Sau lần Tán Đa cùng Lưu Vũ về Lưu gia một chuyến, cảm thấy vô cùng phẫn nộ với hành vi triệt để buông tay tiểu hài tử của Lưu gia, đã từng một lần muốn đem cậu đi.
Nhưng sau khi đến căn cứ, nhìn thấy thái độ che chở bảo hộ tiểu hài tử của Lưu Viễn Hàng, trong lòng liền biết trong chuyện này nhất định có chút hiểu lầm. Nhớ đến lúc rời nhà đến nỗi thất lạc là ở trong nhà một mình cùng Lưu Hương Di, mà Lưu Hương Di lại đối đãi với tiểu hài tử lãnh đạm đến cực điểm, nửa điểm cũng không giống chị em máu mủ tình thâm, nếu nói trong đây không có Lưu Hương Di giở trò thì hắn tuyệt đối không tin tưởng.
Ấn tượng đối với Lưu Hương Di đã sớm nằm ở đáy cốc, thậm chí có thể nói ghét cay ghét đắng, Tán Đa há phải quan tâm đến cô, chỉ trầm mặc ăn, một chữ dư thừa cũng lười đáp lại.
Biết Tán Đa băng lãnh vô tình, khó có thể tiếp nhận người khác, Lưu Hương Di đối với thái độ coi thường của hắn cũng không lưu tâm, vẫn duy trì nụ cười thoải mái, kiên trì nói chuyện cùng hắn. Cũng may có Lục Vân và Ngô Minh đáp lời, cô cũng không quá xấu hổ.
Bữa cơm đã qua được nửa buổi, Lưu Hương Di nói đến miệng khô lưỡi khô, nhưng Tán Đa ngay cả mí mắt cũng không nâng, một ánh mắt lại càng không. Lưu Hương Di âm thầm cắn răng, cố nén xuống nôn nóng cùng lửa giận trong lòng, tươi cười thoải mái trên mặt đã sớm biến dạng vặn vẹo, cứng ngắc. Nếu không phải biết rõ tường tận tương lai, trong lòng lại có một cỗ chấp niệm chống đỡ, cô đã sớm không thể kiên trì được nữa.
Mà phía bên kia, Lưu Vũ cuối cùng cũng ăn tận hứng, cầm lấy khan tay ưu nhã lau khóe miệng, sau đó lần lượt gắp thức ăn cho những người xung quanh, Lưu phụ, Châu tổ phụ, Trương Hân Nghiêu, Châu Kha Vũ, lại tặng thêm một nụ cười nhu thuận khả ái, khiến tâm tình mọi người đều trở nên vui vẻ, khẩu vị trở nên tốt hơn.
Thấy mấy người bọn họ hỗ động thân mật khắng khít, Tán Đa có cảm giác mình bị bỏ qua, bị cách ly bên ngoài, trong lòng dâng lên từng cơn khó chịu, lại thêm Lưu Hương Di vô cùng ồn ào, khiến cho hắn phi thường phiền chán.
Sự tính kế dấu trong mắt cùng thái độ xu nịnh của nữ nhân này làm sao có thể qua mắt được Tán Đa ? Nếu là nữ nhân khác, Tán Đa tuyệt không khách khí, hắn không phải quân tử, không quan tâm đến chuyện 'không đánh nữ nhân'. Nhưng đối phương là con gái Lưu Viễn Hàng, nên lòng hắn có cố kỵ, chỉ đành cưỡng chế áp xuống phiền muộn cuồn cuộn ở đáy lòng, cho Lưu Hương Di một ánh mắt cảnh cáo.
Bị ánh mắt hàm ý không kiên nhẫn cùng sát khí đảo qua đông cứng người, sắc mặt Lưu Hương Di tái nhợt, cuối cùng ngậm miệng lại. Tán Đa quả nhiên là người không thích người lạ tiếp cận, mình nên làm gì bây giờ ? Mình có khả năng mượn được sức hắn sao? Lưu Hương Di cúi đầu tận lực suy nghĩ.
Không hề nhận thấy sóng ngầm mãnh liệt giữa Tán Đa và Lưu Hương Di, Lưu Vũ duỗi tay, cách bàn thêm đồ ăn cho Tán Đa, cũng tủm tỉm cười,"Vũ Dã đại ca, anh ăn nhiều một chút."
Cuối cùng, cậu nhìn về phía những người khác, không gắp đồ ăn nữa, chỉ cười nâng tay nói mọi người không cần khách khí. Nhất cử nhất động của cậu đều toát ra sự coi trọng và thân mật với Tán Đa, rõ ràng bất đồng với người khác. Loại thái độ thân sơ lập tức chữa khỏi tâm đang đóng băng của Tán Đa, xua tan không khí u ám quanh quẩn người hắn.
Tán Đa nâng mắt, thoáng gật đầu, lại cúi đầu, ăn đồ ăn tiểu hài tử gắp cho mình đến không còn một miếng, khóe miệng lãnh ngạnh bất tri bất giác giương lên một độ cong, trong mắt cũng lộ ra nồng đậm tiếu ý.
Cảm xúc hắn biến hóa rõ ràng như vậy, khiến cho Lục Vân và Ngô Minh bên cạnh lập tức cảm nhận được. Hai người âm thầm thở phào, lúc này mới yên tâm thưởng thức cơm trưa. Gần đây Vũ Dã ca thật hỉ nộ vô thường, tình tình lạnh như băng không còn dễ hầu hạ như trước a. Hai người không hẹn mà cùng ngầm suy đoán.
Ngoại trừ Lục Vân và Ngô Minh, Lưu Hương Di ngồi bên sườn hắn cũng cảm thấy được thái độ chợt tốt lên của hắn, trong lòng nhất thời lộp bộp, chần chờ hỏi,"Quan hệ của các cậu với Tiểu Vũ rất tốt ?"
Tán Đa cúi đầu dùng bữa, tai như điếc làm lơ lời Lưu Hương Di. Lục Vân tiếp nhận câu chuyện, kích động nói,"Đúng vậy ! Tôi cùng Lưu thiếu một đường đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử, mạng của Vũ Dã ca cũng là do Lưu thiếu cứu !"
Ngô Minh cũng phụ họa,"Trên thực tế, không chỉ mạng Vũ Dã ca, mạng của mọi người đều là do Lưu thiếu cứu, không có Lưu thiếu, chúng tôi không biết đã chết bao nhiêu lần."
Lưu phụ nghe vậy cảm thấy thật vui mừng, thay mặt nhi tử nói lời khiêm tốn, gương mặt già nua lại tươi cười đến nở hoa. Hôm qua ông đã nghe Châu Kha Vũ nói, nhi tử là dị năng giả, hơn nữa thực lực phi thường cao, điều này khiến ông như được uống thuốc an thần. Nhi tử có năng lực tự bảo vệ mình thì tốt, thế thì có thể nhanh chóng tự lập, không cần nữ nhi phải chiếu cố. Bất quá, vật tư đều để ở chỗ nữ nhi, ông còn cần phải lấy ra một phần lưu lại cho nhi tử, như vậy ông mới hoàn toàn yên tâm.
Giờ phút này tâm tình Lưu Hương Di lại hoàn toàn tương phản với Lưu Viễn Hàng. Nghe Lục Vân nói đến Lưu Vũ có ân với Tán Đa, cả người cô như rơi vào hầm băng, bị hơi lạnh thấu xương ăn mòn, ngay cả xương cốt cũng rét run.
Lưu Vũ đời trước chỉ bám víu một tên thuộc hạ nhỏ nhoi trong căn cứ Trương Vũ Dão Hiên đã có thể ở sau lưng Châu Kha Vũ và Trương Hân Nghiêu đẩy mạnh cô vào hố lửa, nhận hết thẩy tra tấn. Đời này nếu nó bám vào người cực kỳ bao che khuyết điểm, mà thủ đoạn lại ngoan độc như Tán Đa, chờ đời cô không chỉ đơn giản là một chữ "chết".
Lưu Hương Di rất hiểu thủ đoạn của Tán Đa, Tán Đa nếu muốn đối phó ai, người này chi bằng tự kết liễu mình, vừa được chết thống khoái lại được toàn thây, so với lúc rơi vào trong tay hắn, sống không bằng chết thì tốt hơn gấp trăm lần.
Lưu Vũ đời này vốn có dị năng đã khó đối phó, nếu lại có thêm Tán Đa này làm đồng minh, Lưu Hương Di quả thật không dám tưởng tượng đến tương lai mình. Có lẽ, bi kịch của cô có thể tái diễn, thậm chí, còn thảm thiết hơn đời trước.
Không, không được, Tán Đa người này nhất định phải mượn sức về ! Lưu Hương Di vừa cúi đầu ăn đồ ăn vừa hung hăng thầm nghĩ.
Tuy rằng Lưu Vũ nói rằng cô không động chạm, cậu sẽ không đối phó cô. Nhưng có đời trước làm giáo huấn, Lưu Hương Di không dám tiếp tục tin lời Lưu Vũ nói. Bất quá, trước mắt cô đã đi nhầm một bước, không thể làm gì với Lưu Vũ nữa, bằng không sẽ khiến mọi người thật sự tức giận, bị cô lập hoàn toàn. Vì kế hoạch, cô chỉ có thể tận lực phòng bị, sắp xếp thời gian.
Khi Lưu Hương Di miên man suy nghĩ thời gian đã trôi qua. Đợi khi cô hồi thần lại, mọi người đều đã rượu đủ cơm no, chuẩn bị ly khai về phòng mình nghỉ ngơi.
Trương Hân Nghiêu, Châu Kha Vũ, Tán Đa không hẹn mà cùng nhìn lại Lưu Vũ, muốn đưa cậu về phòng mình trò chuyện, không nghĩ rằng Lưu phụ đã sớm tiên hạ thủ vi cường*, choàng vai nhi tử trở về phòng mình, chuẩn bị tâm sự với cậu. (* : ra tay trước thì có lợi thế )
Đôi mắt tối đen của Tán Đa lộ ra một tia mất mát, mặt không chút thay đổi hướng Trương Hân Nghiêu cùng Châu Kha Vũ gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi. Lục Vân và Ngô Minh vẻ mặt đau khổ đuổi theo, rõ ràng khi ăn cơm vẫn còn tốt, sao chỉ mới một lúc, Vũ Dã ca lại mất hứng rồi ? Chẳng lẽ mỗi tháng Vũ Dã ca đều có vài ngày như vậy ? Này rất không đạo lý nha !
Thấy Tán Đa đi, Lưu Hương Di giật mình, kinh ngạc một chốc sau đó nghiến chặt hàm, vội vàng nhanh chân đuổi theo.
Mâu sắc đen tối của Châu Kha Vũ nhìn bóng dáng gấp gáp của Lưu Hương Di, tạm biệt Trương Hân Nghiêu đang muốn đến bộ chỉ huy, cũng lặng lẽ đi theo phía sau. Hắn biết hành vi của mình có vấn đề, nhưng đối mặt với Lưu Hương Di càng ngày càng khác thường, hắn không thể không làm thế.
Lưu Hương Di đuổi theo tới cửa phòng Tán Đa, đứng ở hành lang sắp xếp lại từ ngữ, lúc này mới mãn nguyện gõ cửa.
"Là cô ?" Vội vàng mở cửa phòng, thấy Lưu Hương Di đứng bên ngoài, sắc mặt Tán Đa lập tức trầm xuống, lạnh lùng mở miệng,"Cô có chuyện gì?" Hắn còn tưởng người đến là Tiểu Vũ, nét vui mừng trên mặt còn chưa kịp rút đi.
"Anh có thể đi theo tôi một lát không ? Tôi có chuyện muốn nói." Lưu Hương Di thoáng nhìn qua Lục Vân và Ngô Minh trong phòng, do dự mở miệng.
"Tôi với Lưu tiểu thư hình như không quen không biết, có gì đáng nói." Tán Đa nhướng mày, biểu tình lãnh đạm, ngữ khí băng lãnh.
"Có liên quan đến vận mệnh của anh, anh không muốn nghe sao?" Lưu Hương Di đè thấp giọng nói.
Đôi mày xéo của Tán Đa lập tức nhếch cao, từ trên liếc xuống Lưu Hương Di, lâu đến nỗi Lưu Hương Di bất an không yên mới từ từ mở miệng,"Được, đến đâu ?"
Lưu Hương Di nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào một phòng sâu trong hành lang nói,"Vào đó đi." Tán Đa cất bước theo sau cô, đôi mắt tối đen lướt qua một tia u ám.
Hai người đi vào căn phòng cuối hành lang, không thấy thân ảnh nữa.
Lục Vân rụt cổ ngóng một hồi thì nói với Ngô Minh,"Đó không phải vợ chưa cưới Châu đại ca, chị Lưu thiếu Lưu Hương Di sao? Cô nam quả nữ, cô ấy tìm Vũ Dã ca làm gì ? Không phải xem trọng Vũ Dã ca chúng ta chứ ? Không được, em phải đi xem ! Anh đi không?"
Ngô Minh liên tục vẫy tay, tỏ vẻ bản thân không nhàm chán như vậy. Lục Vân nhún vai, rón ra rón rén đến gần căn phòng kia. Vừa đến gần cửa, lỗ tai kề sát cửa phòng, còn chưa nghe được động tĩnh bên trong, hắn liền cảm thấy trên đầu có một bóng đen.
Lục Vân ngửa đầu nhìn lại, lập tức sợ hãi cả kinh, Châu Kha Vũ lặng yên không tiếng động đứng phía sau hắn, cũng đang nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng. Thấy ánh mắt hoảng sợ của Lục Vân, hắn liền dựng thẳng ngón trỏ đặt lên miệng, làm động tác chớ có lên tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhìn không ra biểu tình.
Càng không có biểu tình, Lục Vân lại càng kinh hãi. Lục Vân cứng ngắc gật đầu, cam đoan mình sẽ không lên tiếng, lại quay sang, tiểu nhân trong nội tâm bắt đầu điên cuồng cầu nguyện, hy vọng Vũ Dã ca cùng Lưu Hương Di không làm ra mấy chuyện xã giao ám muội, bằng không, chỉ rước lấy dấm chua của Châu Kha Vũ, bọn họ đã không trở về được.
Trong phòng, Tán Đa biếng nhác tựa vào vách tường, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Lưu Hương Di. Tư thái hắn tùy ý, nhưng cơ thịt trong tứ chi lại ẩn chứa sức bật kinh hồn, nhìn thì giống như nhàn nhã, lại có thể tùy lúc công kích, dồn kẻ địch vào chỗ chết. Mặc dù Lưu Hương Di chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt, hẫn vẫn theo bản năng mà phòng bị.
Chỉ có trước mặt đội viên của mình, Tán Đa mới thật sự trầm tĩnh. Đương nhiên, hiện tại đã thêm một Lưu Vũ. Tuy thời gian biết nhau chỉ ngắn ngủi hai ngày nhưng tiểu hài tử cứu hắn trong lúc tuyệt vọng, tín nhiệm của hắn đã không hề giữ lại mà giao phó toàn bộ cho đối phương.
"Chuyện gì, nói đi." Không kiêng nể cố ý tỏa ra sát khí thường ngày cố ý áp chế, Tán Đa nhướng mày nhìn Lưu Hương Di, trầm giọng mở miệng.
Lưu Hương Di gian nan nuốt một ngụm nước miếng, thoáng cúi đầu, không dám nhìn ngũ quan tà tứ lãnh khốc cùng vết sẹo dữ tợn bên trán trái hắn. Đời trước, nhân vật như Tán Đa, cô cũng chỉ từ xa nhìn qua vài lần, chưa bao giờ dám đi tiếp xúc, càng chưa hề tự mình trải ngộ qua uy thế phát ra từ người hắn.
Chuyện đến trước mắt, cô mới biết được, muốn chống đỡ uy áp của đối phương mà trực tiếp nói chuyện có bao nhiêu khó khắn. Bất quá cũng không sao, trong tay cô có tin tình báo cực kỳ trọng yếu, đủ để cứu mạng Tán Đa, sau khi nghe xong hắn sẽ cảm kích cô ! Lưu Hương Di lặng lẽ động viên chính mình, cuối cùng chậm rãi mở miệng,"Tôi muốn nói cho anh, thuộc hạ anh xem trọng nhất Triệu An đã phản bội anh đầu phục Trương Vũ Dão Hiên. Lần trở về bắc này chính là anh tự chui đầu vào lưới."
Khinh miệt cùng châm chọc trong mắt Tán Đa nhanh chóng tiêu tán, đứng thẳng dậy, tới gần Lưu Hương Di, ngữ khí lạnh lẽo truy vấn,"Trương Vũ Dão Hiên? Con trưởng hiện tại của gia chủ Trương gia ? Làm sao cô biết ?"
Thấy thái độ dần thận trọng của hắn, Lưu Hương Di cố nén trụ ý niệm muốn lùi lại, đứng thẳng dậy nghênh đón ánh mắt sắc bén như dao của hắn, trong lòng chột dạ.
Đội viên chính là uy hiếp của Tán Đa, mà Triệu An càng là uy hiếp trong uy hiếp. Hắn cùng Tán Đa đều ở cùng một cô nhi viện, từ nhỏ đã cùng nhau vào sinh ra tử, tình cảm với Tán Đa rất sâu nặng, thân như tay chân. Chính là vì hắn ta phản bội mới tạo ra Tán Đa tàn nhẫn vô tình, sống buông thả sau này. Chuyện có liên quan đến hắn, Tán Đa sao lại không quan tâm chứ ?