Lưu Viễn Hàng mang theo quân đội đến Bắc Giao tìm kiếm, tuy rằng không thể tìm thấy Lưu Vũ, nhưng lại ngoài ý muốn cứu về hơn bốn năm mươi người sống sót. Khu huấn luyện tân binh có thể chưa hai vạn người nay vào trụ được hơn 1500 người, tuy có vẻ còn trống trải nhưng cũng đã có một tia nhân khí.
Hôm sau, Lưu Viễn Hàng đi vào bộ hậu cần, nhìn nhóm người sống sót tới lui nhận những yếu phẩm cần cho sinh hoạt, mỗi người đều mang vẻ mặt vui sướng sau khi sống sót qua tai nạn cùng cảm kích quân đội, ý thức trách nhiệm của một quân nhân trong ông trở nên kiên định. Trong thành phố khẳng định còn rất nhiều người sống sót chờ cứu viện, ông phải nắm chắc thời gian.
"Châu lão gia tử, vất vả cho ông." Tiễn nhóm người sống sót cuối cùng, Lưu Viễn Hàng nói với Châu Mậu phụ trách phần hậu cần.
"Nào có, chỉ cần có thể hỗ trợ mọi người, chút vất vả đó có hề gì. Mạt thế xảy ra, chúng ta lại càng phải đoàn kết, cùng nhau đứng lên, cùng nhau gánh vác. Giống như thời kỳ băng hà lúc trước, chính vì nhân loại dựa sát vào nhau sưởi ấm mà huyết mạch chúng ta mới kéo dài đến ngày nay." Châu Mậu cảm thán.
"Chính là đạo lý này !" Lưu Viễn Hàng đầy đồng cảm, gật đầu nói,"Cho nên nửa tháng này chúng ta phải nắm bắt thời gian, tiến hành triệt để một lần cứu mọi người trong thành phố, cứu hết những người may mắn còn sống về. Nếu đợi đến khi tang thi tiến hóa mới cứu cũng muộn."
"Papa, cứu nhiều người như vậy, chúng ta làm sao có dư vật tư để nuôi mọi người ?" Lưu Hương Di cũng là người phụ trách hậu cần, đứng một bên nghe được lời Lưu phụ nói, lập tức mở miệng phản đối,"Bây giờ cứu người, phải đưa quân đội đi, không bằng thừa dịp tang thi chưa tiến hóa mang thêm nhiều vật tư về. Đông khu có hai nhà máy chế biến lương thực quy mô cỡ vừa, chúng ta có thể phái người đi xem xét."
Lưu phụ cùng Châu lão gia tử không dấu vết nhíu mày. Nói chuyện cùng Lưu Hương Di, không tới một hai câu cô liền chuyển đến vật tư, Lưu phụ thật sự không hiểu, vì sao cô cố chấp với vật tư như vậy, giống như Eugenie Grandet*, ngoài trừ tiền tài, cũng chỉ còn một hình người vặn vẹo.( * : nhân vật nữ chính trong tác phẩm cùng tên của Pháp, là một cô gái xinh đẹp giàu có, tính tình tốt đẹp nhưng có người cha keo kiệt, về sau cô ngoài trừ gia sản của cha thì còn thành vợ của một chánh án, lại càng thêm giàu, cô có tất cả nhưng không hạnh phúc trong tình yêu, cái cô có nhiều nhất chỉ là tiền )
Lặng im một lát, mâu quang Châu Mậu lóe lên, từ từ mở miệng,"Nói đến vật tư, ta nghĩ đến một chuyện. Hương Di, cô lấy ra số vật tư Kha Vũ gửi cô đi. Căn cứ vừa thành lập, chúng ta cần chứng minh thực lực của mình để ổn định nhân tâm. Còn nữa, về sau căn cứ có thể không ngừng gia tăng nhân khẩu, không thể luôn không có cơ sở mà lấy từ cô, đợi đến khi không gian dị năng giả khác xuất hiện, người ngoài sớm muộn sẽ hoài nghi trên đầu cô. Như vậy cũng rất bất lợi."
Lưu phụ nghe vậy gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lưu Hương Di nhíu mày, có chút không muốn, nhưng nghe đến câu cuối cùng của Châu Mậu, trong lòng cả kinh.
Hiện tại mọi người còn không biết, không gian dị năng giả là dị năng giả đặc thù nhất, bọn họ cũng giống tang thi, trong đầu kết xuất một tinh hạch màu đen. Bởi không gian ngoại trừ tinh thần lực, còn phải cần đến một vật dẫn để chống đỡ. Nếu giết không gian dị năng giả, lấy ra tinh hạch trong đầu người đó, thì không gian dị năng giả khác khi hấp thu vào sẽ có thể chiếm được toàn bộ không gian cùng vật tư làm của riêng, nhưng rơi vào trong tay dị năng giả hệ khác, viên tinh hạch cũng biến thành một vật chết.
Về sau khi bí mật này bị phát hiện, không gian dị năng giả chẳng những săn bắn tang thi, lại càng thích săn bắn đồng loại. Không gian Lưu Hương Di sở dĩ lớn như vậy, cũng là do lấy tinh hạch của đồng loại hấp thu. Nếu năng lực của cô bị người khác biết được, về sau nhất định gặp rất nhiều nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Lưu Hương Di không hề do dự, lập tức gật đầu đồng ý.
"Ta đã cố ý lưu lại rất nhiều thùng không kho hàng ở Cửu Châu, cô ngày mai theo ta một chuyến, lấp đầy chúng. Qua hai ngày ta sẽ phái người mang về." Châu Mậu cười đạm nhạt mở miệng. Ông biết, chỉ cần liên quan đến lợi ích của mình, Lưu Hương Di không lý nào không đồng ý, nữ nhân này tính lạnh bạc và ích kỷ đã khắc vào xương tủy rồi.
Đạt thành chung nhận thức, Châu Mậu trong lòng thoải mái không ít, sắc mặt Lưu Hương Di lại có chút ngưng trọng, thầm nghĩ về sau cần phải giấu kỹ dị năng không gian của mình.
Lưu phụ không chú ý tới tâm tư khác nhau của hai người, thấy thời gian không còn sớm, đứng dậy cười nói," Đi thôi, giữa trưa ta đã mời bạn bè của Tiểu Vũ ăn cơm, hai người cũng cùng đi đi."
Hai người một người cười chân thành, một cười miễn cưỡng, song song đáp ứng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi sáng mở to mắt, bỗng thấy gương mặt thuần nhiên điềm đạm an tâm ngủ của Lưu Vũ gần trong gang tấc, Trương Hân Nghiêu ngơ ngẩn hồi lâu mới thanh tỉnh lại. Cánh tay để bên hông tiểu hài tử siết chặt, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú đường cong ôn nhu trên mặt cậu, một lúc lâu không muốn dời đi, cảm thấy vĩnh viễn cũng không đủ.
Thẳng đến khi Lưu Vũ cảm giác được có một ánh mắt nóng rực chăm chăm nhìn mình, mơ màng tỉnh lại thì hắn mới mất tự nhiên thu hồi ánh mắt. Nếu về sau mỗi ngày rời giường đều có Tiểu Vũ làm bạn bên người thì tốt bao nhiêu. Trong lòng hắn đột nhiên nẩy lên ý nghĩ như vậy, trên gương mặt anh tuấn liền lộ ra một nụ cười vui sướng.
Hai người rửa mặt sẵn sàng, ăn bữa sáng đơn giản liền cùng nhau đến quân bộ, xem xét tình trạng hồi phục nghỉ ngơi. Lưu Vũ đối với việc trong quân đội không biết gì cả, đi sau Trương Hân Nghiêu cùng Châu Kha Vũ nghe cái gì cũng không hiểu, trong mắt lưu chuyển đầy dấu hỏi.
Châu Kha Vũ thấy thế liền buồn cười, không để ý đủ loại phản đối của Trương Hân Nghiêu, lên tiếng để cậu tự do hoạt động. Thấy tiểu hài tử cười tủm tỉm chạy đến nơi mấy người Tán Đa ở, sắc mặt Trương Hân Nghiêu lấp tức tối đen, làm đám thuộc cấp nơm nớp lo sợ, thấp thỏm không yên. Châu Kha Vũ tính cách hướng nội, dùng nụ cười tao nhã che dấu khó chịu ở đáy lòng.
Quyết định sắp xếp tốt kế hoạch cứu viện, Trương Hân Nghiêu cùng Châu Kha Vũ không hẹn cùng nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã đến giờ ăn trưa, lập tức phân công cho thuộc cấp lo liệu, bản thân thì đi tìm tiểu hài tử cùng đi ăn.
Hai người còn chưa đến gần phòng Tán Đa, xa xa trên hành lang đã nghe thấy tiếng Lục Vân hô to cái gì đó. Càng đến gần, thì chỉ còn nghe được vài âm cuối, phảng phất như 'Đừng tưởng rằng ngươi uốn tóc thì ta không nhận ra' linh tinh.
Châu Kha Vũ nhướng mày, không nghĩ tới Lục Vân thế mà lại thích diễn mấy loại truyện cười con nít cũ rích này. Trương Hân Nghiêu với việc không liên quan với chuyện quân đội thì không có hứng thú, chỉ khẽ nhíu mày, không thích việc Lục Vân gây ầm ĩ.
Lại đi thêm hai bước, trong phòng bỗng truyền đến tiếng cười 'Khanh khách', thanh thúy uyển chuyển không nói nên lời, êm tai dễ nghe, lướt qua tai làm người ta như muốn nhũn ra.
Cước bộ Trương Hân Nghiêu và Châu Kha Vũ khựng lại, trong mắt song song lướt qua một tia kinh ngạc, trái tim cũng cùng run rẩy. Đây là tiếng cười của Lưu Vũ, tuy rằng chưa từng nghe qua nhưng bọn họ tuyệt đối không nhận sai. Giờ phút này, bọn họ với ý thức được, đã thấy Tiểu Vũ cười ngọt ngào, cười mỉm, cười nhạt, nhưng chưa từng thấy Tiểu Vũ cười sảng khoái, cười ra tiếng lại càng không.
Xem ra, Tiểu Vũ cũng nên có mấy người bạn cùng tuổi mới tốt, tính cách mới ngày càng cởi mở. Khóe miệng hai người khẽ nhếch, không hẹn mà cùng ngầm suy đoán, đồng thời, ấn tượng đối với Lục Vân cũng tốt lên không ít. Có thể khiến đứa nhỏ nhà mình cười như thế, Lục Vân xem ra cũng không tồi.
Hai người đi nhanh thêm vài bước, đứng bên cửa nhìn vào.
Lục Vân kể chuyện cười xong, thấy ánh mắt vừa lòng của Hạ ca nhìn mình, cảm thấy rất hưng phấn, thuận miệng nói một câu phụ họa. Không có biện pháp, hắn cũng muốn kể mấy chuyện cười mới, rất khôi hài cho Lưu thiếu nghe, nhưng bất đắc dĩ Lưu thiếu nghe không hiểu a. Người như Lưu thiếu lại thích nghe về ân oán của bánh bao, màn thầu[1], mì sợi[2], sủi cảo[3], bánh bột mì[4]. Chỉ có chuyện này cậu ấy mới hiểu được, nói cách khác, ánh mắt cậu từ đầu đã ngây thơ mờ mịt, không biết gì, làm cho Lục Vân nghĩ rằng mình đang nói tiếng ngoài hành tinh.
Lục Vân một bên mi phi sắc vũ*, một bên âm thầm cảm thán Lưu thiếu thật hồn nhiên. ( * : vui mừng hớn hở, mặt mày hớn hở )
Tán Đa ôm bả vai cung Tiểu Vũ đang cười đến ngửa tới ngửa lui, biểu tình ôn nhu bất khả tư nghị*, ngay cả vết sẹo trên thái dương cũng không đáng sợ như thường ngày. Hắn vốn không hài long với biểu hiện gần đây của Lục Vân, đang tính toán tìm thời gian hảo hảo dạy dỗ hắn một phen, nhưng thấy hắn có thể khiến tiểu hài tử vui vẻ khoái hoạt, trong lòng từ bi quyết định để dạy dỗ sau vậy. ( * : không thể tưởng tượng giải thích nổi )
Nhìn chằm chằm vào cánh tay của Tán Đa đặt trên đầu vai tiểu, mâu sắc Trương Hân Nghiêu tối sầm lại, cũng cố không tiến lên ngăn cản tiểu hài tử vui vẻ, hắn gõ gõ cửa, không đợi chủ nhân lên tiếng đi thẳng vào phòng.
"Cũng vừa vặn 12 giờ trưa rồi, đi ăn thôi, Lưu thúc đã mở một bữa tiệc nhỏ trong phòng khác, mời mọi người đến." Thân mật kéo Lưu Vũ vào lòng, Trương Hân Nghiêu khách khí nói. Hắn không hề ý thức rằng, hành động đột ngột của mình đã mang dục vọng độc chiếm cường liệt thế mức nào.
Khuôn mặt Tán Đa một giây trước còn ôn nhu trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo. Đồng tử hắn rút lại, môi mím chặt, thân hình cường kiện căng cứng toát ra một tia lệ khí.
"Tiểu Vũ cũng đói bụng rồi, chúng ta xuống thôi." Châu Kha Vũ đứng tựa cửa mỉm cười mở miệng, lập tức cắt ngang địch ý vừa ngưng tụ trong mắt Trương Hân Nghiêu cùng Tán Đa.
"Đi thôi." Tán Đa không nỡ để tiểu hài tử chịu đói, huống hồ, hắn cũng không có lập trường đi đoạt lại tiểu hài tử. Thu lại lãnh khí đứng dậy, hướng đến cửa bước đi, Lục Vân cùng Ngô Minh vội vàng đuổi theo, không dám nói gì. Bọn họ có thể cảm giác được, tâm tình Tán Đa từ sau hôm qua trở về đã phi thường không tốt, vừa rồi vất vả hồi phục một chút, hai người kia vừa đến đã lại mất hứng rồi.
"Mấy người Vương Thao đâu ?" Vừa đi hai bước, Lưu Vũ giật nhẹ ống tay áo Trương Hân Nghiêu hỏi.
"Đã sớm phái người gọi bọn họ rồi, lúc này có khi đã chờ ở phòng khách rồi." Trương Hân Nghiêu luôn mặc kệ việc vặt, miệng há ra nhưng không trả lời được. Châu Kha Vũ mới tiến lên hai bước, ôn nhu xoa đầu cậu ôn thanh nói.
Lưu Vũ hướng Châu Kha Vũ nhoẻn mỉm cười, đến nỗi chói cả mắt hắn. Trong lòng Trương Hân Nghiêu có chút không thoải mái, hạ quyết tâm từ giờ về sau phải biết rõ mọi chuyện của đứa nhỏ nhà mình, hơn nữa còn phải an bài thỏa đáng.
Thấy Lưu Vũ được Trương Hân Nghiêu và Châu Kha Vũ một trái một phải bảo hộ ở giữa, Tán Đa buông mi, cước bộ nhanh hơn đi trước bọn họ. Một màn này không hiểu sao làm mắt hắn đau đớn, khiến hắn hô hấp không thông. Cảm giác này quá mức mạc danh kỳ diệu, hắn không muốn bất luận ai biết được khác thường này của mình.
Trong phòng khách ở lầu một, thời điểm Lưu Hương Di, Châu Mậu, Lưu Viễn Hàng đến, Vương Thao, Cố Nam, Mã Tuấn, Đại Lưu, Linh Âm, Linh Ngữ, còn có hai chị em Tôn Điềm Điềm đã có mặt, ngồi ngay ngắn ở chỗ mình.
Lưu Viễn Hàng cùng Châu Mậu thân thiết tiến đến gặp mặt, thăm hỏi tình huống bọn họ đi dọc đường. Hai vị lão nhân tuy rằng chức cao, nhưng thái độ lại cực kỳ bình dị gần gũi, khiến đám người vốn khẩn trương e ngại nhanh chóng trầm tĩnh lại, không khí trên bàn ăn cực kỳ hòa hợp.
Lưu Hương Di mặt không chút thay đổi ngồi xuống chỗ mình, ngước mắt đảo qua đám người 'bạn bè Lưu Vũ', trong lòng âm thầm cười lạnh. Không có lấy một gương mặt quen thuộc, không có cái tên nào quen thuộc, cho thấy những người này đều là mấy nhân vật nhỏ không chút tiếng tăm trong căn cứ, về sau không biết sẽ chết ở xó nào, không cần thiết phải lo việc kết giao. (thím sẽ hối hận ah~ -_- )
Nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt cô càng thêm xa cách, thái độ cũng vô cùng lãnh đạm, làm hai chị em Linh Âm Linh Ngữ vốn muốn lên chào hỏi cô phi thường xấu hổ.
Đúng lúc này, cửa phòng khách bị đẩy ra, Châu Kha Vũ dẫn đám người Tán Đa nhanh chóng bước vào, Trương Hân Nghiêu cùng Lưu Vũ vào cuối cùng.
Thấy Lưu Viễn Hàng ngồi ghế chủ vị, gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Tán Đa thoáng nhu hòa, cung kính tiến lên chào hỏi tự giới thiệu. Tối qua khi cùng tiểu hài tử trở về, không muốn quấy rầy một nhà cậu đoàn tụ nên còn chưa đến chào hỏi Lưu Viễn Hàng.
Lưu Viễn Hàng cùng Châu Mậu cùng đứng dậy bắt tay hắn, bảo hắn ngồi xuống cùng ăn cơm vừa trò chuyện. Thời điểm nói chuyện không ai chú ý thấy sắc mặt đại biến của Lưu Hương Di.
Khi thấy Tán Đa, đồng tử Lưu Hương Di liền kịch liệt co rút. Cô vội vàng cúi đầu, che dấu biểu tình khiếp sợ của mình. Tán Đa? Sao Tán Đa lại xuất hiện ?! Cô nắm chặt tay, bất khả tư nghị thầm nghĩ.
___________________________________________