☆ Chương 52 : ...
Khi Trương Hân Nghiêu và Châu Kha Vũ ra khỏi phòng tắm, thì thấy Lưu Vũ im lặng ngồi xếp bằng trên giuờng, trong tay cầm dao cạo râu lăn qua lộn lại xem, khuôn mặt nhìn không rõ biểu tình, chỉ thấy được hai hàng lông mi cong như cánh quạt run run, trông có vẻ đặc biệt nhu thuận điềm đạm.
Trương Hân Nghiêu và Châu Kha Vũ không hẹn mà cùng nhu hòa biểu tình lãnh túc, khóe môi cong lên, chậm rãi bước qua.
"Tiểu Vũ có phải muốn cạo râu ? Trương đại ca giúp em." Nâng khuôn mặt đang cúi xuống của tiểu hài tử lên, Trương Hân Nghiêu ôn thanh nói, không thấy nửa điểm thô bạo cùng vô tình khi ở phòng tắm.
Châu Kha Vũ đang muốn mở miệng nói tương tự, lại chậm một bước hơn bạn tốt, chỉ đành đem xà phòng trong túi du lịch bỏ vào phòng tắm sắp xếp chỉnh tề.
"Không phải. Cái này vô dụng với em, chỉ cầm nhìn chút thôi." Lưu Vũ giương mắt nhìn Trương Hân Nghiêu, lắc lắc dao cạo trong tay nói.
Trương Hân Nghiêu cẩn thận đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mịn, đầu ngón tay vuốt ve cằm và má cậu, bị cảm xúc trơn nhẵn khó tin nơi ngón tay làm mê hoặc, khàn giọng nói,"Em còn chưa có râu, trên mặt rất sạch sẽ. Tiểu Vũ còn chưa lớn đâu, vẫn là hài tử a !" Hắn thấp giọng cảm thán, chán ghét với Lưu Hương Di lại tăng thêm một tầng.
Lưu Vũ đáp một tiếng, buông mi che đi bất thường nơi đáy mắt. Mười sáu tuổi đã là tuổi mọc râu rồi, nhưng vì thể chất 'Thuần Âm' của cậu, mà cậu với thể mao* bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều cùng cậu vô duyên, cho dù hai mươi sáu tuổi, mấy thứ này cậu vẫn sẽ không dùng được. ( * : lông tóc trên thân thể )
Có chút tò mò với râu, ngoạn tâm nổi lên, đưa tay vuốt chòm râu lởm chởm trên cằm Trương Hân Nghiêu, còn nghịch ngợm gãi nhẹ vài cái, đầu ngón tay trắng nõn từ chiếc cằm kiên nghị hấp dẫn của hắn đi xuống hầu kết, còn nhẹ nhàng đảo nhẹ vòng quanh hai cái. (chậc, thiệt tội, phải chịu đựng a chịu đựng~~ )
Hành động này so với tán tỉnh không khác nhau mấy, nhưng biểu tình hồn nhiên vô cấu[không dơ bẩn], động tác mềm nhẹ ẩn chứa sự vô tình cùng không để ý, so với cố ý khiêu khích càng thêm rung động lòng người.
Hầu kết Trương Hân Nghiêu bị kích thích, một cỗ nhiệt lưu từ dưới hạ thân lan ra toàn cơ thể. Hắn lập tức bắt lây đầu ngón tay đang không ngừng đốt lửa của tiểu hài tử, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, trong đầu hiện lên lại là hình ảnh thân thể trắng nõn tinh xảo cùng 'chỗ đó' phấn nộn khả ái của cậu. Vì thế mà lửa nóng đốt cháy cơ thể càng lúc càng lớn.
"Không nên tùy tiện sờ vào hầu kết nam nhân, em nghe không ?" Tiếng nói có chút âm u, Trương Hân Nghiêu hô hấp ồ ồ cảnh cáo.
"Tại sao ?" Lưu Vũ ngưỡng mặt hiếu kỳ hỏi.
"Như vậy không lễ phép." Trương Hân Nghiêu nỗ lực áp chế ám hỏa nơi đáy lòng, thấp giọng bổ sung,"Với anh còn được, còn người khác, nhất định không thể làm thế." (*nhìn khinh bỉ*(¬‿¬) )
"Được, em biết rồi." Lưu Vũ nhu thuận gật đầu, tự nhiên tiến sát vào lòng Trương Hân Nghiêu, hai má cọ trên vai hắn, trong hành động thân mật khắng khít có thêm vài phần lấy lòng. Cậu cảm thấy được, Trương đại ca hình như có chút khó chịu, cũng có thể vì cử chỉ không lễ phép của cậu nên sinh khí.
Trương Hân Nghiêu ôm Lưu Vũ, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ, đáy lòng cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời, nghiêng đầu, cúi người hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên gương mặt trắng nõn. Cánh môi lướt qua khóe miệng tiểu hài tử, Trương Hân Nghiêu mâu sắc trầm xuống chớp một cái, mắt giằng co dừng lại ở đường cong bờ môi cậu lưu luyến không rời khỏi.
Khi Châu Kha Vũ ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy chính là một màn bạn tốt cúi người hôn môi Lưu Vũ. Trong lòng nam nhân cường tráng anh tuấn đang ôm thiếu niên nhỏ khắn khả ái, hình ảnh hài họa tốt đẹp không nói nên lời, không khí mười phần ấm áp động nhân. Nhưng không biết vì sao, Châu Kha Vũ xoa ngực, cảm thấy trái tim truyền đến từng đợt từng đợt nặng nề ngột ngạt, không hoàn toàn khó chịu mà dai dẳng không dứt, vô cùng đau đớn.
"Đã sắp xếp xong rồi, Tiểu Vũ còn thiếu cái gì thì để Châu dại ca mang đến cho." Tươi cười có chút gượng ép, Châu Kha Vũ mở miệng cắt ngang hai người, ngồi xuống bên còn lại của Lưu Vũ, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, thâm trầm trong ánh mắt ẩn chứa ôn nhu không thể nhận ra.
"Không cần, thiếu gì thì về sau tôi vào thành phố mang về cho Tiểu Vũ." Thứ nữ nhân kia giữ hắn không cần. Nói được nửa câu, sắc mặt Trương Hân Nghiêu có chút khó coi. Trước mặt Lưu Vũ, hắn phải buộc mình không được biểu lộ rõ chán ghét với Lưu Hương Di. Tuy nói quan hệ giữa hai chị em đã rạn nứt nhưng cách ly hai người là được, không nên khiến mâu thuẫn gay gắt thêm, không thì sẽ khiến Lưu thúc khó xử.
"Ừ, tạm thời như thế đi." Châu Kha Vũ gật đầu, sắc mặt nháy mắt trở nên băng lãnh. Vừa nghĩ đến thời gian một năm trước Lưu Hương Di đã lên kế hoạch dồn Tiểu Vũ vào tuyệt lộ, trong lòng hắn tựa như bị hung hăng đâm một nhát, máu chảy không ngừng.
Nguyên nhân sự việc khiến không khí trong phòng đột nhiên ngưng trệ, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Châu Kha Vũ lập tức thu lại cảm xúc, đứng dậy mở cửa.
Dáng người cao lớn của Tán Đa lập tức rơi vào mắt, Châu Kha Vũ đầu tiên là nhíu mày, sau đó nở nụ cười ôn nhã giả dối hỏi,"Anh tới tìm Tiểu Vũ sao ?"
"Phải, không thể mời tôi vào sao ?" Thấy trên nụ cười giả dối trên gương mặt tuấn mỹ của Châu Kha Vũ, ôn nhu trên mặt Tán Đa liền biến mất, khóe môi cứng ngắc, trầm giọng hỏi. Lại thoáng thấy Trương Hân Nghiêu cũng ở trong, đôi mắt vốn tối đen của hắn lại càng sâu thẳm không thấy đáy.
"Vũ Dã đại ca, mau vào đi." Thoát khỏi ôm ấp của Trương Hân Nghiêu, Lưu Vũ cười cười đi đến cửa kéo tay Tán Đa.
Châu Kha Vũ mỉm cười, lúc này nghiêng người để Tán Đa vào phòng. Tán Đa nắm lấy bàn tay trắng nõn của tiểu hài tử, thân mật niết niết, lãnh túc trên mặt bất tri bất giác hiện lên tiếu ý.
Hướng Trương Hân Nghiêu gật đầu xem như chào hỏi, hắn kéo tiểu hài tử ngồi xuống cạnh mình, thấy trong tủ quần áo mở rộng treo đầy quần áo, đuôi lông mày khẽ nhướng, tựa tiếu phi tiếu mở miệng,"Sao, mang quần áo đến cho Tiểu Vũ? Đã sớm biết tin tức về tận thế, công tác của các cậu có phải hơi chậm không ? Còn có, kích cỡ này hình như hơi lớn, Tiểu Vũ mặc không vừa." (phát hiện Cẩn ca rất thích nói xéo ngta nha =v= )
Sắc mặt Trương Hân Nghiêu cùng Châu Kha Vũ nhất thời tối đen, ánh mắt sắc bén như dao hung hăng quét qua Tán Đa.
Ngay tại thời điểm mấu chốt lại không thể làm bạn bên người Tiểu Vũ bảo hộ, chiếu cố cậu, hai người bọn họ rất hối hận, áy náy, cũng càng tự trách mình, không nơi nào có thể phát tiết. Mà Tán Đa lại cố tình dẫm đạp vết thương lòng bọn họ, còn xát thêm muối vào. Loại tính cách cường thế này ở chung với Châu Kha Vũ thì còn tốt, nhưng đối với loại cường thế tương tự như Trương Hân Nghiêu phảng phất như kẻ địch trời sinh, rất khó chung sống hòa bình.
Tán Đa đối với ánh mắt bất thiện của hai người làm như không thấy, tự nhiên quàng vai Lưu Vũ, thận trọng mở miệng,"Tiểu Vũ, Vũ Dã đại ca sáng mai sẽ đi, về sao em phải bảo trọng, không được tùy tiện chạy loạn, đỡ phải lại tìm không thấy đường về nhà. Đây là điện thoại vệ tinh papa em đưa cho em, trong đây có lưu số anh, anh cũng có một cái, chỉ cần ấn phím 1 là có thể trực tiếp nói chuyện với anh."
Vừa đến chỗ Lưu phụ chào tạm biệt, Tán Đa thuận tiện xin phúc lợi cho mình. Nay đã là mạt thế, thế đạo so với dĩ vãng bất cứ lúc nào cũng đều nguy hiểm, hắn sợ lần này đi rồi sẽ mất đi liên hệ với tiểu hài tử. Vừa nghĩ đến khả năng kia, Tán Đa đã vài lần nghĩ đến việc buông tay huynh đệ đang ở Kinh đô, liều lĩnh lưu lại bên người tiểu hài tử. Nếu không phải tâm trí cực kỳ kiên định, làm người rất có nguyên tắc thì hắn đã sớm mở lời với Lưu Viễn Hàng.
Nghe thấy Tán Đa muốn đi, gánh nặng trong lòng Trương Hân Nghiêu liền được hạ xuống, sắc mặt cũng không còn khó coi. Hơn nữa, thấy hốc mắt đột nhiên phiếm hồng cùng nét quyến luyến trên mặt đứa nhỏ nhà mình, hắn hận không thể đóng gói Tán Đa, suốt ngày suốt đêm đưa đi, không bao giờ cho hắn trở về. Mà Châu Kha Vũ sau khi nghe xong thì thái độ tao nhã chân thành được một chút.
"Vũ Dã đại ca, anh cũng đi đường cẩn thận, đến Kinh độ nhớ gọi điện thoại báo bình an cho em." Lưu Vũ giật nhẹ vạt áo Tán Đa, lưu luyến nói.
"Được." Thấy tiểu hài tử không níu kéo mình, Tán Đa nhẹ nhàng thở ra đồng thời có chút mất mát. Nhưng nghĩ đến tính tình tiểu hài tử nhu thuận hiểu chuyện sẽ không làm ra mấy chuyện ép buộc người này, đáy lòng hắn lại trở nên thoải mái. Tóm lại, mặc kệ Lưu Vũ đối với hắn thế nào, giữ hắn hay đuổi hắn, hay thờ ơ, Tán Đa đều có thể chấp nhận tất cả.
"Kỳ thật, nếu cậu muốn bắt kịp thời gian, tôi có thể cho người suốt đêm mang các cậu đi." Trương Hân Nghiêu liếc mắt nhìn điện thoại trong tay tiểu hài tử, ánh mắt ám ám, ngược lại nhìn về phía Tán Đa, vờ nhiệt tình mở miệng.
"Phải, chúng tôi có thể phái nhiều phi công thay phiên điều khiển, cam đoan đêm nay có thể đưa các anh đến Kinh đô an toàn." Châu Kha Vũ mỉm cười mở miệng, phụ họa nói.
Vết sẹo bên trán chợt giật giật, Tán Đa lạnh mặt cự tuyệt,"Không cần, Lưu thủ trưởng đã an bài tốt, mười giờ sáng mai cho người đưa bọn tôi đi. Hơn nữa, lúc này Lục Vân lại chạy đâu mất rồi, muốn đi cũng không đi được."
Cho dù khẩn cấp, hắn cũng không đuổi kịp thời gian, hơn nữa, Trương Hân Nghiêu cùng Châu Kha Vũ càng muốn hắn nhanh chóng rời đi thì hắn càng muốn ở lâu, dù chỉ thêm một giây ở bên cậu cũng đã tốt rồi.
Châu Kha Vũ cùng Trương Hân Nghiêu thất vọng gật đầu, trong lòng sáng tỏ. Lục Vân phỏng chừng là nghe thấy lời Lưu Hương Di nói nên chạy đến nơi nào chữa thương đi.
Tán Đa lại ngồi thêm một chút, không phiền chán dặn dò Lưu Vũ đủ chuyện, lại lặp lại nói cậu không được chạy lung tung khi ở một mình, miễn cho lại đi lạc, lúc này mới dưới ánh mắt không kiên nhẫn của Trương Hân Nghiêu rời đi. Nếu không phải không an tâm Lục Vân, Tán Đa rất thích ý ở trong phòng tiểu hài tử ngồi ngốc cả ngày, cho dù bị Trương Hân Nghiêu trừng đâm thủng người bao nhiêu lỗ thì cũng không để ý.
Tiễn Tán Đa đi xong, Trương Hân Nghiêu lập tức cầm lấy điện thoại trong tay Lưu Vũ, nhanh chóng đổi số phím 1 thành số mình. Châu Kha Vũ thấy hắn chỉnh xong thì nhanh chóng đổi số phím 2 thành số mình.
Đợi hai người làm xong, đối diện ánh mắt ngây thơ của tiểu hài tử, không khỏi có chút xấu hổ, lúc này mới thấy hành động của mình trẻ con bao nhiêu, như hai đứa nhóc không hiểu chuyện tranh giành đường quả[kẹo] ngon lành vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lục Vân khó có thể chấp nhận dự ngôn của Lưu Hương Di, bàng hoàng bất lực chạy ra khỏi ký túc xá tân binh, lang thang không mục đích trong sân thể dục rộng lớn. Đến khi Linh Ngữ từ xa thấy, chạy tới giữ chặt hắn, mới kéo hồn hắn trở về.
Nhìn nụ cười xinh đẹp, vẻ mặt làm nũng của Linh Ngữ, Lục Vân nào còn tâm tư hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, chỉ lạnh nhạt đẩy đi, nói đối phương hắn sắp trở về Kinh đô sau đó vội vàng rời đi.
Có lẽ cha không chết, có lẽ mình sẽ không chết, lại càng không hại chết người khác, có lẽ dự ngôn của Lưu Hương Di cũng có lúc sai. Lục Vân không ngừng an ủi mình nhưng vẫn hiểu đây là lừa mình dối người, trực giác nói với hắn, chuyện này tám chin phần mười là thật.
Tựa như cô hồn dã quỷ mất đi ràng buộc lại không được vào luân hồi, Lục Vân cước bộ yếu ớt chậm chạp trở về phòng mình. Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có hốt hoàng bất lực cùng sợ hãi cái chết, không có chút oán hận nào với Tán Đa. Việc chiếm lấy súng ống đạn dược của Lục gia không phải do Tán Đa sai khiến, oan có đầu, nợ có chủ, ngoại trừ Triệu An, hắn không hận ai cả. Ngược lại, hắn rất cảm kích Tán Đa, cảm kích đối phương trong lúc gian nan như vậy vẫn không vứt bỏ hắn, cho dù người cha từng hô phong hoán vũ một thời của hắn đã qua đời.
Ở hành lang gặp phải Ngô Minh đang vô cùng lo lắng nói sáng hôm sau sẽ rời đi, Lục Vân vô tri vô giác trả lời, sau đó đóng cửa phòng, lấy chăn bao lấy thân thể lạnh run, ước chừng qua hơn một tiếng mới từ trạng thái thất hồn lạc phách* trở về bình thường.(* : hồn phách thất lạc, ám chỉ sự sợ hãi)
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lục Vân vẻ mặt tiều tụy ra mở cửa, thì thấy Linh Ngữ vừa rồi tạm biệt đứng ngoài cửa, hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
"Lục thiếu, có thể mang tôi theo không ? Cậu đi tôi rất sợ !" Linh Ngữ nghẹn ngào nhào vào lòng Lục Vân, như tiểu thú bị chủ nhân vứt bỏ, vừa đáng thương lại đáng yêu.
Trong lúc con người yếu ớt nhất, không cần tình ái an úi, chỉ một cái ôm là đủ. Lục Vân ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, sợ hãi trong lòng dần bình ổn. Nhưng trong lúc rung động, hắn đã xem nhẹ nhiệt độ cơ thể quá mức băng lãnh cùng sắc mặt tối đen của Linh Ngữ.
*********************************************