Ánh mắt hung ác nham hiểm của Tán Đa nhìn chằm chằm Lưu Hương Di, phảng phất như chứa độc dược, khiến lưng cô phát lạnh, da đầu cũng run lên.
Cố nén trụ nội tâm sợ hãi, Lưu Hương Di nuốt nước miếng, giọng khàn khàn mở miệng,"Anh cũng biết là cha tôi trước mạt thế đã biết được tin tức đi, cho nên mới có thể bảo toàn một bộ phận lực lượng quân sự, cũng thành lập được căn cứ này ?" Dứt lời, cô cẩn thận liếc Tán Đa một cái, quan sát phản ứng đối phương.
Tán Đa cười lạnh, bình tĩnh mở miệng,"Cô chính là người có thể biết trước tương lai kia sao?"
Lưu Hương Di gật đầu, thanh âm chậm rãi trấn định,"Đúng vậy, tôi có thể biết trước tương lai. Một khắc kia khi anh xuất hiện tôi đã biết được tương lai của anh, một tương lai không tốt, cho nên tôi cảm thấy nên nói cho anh biết. Anh là bạn Tiểu Vũ, tôi không thể để anh chịu chết."
Thân thể đứng thẳng của Tán Đa một lần nữa lười biếng tựa lên tường, hai tay đút túi, mâu sắc tối đen nhìn gương mặt đầy đồng tình cùng bi thương của Lưu Hương Di, thản nhiên mở miệng,"Cô nói xem."
Lưu Hương Di hạ mắt, song quyền bất giác siết chặt, lại nhanh chóng lỏng ra, chậm rãi nói,"Lục Chấn Hiên đã chết, bị thủ hạ giết chết sau khi biến thành tang thi. Anh em của anh Triệu An lôi kéo các đội viên khác của binh đoàn Độc Lang, lấy toàn bộ vũ khí đạn dược của Lục gia cống cho Trương gia, đổi lấy một căn cứ nhỏ cùng ít vật tư. Hiện tại nói thế nào hắn chính là người nắm quyền, trở thành một tư bản sống sót nơi mạt thế, nhưng nếu anh mang Lục Vân trở về, hết thảy của hắn sẽ tan thành bọt nước, bởi vì đội viên Độc Lang chỉ biết trung với anh. Cho nên, hắn sẽ liên hợp với người nắm giữ Trương gia trước mặt Trương Hạo Hiên giết anh. Lần này nếu các anh trở về chỉ có một con đường chết."
Lưu Hương Di hợp thời dừng lại câu chuyện, giương mắt nhìn biểu tình Tán Đa. Khúc đầu cô nói đều là thật nhưng câu cuối cùng là nói dối. Tán Đa nếu trở về cũng không chết. Trương Hạo Hiên sau khi tìm hiểu được thực lực cùng tâm tính Tán Đa đã thay đổi chủ ý, ra mặt cứu Tán Đa, giết Triệu An, đương nhiên, Lục Vân cùng Ngô Minh cũng không thể tránh được một kiếp.
Trương Hạo Hiên giỏi nhìn người, càng giỏi về giữ người, quyết định giết Tán Đa là hắn, mà quyết định cứu Tán Đa cũng là hắn, nhưng hắn ta dấu quá kỹ, rất ít người biết được nội tình. Hắn lấy tư thái người cứu mạng xuất hiện, Tán Đa về sau quả nhiên quyết một lòng với hắn. Nếu không phải thủ hạ của hắn xử lý không tốt chuyện sau đó, làm một người biết chuyện, cũng sẽ không khiến Châu Kha Vũ lợi dụng sơ hở xúi giục Tán Đa.
Đôi mắt tối đen của Tán Đa càng thêm thâm trầm, mặc dù sóng to gió lớn đang cuồng cuộn trong lòng, trên mặt lại mảy may không hiện chút gì.
Hắn đang cố gắng tiêu hóa lời Lưu Hương Di nói. Những lời này, hắn không phải không tin, nhưng cũng không tin hoàn toàn. Đội viên của hắn hai năm nay đều vận chuyển súng ống đạn dược của Lục Chấn Hiên, khẳng định biết rõ nơi chứa chúng, hơn nữa, hắn rất hiểu tính tình đội viên mình, bọn họ vốn không trung tâm với Lục Chấn Hiên, nay người chết, dùng vũ khí của ông ta đổi lấy cơ hội sống sót, chuyện này thì trăm phần trăm bọn họ làm được. Nếu lúc đó hắn ở kinh đô thì cũng sẽ làm tương tự.
Cái lay động hắn là chuyện Triệu An phản bội. Đều nói quyền lực cùng mĩ sắc làm mê hoặc con người, Triệu An người này không yêu mĩ sắc, lại có chút để ý đến quyền thế, không thì lúc trước cũng không tận lực khuyên hắn đem sức phục vụ Lục Chấn Hiên. Huống hồ, từ sau mạt thế, tư tưởng cấm người khác hay hành vi pháp luật và hệ thống tiêu chuẩn đạo đức đã từng chút một sụp đổ, các hiện tượng rối loạn xã hội con người dấu sâu trong lòng, tính cách xấu nhất đều như được xúc tác mà bộc phát ra. Cho nên, Triệu An vô cùng có khả năng phản bội hắn.
Thấy biểu tình mình nói chuẩn xác của Lưu Hương Di, Tán Đa buông mi dấu đi băng lãnh trong mắt.
"Chỉ còn đường chết?" Hắn lặp lại lời Lưu Hương Di, khinh miệt nở nụ cười,"Triệu An trong lòng nghĩ gì, tôi liếc một cái là có thể nhìn thấu, muốn đối phó tôi thì còn non lắm, hơn nữa, Trương gia thì sao ? Tán Đa tôi cũng không chỉ ngồi không như vậy." Dứt lời, hắn dựng thẳng người dậy nhìn gần Lưu Hương Di, trên mặt lộ ra thần sắc hoài nghi.
Lưu Hương Di bị nhìn đến run rẩy, kiên trì nhìn thẳng hắn, cứng ngắc mở miệng,"Nếu lời dự đoán của tôi không sai thì anh là phong hệ dị năng giả, hơn nữa thực lực cũng không tồi, xác thực có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng đừng quên, cạnh anh còn có Lục Vân, cậu ta chỉ là một phế nhân không có dị năng, tính cách lại cực kỳ lỗ mãng xúc động, sau khi biết đồng bọn anh dùng súng ống đạn dược Lục gia đổi lấy vinh hoa phú quý, anh mang theo cậu ta không thể nghi ngờ chính là mang theo một quả bom hẹn giờ. Cậu ta không những hại chết mình, còn có thể hại chết anh cùng anh em của anh."
Lục Vân ở ngoài cửa nghe vậy, trong lòng chấn động. Hắn tận lực nén xuống hô hấp ồ ồ lên của mình, sắc mặt trắng đến dọa người. Tin dữ đến liên tiếp đánh vào đầu não hắn, khiến hắn không cách nào suy xét, lại càng không biết phải đối mặt với Tán Đa thế nào.
Hắn lùi về một bước, đụng vào người Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ bắt lấy bả vai hắn, làm một động tác xua đuổi. Lục Vân hoảng hốt gật đầu, vô tri vô giác rời đi.
Trong phòng, mâu quang Tán Đa chợt lóe lên, liếc nhìn Lưu Hương Di, tựa tiếu phi tiếu* hỏi,"Lưu tiểu thư đó giờ chưa từng dự đoán sai ?" (*: cười như không cười)
Lưu Hương Di ngạo nghễ gật đầu,"Đương nhiên, từ đó đến nay chưa bao giờ sai."
Tán Đa lại hỏi,"Có phải vận mệnh mọi người Lưu tiểu thư đều có thể đoán được."
"Cũng không phải tất cả," Lưu Hương Di vẫy tay,"Chỉ có những người thân nhất mới đoán được."
Tán Đa càng đứng thẳng, chậm rãi thong thả bước đến gần trước mặt Lưu Hương Di, nhìn xuống cô, thanh âm băng lãnh,"Nếu là vận mệnh của người thân nhất Lưu tiểu thư đều có thể đoán được, lúc trước vì sao lại không đoán được Tiểu Vũ sẽ ra khỏi nhà ? Vì cái gì lúc đó lại không xem chừng, bảo vệ tốt cho em ấy."
Lưu Hương Di lùi về sau hai bước, trong lòng bối rối, không rõ vì sao lại nhắc đến Lưu Vũ.
Tán Đa cười lạnh, tiếp tục nói,"Có lẽ..Lưu tiểu thư đã sớm đoán được, nhưng lại để mặc Tiểu Vũ tự sinh tự diệt." Thấy biểu tình chột dạ của Lưu Hương Di, trong lòng Tán Đa liền dấy lên lửa giận, ngữ khí trở nên ngoan độc,"Có thể đối xử tuyệt tình với em trai thân sinh của mình như vậy, vì sao lại quan tâm đến một người xa lạ như tôi ? Đừng nói vì tôi là bạn Tiểu Vũ, sau khi bỏ mặc Tiểu Vũ, cô không thấy lý do này rất nực cười sao ? Nữ nhân như cô tôi đã thấy rất nhiều, trong mắt chỉ có lợi ích, sở dĩ nói cho tôi là vì tôi có gì đó cô muốn lợi dụng đi ? Bởi tương lai tôi sẽ là cường giả, coi trọng năng lực của tôi ? Cái gọi là "chỉ có đường chết" thực ra chỉ là nói dối, muốn tôi lưu lại để cô sử dụng đúng không ? Nếu không phải, tôi thật không biết người ắt phải chết có gì đáng giá với Lưu tiểu thư."
Tán Đa đem tư tâm của Lưu Hương Di đâm phá, biểu tình trên mặt cũng càng thêm lạnh lẽo. Hắn chậm rãi nâng tay, lòng bàn tay ngưng tụ một đạo phong nhận vô hình, như muốn đâm vào mặt Lưu Hương Di.
"Dừng tay, nơi này là căn cứ của Lưu thúc, không phải nơi anh có thể tùy tiện giết người." Châu Kha Vũ cảm nhận được uy áp từ dị năng của Tán Đa, lập tức đẩy cửa phòng bắt lấy tay hắn.
Nhưng hắn chung quy chậm một bước, phong nhận thoát khỏi tay Tán Đa, sát qua hai má Lưu Hương Di, phanh một tiếng đánh vào bức tường đối diện. Vách tường xuất hiện một đạo hình bán nguyệt, vết nứt sâu vài thước, bụi trên tường như tuyết trắng đổ ào ào xuống.
Một lọn tóc dài bên tai rơi xuống đất, trên mặt cũng có một vết như bị cắt qua, tuy không bị vết thương làm đau nhưng Lưu Hương Di một tay che mặt, một tay nắm lấy cánh tay Châu Kha Vũ, đứng như muốn nhũn ra. Cô vốn tưởng rằng Tán Đa sẽ cảm kích mình, lại không nghĩ Tán Đa sẽ làm như thế.
Biết vậy cô chẳng làm, càng hận hành vi lỗ mãng mặc kệ Lưu Vũ đi của mình. Nếu Lưu Vũ không rời đi, thì nó thế nào lại xúc phát dị năng ? Lại biết được Tán Đa ? Đây có phải báo ứng khi cô tự tiện thay đổi vận mệnh người khác không? Sớm biết thế thì cái gì cũng không làm, chỉ cần yên lặng phòng bị Lưu Vũ thì tốt rồi.
Nhưng trên thế gian không bán thuốc hối hận, Lưu Hương Di nay chỉ có thể trốn phía sau Châu Kha Vũ, tìm kiếm che chở từ hắn.
Tán Đa nhìn Châu Kha Vũ, trên mặt còn lưu lại một cỗ sát khí. Hắn thu tay lại, từ từ mở miệng,"Yên tâm, chỉ dọa cô ta thôi. Nể mặt Lưu thúc, tôi sẽ không động đến con gái ông."
Dứt lời, khóe môi hắn cong lên, trong giọng nói dày đặc trào phúng,"Bất quá, tôi thật hoài nghi ánh mắt của cậu, rốt cuộc là coi trọng điểm nào của cô ta? Ích kỷ hay tuyệt tình ? Cậu có biết, khi bọn tôi trở về Lưu gia, trong Lưu gia đã được thu thập sạch sẽ, trong tủ lạnh một chút rau xanh cũng không có, nhưng đồ trong phòng Tiểu Vũ lại nguyên xi chưa động tới. Khi cô ta đi không mang theo chút gì của Tiểu Vũ, nhưng những thứ khác lại dọn sạch sẽ ! Cho nên, tôi hảo tâm khuyên cậu một câu, nhanh chóng rời khỏi nữ nhân này đi, miễn cho sau này rơi vào kết cục bội tình bạc nghĩa."
Liếc vẻ mặt vô cùng khó coi của Châu Kha Vũ, Tán Đa cười nhạo một tiếng, nhanh chóng rời đi.
Hắn không thể giết Lưu Hương Di để trút giận, nhưng có thể khiến cô ta khó chịu. Hắn có thể thấy rõ ràng, Lưu Hương Di có thể không để ý đến ai, nhưng thật sự yêu Châu Kha Vũ. Có đôi khi, tra tấn tinh thần một người, khiến hắn từng chút một mất đi những thứ quan trọng, so với trực tiếp giết càng hữu hiệu hơn, mà cố tình Tán Đa lại hiểu rõ cách này. Hơn nữa, Lưu Hương Di là con gái Lưu Viễn Hàng, chị gái Tiểu Vũ, thân phận như vậy làm người ta rất khó lòng phòng bị, chỉ có đâm thủng lớp mặt nạ giả dối của cô mới có thể làm người khác cảnh giác hơn với cô, Tiểu Vũ càng về sau cũng an toàn hơn, mà lúc hắn đi cũng có thể an tâm hơn.
Đợi Tán Đa đi xa, Châu Kha Vũ lùi lại hai bước, tránh đi tay Lưu Hương Di đặt trên cánh tay mình, xoay mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của cô.
"Lời Tán Đa nói đều là thật sao ?" Hắn thấp giọng hỏi, thanh âm có chút u ám, xen lẫn đau xót nhè nhẹ.
"Em…" Lưu Hương Di không thể giải thích nữa, vội vàng cúi đầu che dấu chột dạ cùng bối rối trong mắt.
"Khi cô đi vẫn chưa thu thập này nọ hay chuẩn bị trước cho Tiểu Vũ? Thời gian một năm, đủ để cô chuẩn bị đủ, đưa cho tôi, tôi đưa cho em ấy." Nghĩ đến căn phòng trống rỗng tối qua hắn nhìn thấy, lại so sánh với căn phòng hoa mỹ bài trí tinh xảo của Lưu Hương Di, biểu tình Châu Kha Vũ nháy mặt có chút vặn vẹo.
Đầu Lưu Hương Di lại càng cúi xuống, thái dương đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cô lấy đâu ra đưa cho Châu Kha Vũ ? Nhận định rằng Lưu Vũ sẽ chết, cô căn bản không hề chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho đối phương.
Hai người đứng thẳng đối nhau không nói gì. Châu Kha Vũ nhếch môi, nở một nụ cười khó coi, thấp giọng nói,"Lưu Hương Di, cô được lắm ! Mấy thứ cô chuẩn bị chuẩn cho tôi tự mình giữ đi, tôi không cần !"
Nói xong, hắn nhìn sâu vào vẻ mặt không thể tin cùng đau lòng nhìn hắn của Lưu Hương Di, không chút lưu luyến rời đi. Tình cảnh ở chung lúc trước không ngừng hiện lên trong đầu, hắn nhắm chặt mắt, nhẫn tâm xóa bỏ từng hình ảnh. Cảm động lúc trước khi Lưu Hương Di tỉ mỉ vì hắn mà chuẩn bị quần áo và đồ dùng hằng ngày, nay đã biến thành băng lạnh thấu xương cùng thất vọng.
Rõ ràng là cùng một người, vì cái gì lại thay đổi lớn như vậy ? Lớn đến nỗi hắn khó có thể chấp nhận ! Trái tim Châu Kha Vũ kịch liệt co thắt lại đau đớn, mất hồn mất vía trở về phòng.
Ngẩn ra trong chốc lát, hắn mở tủ quần áo, lấy toàn bộ quần áo xếp chỉnh tề bên trong ra, đặt trên giường chọn lựa. Chỉ lưu lại cho mình một phần nhỏ, còn lại đều gom bỏ vào túi du lịch, lại vào phòng tắm lấy dao cạo râu, kem đánh răng, xà phòng cùng mấy đồ dùng sinh hoạt xếp vào, sau đó mang đến phòng Lưu Vũ.