miệng lưỡi khô nóng, tâm dương khó nhịn.

"Nhìn xem anh có biến hóa gì không. Dị năng của anh thật sự có gia tăng, tuy rằng không nhiều nhưng em cảm nhận được. Trương đại ca, về sau em nhất định sẽ thu thập thật nhiều tinh hạch để anh tu luyện." Mi nhãn Lưu Vũ cong cong, ngữ khí mềm mại đầy quyến luyến cùng lấy lòng, tựa như sợi lông vũ quơ quào tâm Trương Hân Nghiêu.

Thân thể vốn đã khác thường của Trương Hân Nghiêu thiếu chút nữa đã bị châm hỏa. Hắn yêu thương xoa đầu cậu, xốc chăn lên, ôm lấy tiểu hài tử đặt xuống giường, sau đó bao cậu lại, cách chăn ôm chặt lấy, ôn nhu nói," Được, vậy về sau Trương đại ca nhờ cả vào Tiểu Vũ. Hai ngày nay không nghỉ ngơi tốt đúng không ? Nhanh nhắm mắt ngủ !"

Lưu Vũ mỉm cười an tâm nhắm mắt lại. Bên cạnh có người tối thân cận cùng tín nhiệm, cậu nhanh chóng rơi vào mộng đẹp. Trương Hân Nghiêu khẽ động tay chân, để hạ phúc cách xa tiểu hài tử một chút, biểu tình ảo não cùng xấu hổ, không biết từ lúc nào, hạ thân hắn đã đứng lên, dựng thẳng ngay đũng quần.

May mà Tiểu Vũ đã ngủ, không phát hiện trò hề của mình. Mình thế nào lại chỉ vì bị em ấy sờ hai cái đã phản ứng ? Chẳng lẽ là tác dụng phụ của việc hấp thu tinh hạch ? Trương Hân Nghiêu cười khổ thầm nghĩ. Nhưng khi thấy biểu tình đứa nhỏ của mình điềm tĩnh an nhiên, lộ ra nét thản nhiên cùng hạnh phúc, thì lửa nóng trong cơ thể nhanh chóng biến mất, kề sát vào hai má tiểu hài tử, nhẹ nhàng hôn, sau đó cũng nhanh chóng lâm vào triền miên. Hiển nhiên từ lúc lạc mất tiểu hài tử, đây là lần đầu tiên hắn chân chính ngủ ngon giấc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Châu Kha Vũ đưa Lưu Hương Di về chính phòng mình, lấy một ly nước nóng uống thuốc an thần, cân nhắc một lúc từ từ mở miệng,"Hương Di, vì sao em hận Tiểu Vũ ? Có phải đoán được tương lai nào đó của Tiểu Vũ không ? Tương lai không tốt ?"

Hắn vừa nói, ánh mắt sắc bén vừa tập trung vào sắc mặt Lưu Hương Di, không buông tha một chút biến hóa nào của cô.

Trong lòng Lưu Hương Di giật mình, , động tác uống nước thoáng dừng. Cô nên trả lời thế nào ? Nói gì đây ? Nếu Châu Kha Vũ hỏi cô, tương lai thế nào mà lại khiến cô hận Lưu Vũ như thế, hận không thể khiến cậu chết, cô nên nói thế nào ? Thẳng thắn nói ra?

Không không không ! Nội tâm Lưu Hương Di điên cuồng mà lắc đầu. Cô không thể Kha Vũ biết được chuyện này, cô hy vọng đời này mình trong lòng Kha Vũ là sạch sẽ thuần khiết, là người chỉ duy nhất thuộc về hắn. Cho nên, cô không thể nói !

Nghĩ thế, Lưu Hương Di ngẩng đầu, biểu tình trấn định vẫy tay,"Không thấy được tương lai gì cả, là do đầu óc em có chút hồ đồ. Giống như anh nói, có thể do em thấy rất nhiều chuyện, nên bản thân không nhận ra đâu hiện thực đâu là mơ nữa. Em nghĩ em nên nghỉ ngơi một giấc. Còn có, em cũng không hận Tiểu Vũ, em mặc kệ thằng bé rời đi là do bản thân yếu đuối, em sợ nó sẽ biến thành tang thi, nhưng em không muốn tự tay giết nó..cho nên…" Nói đến đây, cô không nói nữa, đúng lúc dừng lại.

Nhìn vẻ mặt ra vẻ trấn định của cô, mâu sắc Châu Kha Vũ ám ám, trầm giọng mở miệng,"Em liền như thế mà khẳng định Tiểu Vũ sẽ biến thành tang thi ? Hơn nữa, còn có 50% hy vọng có thể trở thành dị năng giả. Em buông tay có phải rất dễ dàng không ? Nếu là anh, em cũng sẽ thế sao."

"Đương nhiên là không ! Anh khác thằng bé !" Lưu Hương Di nhanh chóng phản bác.

"Nga? Anh và Tiểu Vũ có gì bất đồng ? Anh chỉ là người yêu em, nhưng Tiểu Vũ là thân nhân huyết mạch tương liên của em. Ai nặng ai nhẹ không phải vừa nhìn là biết ngay sao ?" Trong giọng nói lộ ra chán nản, đáy lòng trở nên nguội lạnh.

Lưu Hương Di tâm hoảng ý loạn, nói năng lộn xộn đáp," Đó là bởi vì..em…em chưa từng trải qua chuyện khủng khiếp như vậy, cho nên không dám đối mặt. Về sau sẽ không như thế. Còn nếu là anh, em nhất định sẽ tự tay giúp anh được giải thoát, sau đó sẽ đi theo anh."

Cô vừa nói vừa điềm đạm đáng yêu ôm eo Châu Kha Vũ, muốn vùi vào lòng hắn tranh thủ tình cảm.

Châu Kha Vũ nhếch môi, muốn cười nhưng không thành công. Tuy lời Lưu Hương Di nói rất hoa lệ, rất thâm tình, lãng mạn, lại rất thích hợp với nhân sinh quan và giá trị quan, nhưng không biết vì sao, lại một chút cũng không thể đả động đến tâm hắn. So với lời thề tàn nhẫn lại ngây thơ kia của Lưu Vũ, hắn cảm thấy câu nói bình thản của Lưu Hương Di vô cùng cứng nhắc đáng sợ.

Mình sao lại kỳ quái thế này ? Không đúng ! Đây rất không bình thường ! Châu Kha Vũ đẩy Lưu Hương Di ra, chế trụ trái tim đột nhiên kinh hoàng của mình, lạnh mặt thầm suy đoán.

"Kha Vũ, anh sao vậy ? Chán ghét em sao ?" Lưu Hương Di ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Châu Kha Vũ, bất an hỏi.

Lúc này cô mới nhớ ra, từ sau khi cô sống lại, chưa một lần ôn tồn với Châu Kha Vũ. Thứ nhất là vì vội vàng chuẩn bị thu thập vật tư, thứ hai là vì đời trước đã trải qua thương tổn, cô cực kỳ bài xích với chuyện hoan ái của nam nữ. Châu Kha Vũ vì nghe theo cảm xúc của cô, bình thường ngoại trừ ôm ra rất ít khi làm ra động tác vượt giới hạn, dần dà cũng trở thành thói quen.

Hiện tại cô mới giật mình nhận ra, trạng thái quan hệ của bọn họ rất không bình thường. Tình lữ chi gian sao có thể thiếu hành động thân mật ? Nghĩ đến đây, Lưu Hương Di âm thầm cắn răng, một tay run nhẹ cởi cúc áo trước ngực, một tay ám chỉ định vuốt ***g ngực Châu Kha Vũ.

"Được rồi Hương Di, em sớm ngủ đi, anh mệt rồi." Châu Kha Vũ nắm lấy tay Lưu Hương Di, mỏi mệt mở miệng. Hắn có thể cảm nhận được thân thể băng lãnh cùng cứng nhắc của Lưu Hương Di, mà tâm hắn cũng đồng dạng như thế.

"Vậy được rồi, anh sớm nghỉ đi." Lưu Hương Di nhẹ nhàng thở ra, cài lại quần áo sau đó vội vã rời đi.

Đợi cô đi xa, Châu Kha Vũ suy sụp ngã xuống giường, cảm thấy bản thân mê mang chưa từng có. Hiện tại Lưu Hương Di xa lạ như thế, xa lạ đến nỗi tâm hắn không còn chút gợn sóng nào, cũng không biết nên đối mặt thế nào với cô, mỗi khi nhớ đến chuyện cô đã làm với Tiểu Vũ, trong lòng hắn như bị đâm, muốn rút ra cũng không được, thường xuyên ẩn ẩn đau.

Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên thôi ! Mệt mỏi khép lại hai mắt, Châu Kha Vũ thở dài một tiếng không ai nghe thấy.