Chương 51

Lúc Châu Kha Vũ đi đến, thì Lưu Vũ cũng đã tạm biệt Lưu phụ trở về phòng mình, đang giặt sạch quần áo bẩn tối qua. Không có biện pháp, hiện tại đang mạt thế, Lưu gia đã sớm không còn người hầu để hầu hạ cậu, hơn nữa cậu tổng cộng chỉ có bốn bộ quần áo, chậm trễ việc giặt giũ thì về sau sẽ không còn đồ thay.

"Châu đại ca, anh muốn ra ngoài sao ?" Thấy Châu Kha Vũ cầm túi du lịch, Lưu Vũ rửa xà bông trên tay, hảo kỳ hỏi.

"Không phải, mấy thứ này đều là đưa cho em, mau tới đây xem." Đối diện với ánh mắt thanh triệt không có chút ham muốn vật chất hay tạp chất nào của Lưu Vũ, đáy lòng Châu Kha Vũ bất tri bất giác như được thanh tẩy, trên gương mặt lạnh lùng hiện ra một nụ cười sủng nịch.

"Là gì thế ?" Lưu Vũ lau khô tay, bước đến bên người hắn mở túi du lịch nhìn vào, thấy bên trong chất đầy quần áo, mi nhãn liền cười cong cả lên.

Cậu đang nghĩ quần áo mình quá ít, có nên đi đâu kiếm về mấy bộ hay không. Sống ở thế giới hiện đại đã hơn một năm, cậu đã hình thành thói quen ở nhà mặc thường phục, ra ngoài mặc chính trang, đi ngủ mặc đồ ngủ. Nhưng nay ngay cả lúc ngủ cậu vẫn phải mặc một bộ quần áo thể thao, thật sự cảm thấy không thoải mái. Mà cậu không có thói quen ngủ lõa thể, chỉ đành cực lực nhẫn nại.

Không thể trách trước đó Tán Đa lấy quá ít đồ. Loại đồ dùng sinh hoạt như quần áo, mang theo một hai bộ để thay đổi cũng đủ rồi, ngược lại, thức ăn, vũ khí, thuốc men thì Tán Đa gom lấy không ít. Tình huống lúc đó, đương nhiên bảo mệnh quan trọng hơn, hưởng thụ để sau.

Thấy biểu tình kinh hỉ của tiểu hài tử, tươi cười bên khóe miệng Châu Kha Vũ càng sâu thêm, xoa đầu cậu nói,"Em xem còn thiếu gì thì nói để anh tí sẽ lấy cho em."

"Dạ." Lưu Vũ gật đầu, lấy một bộ quần áo ra ướm thử trên người.

Thân hình Châu Kha Vũ cao lớn, quần áo hắn tất nhiên không phù hợp với dáng người nhỏ nhắn của Lưu Vũ. Nhưng Châu Kha Vũ đã tính đến điều này, mang đến phần lớn là áo T-shirt, mặc trên người, dù có thêm vài ký hiệu cũng không quá khó coi, hơn nữa hoạt động rất thoải mái. Theo lời Lưu Hương Di thì sau mạt thế, thời tiết cũng biến đổi, quanh năm nắng nóng, không phân ra bốn mùa, mấy cái T-shirt ngắn tay này có thể mặc đủ một năm.

Trong lúc Lưu Vũ thử từng bộ quần áo thì Châu Kha Vũ lơ đãng xem phòng cậu, cuối cùng mở ra tủ quần áo nhỏ đặt ở góc phòng, sắc mặt lập tức tối đen.

Trong tủ quần áo, ngoại trừ một balô leo núi ra thì không còn thứ gì khác. Châu Kha Vũ chau mày, lại bước vào phòng tắm. Trên bồn rửa mặt chỉ có một cục xà phòng hình tròn nhỏ, đây là căn cứ chuẩn bị cho người dân, giặt quần áo, tắm rửa, gội đầu, rửa mặt đều chỉ có thể dùng một cục này.

Nghĩ đến phòng tắm mình được Lưu Hương Di chất đầy các loại dầu gội, sữa tắm, kem cạo râu, xà phòng này nọ, ngực Châu Kha Vũ như bị một tảng đá đè nặng, đau đớn không thôi, đồng thời cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Nhìn ngây thơ hoan hỉ trong mắt tiểu hài tử, hốc mắt hắn hơi nóng lên, hốt hoảng vội cúi đầu, không có mặt mũi nhìn đối phương.

"Châu đại ca, anh sao vậy ? Sao bỗng dưng lại không vui ?" Lưu Vũ mẫn cảm lập tức nhận ra cảm xúc khác thường của Châu Kha Vũ, tay chụp lên bả vai hắn lo lắng hỏi.

"Không có, Châu đại ca rất tốt." Châu Kha Vũ phản thủ nắm bàn tay mềm mại trắng nõn của cậu, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, tươi cười miễn cưỡng an ủi.

"Nga." Thấy Châu Kha Vũ không muốn nói, Lưu Vũ lại không có hứng thú tìm hiểu riêng tư người khác, thấp giọng đáp một tiếng rồi không hỏi gì nữa.

Vì muốn Châu Kha Vũ vui lên, cậu lấy từ trong balô leo núi hai bình Tích Cốc đan đưa qua, thành thật giảng giải cách dùng và công hiệu, còn dặn hắn nhớ đưa một bình cho Châu tổ phụ.

Châu Kha Vũ niết bình dược, lòng càng thêm xấu hổ. Đối lập với sự lạnh bạc vô tình của Lưu Hương Di, Lưu Vũ trong lúc chạy trốn cũng không quên thay bọn họ mang theo chút đồ, không nói đến trân quý của nó, mà đây chính là tâm ý của cậu, đã vượt xa giá trị của nó ngàn lần vạn lần.

"Tiểu Vũ, sao em có thể ngoan như thế a ? Châu đại ca càng lúc càng thích em, làm sao đây ?" Châu Kha Vũ đem tiểu hài tử đang mở to mắt đưa vật quý cho hắn kéo vào lòng ôm chặt, cằm vuốt ve đỉnh đầu cậu, thấp giọng nỉ non.

Trong lòng Lưu Vũ khẽ động, ngửa đầu cẩn thận nhìn hắn, trong đôi mắt thanh triệt ẩn chứa thỏa mãn cùng mong chờ. Châu đại ca càng ngày càng thích mình ? Có thích hơn 'Lưu Vũ' lúc đầu không ? Cậu yên lặng nghĩ. Cậu là vô tình thay thế Lưu Vũ, đối với việc lấy đi tất cả những thứ thuộc về Lưu Vũ, kỳ thật cậu phi thường để ý, cho nên mới càng muốn được ở bên người thân, cố gắng giành được sự quan tâm thương yêu của bọn họ.

"Hai người đang làm cái gì ?" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm đánh gãy hai người đang ôm nhau, bầu không khí ấm áp yên tĩnh trong phòng nháy mắt biến mất.

"Không có gì, chỉ là mang đến vài bộ quần áo cho Tiểu Vũ thôi." Liếc nhìn Trương Hân Nghiêu biểu tình cứng ngắc đứng cạnh cửa, Châu Kha Vũ lưu luyến buông thân thể mềm mại trong lòng ra, thản nhiên nói.

Trương Hân Nghiêu gật đầu, áp chế khó chịu vừa rồi nảy lên trong lòng, thong thả bước đến bên người Lưu Vũ ngồi xuống.

"Đó hình như là quần áo của cậu." Tự nhiên ngồi cạnh Lưu Vũ, ôm chặt vai cậu nhìn vào túi du lịch mở rộng, Trương Hân Nghiêu nhíu mày. ( Carly : a tự nhiên kinh dị ==")

"Ừ, Tiểu Vũ tổng cộng chỉ có bốn bộ để thay đổi, cho nên tôi mang vài bộ của mình qua." Châu Kha Vũ vừa nói vừa vuốt phẳng từng bộ quần áo, móc vào giá móc, treo vào tủ. (mng có thấy cái cảnh tượng khá ba trấm ko : Trương phụ thân ngồi hỏi thăm con, Châu mẫu thân đảm đang cất quần áo, nhi tử khả ái, gia đình 3 người a~~~ =口= mới phát hiện ra *vuốt mồ hôi* )

"Sao lại thế ? Ai phụ trách việc phát vật tư ? Gọi hắn lại đây !" Sắc mặt Trương Hân Nghiêu trầm xuống nói.

Ngoại trừ quân vụ thì hắn vốn không để ý mấy việc vặt. Lúc đến căn cứ, phòng đã được sắp xếp thỏa đáng, quân trang, đồ hằng ngày, quần áo lót đều được đặt ngay ngắn chỉnh tề trong tủ, hắn thấy cũng không có cảm giác gì kỳ quái, còn nghĩ đây là phối trí tiêu chuẩn của căn cứ. Thấy đứa nhỏ nhà mình không được sắp xếp chu đáo, trong lòng liền dấy lên lửa giận.

Mâu sắc Châu Kha Vũ tối xuống, cho Trương Hân Nghiêu một ánh mắt, ý bảo hắn cùng mình vào phòng tắm nói chuyện.

Trương Hân Nghiêu cố nén giận, đen mặt cùng Châu Kha Vũ vào phòng tắm, phản thủ đóng cửa phòng. Trong lòng hắn biết, lời kế tiếp của Châu Kha Vũ không thích hợp để Tiểu Vũ nghe.

Lưng tựa vào cửa phòng tắm, vẻ mặt Châu Kha Vũ tiều tụy, vô lực vuốt mặt, thấp giọng nói,"Đồ của chúng ta không phải do bộ hậu cần phân phát, mà là Lưu Hương Di đã chuẩn bị trước. Cô ấy không chuẩn bị gì cho Tiểu Vũ cả."

Trương Hân Nghiêu giật mình, lát sau phục hồi tinh thần, trong thanh âm trầm thấp phảng phất ẩn chứa một cơn bạo phong, vô cùng nguy hiểm,"Ý cậu là gì ? Có cả một năm mà cô ta vẫn chưa chuẩn bị gì cho Tiểu Vũ ?"

Châu Kha Vũ liếc biểu tình sắp bạo phát của bạn tốt một cái, thấp giọng mở miệng,"Đúng vậy. Cậu hẳn cũng thấy, cô ấy từ một năm trước, thời điểm có được năng lực tiên tri thì đã..đã muốn Tiểu Vũ chết."

Nói xong câu cuối cùng, giọng Châu Kha Vũ có chút khàn khàn, như không nói được gì nữa. Dừng một chút, hắn đón lấy ánh mắt giết người của bạn tốt, tiếp tục nói,"Có khả năng cô ấy đoán được Tiểu Vũ có liên quan đến tương lai của mình, Tiểu Vũ có thể làm chuyện gì đó tổn thương đến cô ấy cho nên mới trở nên như thế." Căn cứ vào lời nói và hành động thường ngày của Lưu Hương Di, Châu Kha Vũ sớm nhìn ra manh mối.

Trương Hân Nghiêu mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ, sau một lúc lâu không lên tiếng. Bỗng nhiên, hắn cười giễu cợt, cúi đầu nói,"Tiểu Vũ sẽ hại cô ta, cho nên ra tay trước, để Tiểu Vũ tự tìm cái chết ? Nực cười ! Chỉ bằng mấy việc cô ta đã làm thì về sau Tiểu Vũ có giết thật thì cũng là tự cô ta tạo nghiệt ! Là nhân quả báo ứng !"

Giọng nói mang theo sự lãnh khốc cùng vô tình mà trước đây chưa từng có, Trương Hân Nghiêu nhìn Châu Kha Vũ, trầm giọng nói,"Mặc kệ Lưu Hương Di biết được cái gì, tất cả đều không liên quan đến Tiểu Vũ. Từ một năm trước cô ta đã điên rồi, đây chính là mưu sát, một lần không thành, cô ta có thể sẽ gây họa lần hai, lần ba. Cậu nên trông chừng cô ta, đừng để cô ta tiếp cận Tiểu Vũ. Nếu còn tiếp tục, đừng trách tôi không niệm tình cũ."

Châu Kha Vũ gật đầu, buông mi che đi chua xót cùng xấu hổ trong mắt. Hắn chưa từng nghĩ tới, từng trách nhiệm ngọt ngào lúc trước giờ lại biến thành gông xiềng trói hắn, khiến hắn lần nữa thất vọng, lần nữa tuyệt vọng. Hiện tại, khi ở chung với Lưu Hương Di, tâm hắn đã không còn rung động nữa, ngược lại chỉ có cảm giác vô cùng mệt mỏi. Nhưng đã yêu nhau nhiều năm như vậy, hắn tuyệt đối không ngay lúc tinh thần cô không ổn rời đi, lương tâm hắn không cho phép.

Quên đi, vì kế hoạch, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Châu Kha Vũ nuốt xuống chua xót dâng lên nơi cổ họng, bất đắc dĩ thầm nghĩ. Bỗng nghĩ đến cái gì, hắn đảo mắt nhìn bạn tốt,nhẹ nhàng kể lại chuyện Lưu Hương Di mượn sức Tán Đa không thành.

Trương Hân Nghiêu vừa nghe vừa xắn tay áo, giặt sạch quần áo Lưu Vũ đang ngâm trong bồn nước. Đến khi Châu Kha Vũ dứt lời, hắn không quan tâm nói,"Tương lai Tán Đa thế nào không liên quan đến chúng ta. Hắn không phải là người đơn giản, Lưu Hương Di muốn mượn sức hắn chính là đã chọn sai người."

Cười nhạo một tiếng, tâm tình phiền muộn của Trương Hân Nghiêu có chút tốt lên. Tán Đa nghe xong lời Lưu Hương Di nói, chẳng những không ở lại thêm vài ngày, ngược lại còn muốn mau chóng rời đi. Chỉ trong hai ngày đã có được tin cậy cùng yêu thích của Tiểu Vũ, hắn mạc danh đối với Tán Đa có một loại kiêng kị và địch ý. Mà Tán Đa cũng có tâm tình tương tự với hắn. Bây giờ, nhân vật tối phiền toái muốn đi, sẽ không còn xuất hiện trước mặt Tiểu Vũ, Trương Hân Nghiêu không thể không thừa nhận. hắn có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Châu Kha Vũ gật đầu, giúp Trương Hân Nghiêu giặc sạch đống quần áo, sau đó móc lên giá áo, mang ra treo ở ban công ngoài phòng tắm. Hai người phân công hợp tác, nghiễm nhiên biến thành vú em.

Trải qua cuộc nói chuyện lần nữa, bọn họ không còn muốn dùng đồ Lưu Hương Di đã chuẩn bị nữa, tình nguyện mạo hiểm vào thành phố đi thu thập, đây cũng dưỡng thành đam mê thay Lưu Vũ sắp xếp đồ sinh hoạt của bọn họ, cũng cảm thấy khá thích thú.

Ngoài phòng tắm, Lưu Vũ ngồi xếp bằng trên giường, một bên nghịch dao cạo và kem cạo râu Châu Kha Vũ mang đến, một bên không chút để ý nghe bọn họ nói chuyện. Không có biện pháp, ngũ cảm linh mẫn, chẳng sợ dù bọn họ có đè thấp giọng, cậu cũng vẫn có thể nghe rõ rành mạch.

Không hứng thú với việc Lưu Hương Di muốn hại mình, Lưu Vũ chỉ nghe như gió thoảng qua tai, cũng không có phản ứng dư thừa nào, nhưng nghe đến đoạn của Tán Đa, cậu cau mày, không khỏi có chút lo lắng. Đã có giao tình đồng sinh cộng tử, cậu tất nhiên không muốn Tán Đa gặp bất cứ nguy hiểm nào.