Chap 84

Đến Trường Xà đảo tìm nơi nương tựa là một quyết định mạo hiểm, muốn có cuộc sống an ổn trên đảo, không có thực lực là tuyệt đối không được, hơn nữa, trong mấy ngày lên đường cũng không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì không.

Sau khi chấm dứt cuộc họp, Trương Hân Nghiêu cùng Châu Kha Vũ đều đang ở mức cao nhất cấp hai không hẹn mà cùng lấy ra tinh hạch hai ngày nay đã thu thập được, chuẩn bị xông vào cấp thứ ba. Dị năng giả cấp ba ở mạt thế này chính là một sự tồn tại tựa như phượng mao lân giác*, là một cao thủ chân chính hoàn toàn xứng đáng. Trong hàng ngũ có hai dị năng giả cấp ba, đối với địch nhân cũng là một loại trấn áp không lời.(* : lông phượng sừng lân, ám chỉ sự quý hiếm, hiếm có)

Trước lều hai người lần lượt phóng ra uy áp khi dị năng giả thăng cấp, khiến các dị năng giả có cấp bậc thấp hơn hai người có một sự xúc động muốn thần phục. Đợi đến khi hai cỗ uy áp dần tiêu tán, trước lều Lưu Vũ đã nghênh đón các dị năng giả sóng trước sóng sau đến thăm hỏi.

Vương Thao, Cố Nam, Mã Tuấn, Tôn Kiệt lần lượt tới chơi, cũng không hẹn mà đều lấy các tinh hạch cấp hai cao giai ra dâng lên, vì khẩn trương muốn lão đại nhà mình mau chóng thăng cấp! Đã qua một năm, các dị năng giả trong căn cứ đều thăng cấp, chỉ duy nhất lão đại chưa từng chút động tĩnh, bọn họ sốt ruột a!

Lưu Vũ cường ngạnh từ chối tinh hạch của bốn người, vừa đuổi bọn họ đi, Lưu phụ và Châu lão gia tử lại tới, đồng thời còn mang theo bốn viên tinh hạch cấp hai cao giai mà Quân đội cất giữ. Bọn họ cũng phát hiện bất thường là Lưu Vũ chưa từng tấn cấp, nhưng nghĩ tới Lưu Vũ là tứ hệ dị năng giả, số tinh hạch cần để thăng cấp hẳn là gấp bốn lần người khác, nên cũng không nghĩ tới chuyện khác.

Lúc này không thể khước từ, Lưu Vũ chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy.

Tiễn hai vị lão nhân đi, cậu cảm nhận được cỗ uy áp dị năng nhè nhẹ lưu lại trong không khí, vuốt ve cánh môi phấn nộn thầm nghĩ : vì để che dấu võ công, có phải mình cũng nên "tấn cấp" hay không đây? Loại uy áp này so với chân khí phóng ra ngoài cơ thể không khác biệt lắm, hẳn là có thể dễ dàng bắt chước. Đời trước, các võ giả cũng thường dùng hình thức ngoại phóng chân khí để đấu với nhau, mình tạm thời thử một lần vậy.

Nghĩ là làm, cậu lập tức phóng thích dòng chân khí vô tận trong đan điền, uy áp phô thiên cái địa* trong cơ thể cái trước cái sau tràn ra, đến nỗi màn cửa lều trại cũng bị thổi bay phấp phới, cùng lúc đó, một tầng sương mù như mây mỏng manh từ vô hình dần hữu hình, chậm rãi lưu chuyển quanh thân cậu, khiến bóng dáng cậu trở nên mông lung mờ ảo, khán bất chân thiết**. (* : ùn ùn kéo tới; ** : nhìn không rõ ràng)

Người hạ trại xung quanh cậu đều là tổ viên tổ một hoặc các dị năng giả có quen biết. Cảm nhận được một sự áp bách khác thường, cả bọn dần trở nên khó thở, không thể đứng thẳng. Các dị năng giả mạnh hơn chút cách đó khá xa tự kiềm chế xúc động quỳ xuống, đều chạy tới quan sát tình huống, nhưng cách lều Lưu thiếu khoảng mười thước lại không thể tiến thêm bước nào, chỉ đành đứng từ xa nhòm tới. Ngay cả Lưu Hương Di đang lâm vào trầm tư, cũng bị cỗ khí cuồn cuộn này hấp dẫn đi tới.

"Là Lưu thiếu thăng cấp! Uy áp mạnh như vậy, tôi sắp đứng không nổi rồi! Lưu thiếu tột cùng là cấp mấy a?" Một dị năng giả sắc mặt đỏ bừng, miễn cưỡng mở miệng. Khí lực toàn thân gã đều tập trung ở hai chân, vì để bản thân không quỳ xuống làm mình xấu mặt trước Lưu thiếu.

"Không..không biết.." Thật rõ ràng, đồng đội của hắn cũng đang cố gắng đứng vững.

"Dị năng ngoại phóng toàn thân hình thành lá chắn năng lượng, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Nó thế mà đã là cấp bốn đê giai sao? Sao có thể? Chỉ mới một năm, sao có thể nhanh như vậy?" Nhìn tầng chân khí mỏng manh không ngừng lưu chuyển quanh thân Lưu Vũ, Lưu Hương Di liền nhìn lầm thành lá chắn năng lượng đặc hữu của dị năng giả cấp bốn, không dám tin lắc đầu nói.

Không có tinh hạch cao cấp, Lưu Vũ làm sao tấn cấp? Nhưng sự thật bày ra trước mắt, làm cô không thể hoài nghi. Kẻ thù càng ngày càng mạnh, mà vận mệnh lại đang đi vào quỹ tích như đời trước, bị hai tầng đả kích dồn dập, Lưu Hương Di hồn bay phách lạc, thất tha thất thểu rời đi.

Nhưng lời nói thầm của cô vẫn bị mấy người bên cạnh nghe được, không bao lâu, tin tức Lưu thiếu tấn cấp lên cấp bốn qua miệng đã truyền tới mọi người. Cấp bốn, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đạt tới cấp độ như thế, nói Lưu thiếu là người mạnh nhất nước C cũng không quá đáng! Lòng tự hào lại dâng lên trong tim mỗi người, đối với con đường tương lai, bọn họ càng thêm kiên định, cũng càng thêm bình thản, chỉ cần có Lưu thiếu, chút khó khăn này cuối cùng sẽ chỉ là quá khứ! Không ai tỏ vẻ hoài nghi về điều này.

Châu Kha Vũ cùng Trương Hân Nghiêu khi hồi thần từ thiền định thăng cấp về, thì chân khí ngoại phóng toàn thân của Lưu Vũ vừa thu hồi. Uy áp khiến người ta run rẩy nháy mắt biến mất, khiến các dị năng giả hạ trại chung quanh cậu liền thở phào nhẹ nhõm, cũng khiến Trương Hân Nghiêu và Châu Kha Vũ hiểu rõ nội tình cảm thấy vui mừng.

Tiểu Vũ đã trưởng thành, thuần thục, biết đúng lúc triển lộ thực lực ổn định nhân tâm, hơn nữa thủ đoạn rất có hiệu quả. Xem ra, không lâu nữa, em ấy sẽ trở thành một người lãnh đạo căn cứ đủ tư cách. Hai người mím môi, không hẹn mà cùng thầm nghĩ.

Hôm sau, Lưu Viễn Hàng thông báo tin đến Trường Xà đảo nương tựa, không ngoài dự đoán được tất cả dân chúng ủng hộ. Tuy danh tiếng của căn cứ Trường Xà đảo không tốt, hoàn cảnh sống rất ác liệt, nhưng Lưu thiếu vừa thăng cấp bốn, Trương Hân Nghiêu và Châu Kha Vũ cũng đồng thời tăng cấp ba, có bọn họ, đến Trường Xà đảo, về sau khẳng định sẽ không khó sống.

Ôm một lòng tín nhiệm, dân chúng lập tức thu thập lại lều trại, lên xe tải chuẩn bị xuất phát tới Trường Xà đảo.

Xe tải chứa đầy vật tư, không gian còn lại cho dân chúng thập phần có hạn, mọi người phải chen chúc, ngồi sát vào nhau. Lưu Vũ tuy là lên xe Hummer chuyện dụng của Lưu phụ, nhưng trên xe ngoại trừ tài xế, Lưu phụ, Châu tổ phụ, Châu Kha Vũ, Trương Hân Nghiêu, Lưu Hương Di ra, còn chở thêm ba người phụ trách khu một, hai, ba, thùng xe đầy ắp người, không chút kẻ hở.

"Tiểu Vũ, em ngồi lên đùi anh đi." Trương Hân Nghiêu ôm Lưu Vũ lên đùi mình, ngồi vào một góc tối cuối thùng xe. Châu Kha Vũ thấy thế mày khẽ nhíu rồi giãn ra, vô cùng tự nhiên ngồi cạnh Trương Hân Nghiêu, gắt gao kề cạnh thiếu niên.

Châu tổ phụ một mình ngồi ở ghế phó lái, Lưu phụ và hai người phụ trách dáng người đều phi thường cao lớn cường tráng, ngồi xuống liền chiếm đầy hàng ghế đầu. Một người phụ trách khác bụng phệ, mập mạp chỉ đành ngồi cùng bốn tiểu bối phía sau. Gã vừa ngồi xuống liền chiếm nửa không gian, khiến mặt Lưu Hương Di vốn đen lại càng đen.

Nhưng Trương Hân Nghiêu lại phi thường vừa lòng với tình cảnh này. Hắn đưa tay ôm chặt lấy vòng eo tinh tế của Lưu Vũ, đầu thoáng cúi thấp liền có thể ngửi được hương thơm nhè nhẹ từ sau gáy thiếu niên, cảm giác này vô cùng tuyệt vời, khiến hắn có chút trầm mê.

Lưu Vũ nhu thuận tựa vào lòng Trương Hân Nghiêu, đảo mắt nhìn qua đôi mắt màu vàng của Châu Kha Vũ, biểu tình thập phần ngạc nhiên.

"Châu đại ca, mắt anh biến thành màu vàng rồi, thật đẹp a!" Cậu vừa nói vừa vươn tay chạm tới khóe mắt hẹp dài của Châu Kha Vũ, thanh âm đầy si mê cùng tán thưởng.

Bộ dáng Châu Kha Vũ vốn tuấn mỹ hơn người, khí chất do thế gia đại tộc bồi dưỡng lại càng ôn nhã cao quý, nay kết hợp với đôi mắt màu vàng, đồng tử lưu quang dật thải, trong sự lạnh lùng lộ ra tư thái bễ nghễ, nhìn qua thật sự giống như thần vậy.

Nửa bên mặt của Châu Kha Vũ bị đầu ngón tay ấm áp của thiếu niên đùa giỡn tới tê dại, nghe trong giọng cậu lộ ra vài tia si mê, trong lòng càng nóng như lửa, lạnh lùng trong đôi mắt vàng tất cả đều bị ôn nhu cùng tiếu ý không thể ngăn được thay thế.

"Thật sự đẹp sao? Anh còn có chút không quen." Khóe môi hắn khẽ cong lên, thấp giọng nói, vừa nói vừa nắm lấy ngón tay vuốt ve trên mặt mình, nhẹ nhàng cầm trong bàn tay nhu nhu, hành động tự nhiên mang theo chút gì đó mà người ngoài khó có thể phát hiện, nhưng trong lòng hắn biết rõ ý tứ yêu thương hàm chứa trong đó. Dù chỉ là một cử chỉ thân mật nhỏ như vậy, cũng khiến hắn phải cẩn thận, trước khi dã thú trong lòng kêu gào liền mau chóng buông tay.

"Đẹp." Lưu Vũ một chút cũng không nhận ra đấu tranh trong lòng Châu Kha Vũ, gật gật nói.

Châu Kha Vũ thấy thế, ý cười nơi khóe môi càng rạng rỡ. Trương Hân Nghiêu thấy có hơi không thoải mái, xoay đầu thiếu niên lại để cậu đối mặt với mình, thấp giong hỏi,"Tiểu Vũ, mắt anh cũng thay đổi, em thấy thế nào?"

Diện mạo của Trương Hân Nghiêu so với Châu Kha Vũ thì thô kệch hơn, khuôn mặt anh tuấn đao tước rìu đục vốn mười phần dã tính, giờ kết hợp đôi đồng tử màu đỏ nhạt lại hiện thêm vài phần tà tứ cùng yêu dị, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng Lưu Vũ không phải người thường, cậu cố tình lại thích cảm giác yêu tà này, nhất thời nhìn chằm chằm đôi hồng đồng của Trương Hân Nghiêu tới ngây người. Trương Hân Nghiêu thấy mâu sắc cậu mơ hồ, đáy mắt đầy si mê, hiển nhiên thích màu mắt hắn hơn, trong lòng mạc danh kỳ diệu dâng lên một cỗ cảm giác về sự ưu việt, cười cười nhéo mũi cậu, càng ra sức siết chặt cậu vào lòng.

Lưu Hương Di lúc này lại mở miệng sát phong cảnh, trong giọng nói đầy hoài nghi,"Tiểu Vũ, em không phải thăng lên cấp bốn sao, sao màu mắt không đổi?"

"Tiểu Vũ là tứ hệ dị năng giả, đồng tử tất nhiên màu đen, chẳng lẽ còn phải biến thành nhiều màu sắc?" Châu Kha Vũ liếc cô một cái, thản nhiên mở miệng.

Lưu Hương Di đang chiến tranh lạnh với hắn, nghe vậy thì không truy vấn, lạnh mặt quay đi, cả người tỏa ra khí tức cấm người lại gần. Châu Kha Vũ không để ý, cũng không muốn mở miệng, chỉ thoáng buông mi, nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy không khí có chút không đúng, vài vị phụ trách có chút không được tự nhiên, thử nói với Lưu Viễn Hàng, Châu lão gia tử, mấy người nói chuyện trời cao biển rộng, đem bọn tiểu bối giận dỗi vừa rồi quăng qua một bên.

Trương Hân Nghiêu không nói một lời, chuyên tâm hưởng thụ cảm giác ôm lấy thân thể mềm mại của thiếu niên. Nhưng đột nhiên xe đi qua mấy chỗ xốc nảy, hắn có chút đứng ngồi không yên, vì hạ thân hắn không ngừng ma sát với cái mông mượt mà vểnh lên của thiếu niên, đang có xu thế dần ngẩng đầu.

Lưu Vũ cũng cảm thấy được có một vật cứng ở đùi mình, theo sự lắc lư của xe mà không ngừng cọ xát vào đùi. Vành tai cậu khẽ phiếm hồng, xoay mặt nhìn Trương Hân Nghiêu, mông lại bất giác xê dịch.

"Tiểu Vũ, đừng nhúc nhích, để anh ôm một cái." Nơi cứng rắn nơi đũng quần dựng thành một cái lều nhỏ, như muốn cứ thế mà đưa vào nơi giữa hai chân thiếu niên, không ngừng cọ sát động đậy, mang đến khoái cảm khiến người ta run rẩy. Gân xanh trên trán Trương Hân Nghiêu như muốn ứa ra, cố nén xuống tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng, cắn lấy vành tai trắng nõn của thiếu niên thấp giọng cầu xin.

Lưu Vũ xoa xoa hai má đỏ bừng của mình, thuận theo ừ một tiếng, đồng thời kẹp chặt hai chân, ý muốn Trương đại ca thấy thoải mái hơn một tí.

Hành động đơn giản trực tiếp lại liêu nhân của thiếu niên khiến Trương Hân Nghiêu càng thêm khó khăn, cự vật cứng rắn dưới sự giáp công ma sát của hai chân thiếu niên lại bành trướng thêm vài phần, đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn phát tiết. E ngại người trong xe, Trương Hân Nghiêu chỉ có thể cắn răng cố nén, đồng tử vốn đỏ nhạt dần đậm lên, tựa như dã thú đói khát, muốn đem con mồi mỹ vị đến cực điểm trước mắt nuốt vào bụng.

Cũng may qua lần mất khống chế lần trước, học được nhẫn xuống dục vọng, hắn chỉ đành chôn đầu vào cổ thiếu niên hít lấy hương thơm ngọt ngào, lại không dám có hành động đường đột nào khác.

Lưu Vũ bị hơi thở nóng rực của hắn phà vào cổ đến run lên, thân thể ngây ngô cũng dần có phản ứng, một cỗ khô nóng nhỏ từ bụng dưới lan ra toàn thân, đôi mắt đen nhánh phủ một tầng sương mù, lộ ra vài tia mị hoặc. Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên cánh tay to lớn của Trương Hân Nghiêu để bên hông mình, nhẹ nhàng vuốt ve, mông cũng theo sự lắc lư của xe mà chặt chẽ tấn công lên vật cứng giữa hai đùi, theo bản năng tìm sự thư giải. Phản ứng hồn nhiên không giả dối lại trọn vẹn của thiếu niên biến thành một loại dụ hoặc, khiến Trương Hân Nghiêu sắp kiềm chế không nổi nữa.

Thùng xe lại xốc lên một cái, hai thân thể dán chặt vào nhau va chạm vào cùng một chỗ, mang tới sự khoái cảm tràn ngập. Trương Hân Nghiêu sớm đã mồ hôi đầy người gầm nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu, vô lực vùi vào cổ Lưu Vũ. Mà Lưu Vũ cũng mặt đỏ tai hồng, hai mắt đầy sương, thân thể yếu đuối tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn.

Chỉ là thân thể ma sát thôi, lại có thể mang tới sự sung sướng khiến người ngạt thở thế này, Lưu Vũ thấy rất mới mẻ, nhắm mắt không ngừng nhớ lại.

Châu Kha Vũ ngồi cạnh hai người tất nhiên không thể nào không nghe thấy hô hấp dần dồn dập cùng tiếng kêu rên của bạn tốt, lại đem hình ảnh thiếu niên vẻ mặt đỏ bừng thu vào mắt, dã thú trong lòng giãy dụa mãnh liệt, phát ra tiếng gào thét đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Tiếp tục chịu đựng đến lúc nghỉ ngơi giữa đường, Châu Kha Vũ cuối cùng áp xuống thô bạo cuồn cuộn trong lòng, dắt bàn tay nhỏ nhắn của Lưu Vũ, lạnh mặt xuống xe. Đến gần cửa xe, hắn nhìn về phía Trương Hân Nghiêu vẫn ngồi một chỗ, trầm giọng hỏi,"Cậu không xuống sao?"

"Chân tôi tê rần rồi, ngồi một chút!" Trương Hân Nghiêu cứng nhắc vẫy tay nói.

Châu Kha Vũ buông tay Lưu Vũ ra, đợi cậu đi xa mới đưa mắt về phía bạn tốt, thấp giọng cảnh cáo,"Hân Nghiêu, muốn phát tình cũng phải nhìn tình cảnh, không thì sẽ rất khó xem." Dứt lời, hắn liền tỏ ý ám chỉ nhìn về phía đũng quần Trương Hân Nghiêu.

Mặt Trương Hân Nghiêu biến đen, lại biến trắng, nghiến răng nghiến lợi nhìn bạn tốt đi xa. Con mẹ nó, gian thương đúng là gian thương, không cần phải khôn khéo thế chứ! Ngay cả việc lão tử bắn cũng biết!

Sờ sờ đũng quần bị thấm ướt còn tỏa ra một cỗ mùi tanh, Trương Hân Nghiêu lần đầu tiên thấy mình thật đáng khinh! Cũng may quần may bằng vải màu xám xanh, ướt một mảng như thế cũng không dễ nhìn ra, không thì sau này hắn thật sự không còn mặt mũi gặp người!