Châu Kha Vũ nhìn thiếu niên rõ ràng lưu loát lột da cự mãng, lại moi ra tinh hạch của nó đưa cho Trương Hân Nghiêu, đôi đồng tử vàng nhạt chợt ảm đảm trong phút chốc, hơn nửa ngày mới áp xuống chua xót cùng ghen tị trong lòng.
Nhìn lại Lưu Hương Di sắc mặt xanh mét lại thập phần khó coi, hắn từ từ mở miệng,"Chỉ một con rắn nhỏ thôi, sao có thể làm khó Tiểu Vũ? Bất quá, tôi có thể cho cô một đề nghị, nếu cô thật sự muốn hộ giáp, có thể lấy mỹ thực trong không gian của cô trao đổi, Tiểu Vũ nhất định sẽ đồng ý."
Nghĩ tới bộ dạng ham ăn khả ái kia của thiếu niên, Châu Kha Vũ liền nhếch môi, khẽ cười vui sướng.
"Không cần!" Lưu Hương Di lạnh giọng mở miệng, giọng điệu đầy mất kiên nhẫn cùng thất vọng. Chỉ một bộ hộ giáp thì có ích gì? Cái cô muốn chính là lớp da cự mãng. Có da của nó, có thể làm ít nhất hai mươi bộ hộ giáp, tới Trường Xà đảo lại dùng mấy bộ trang bị này cùng vật tư trong không gian để mời chào tổ viên cho chính mình. Vận mệnh của kiếp trước lẫn kiếp này đang dần giao nhau, để tránh đi bi kịch cũ, cô không thể không tích trữ lực lượng thuộc về mình.
(editor chen ngang cái : thiệt bó tay vs chị Di nha, thử nghĩ xem, giữa một đội toàn người thân thuộc trượng nghĩa lại giỏi thật sự, thật lòng quan tâm và một đội toàn người được mua về, ai đáng hơn, ai sẽ giúp đỡ hay cứu mình lúc khó khăn, nghĩ sao lại đi tích trữ đội toàn mua về = vật tư, thế nào cũng bị cắn lại -_- ngu ko chịu nổi _.__||| )
Châu Kha Vũ thản nhiên liếc cô một cái, đối với giọng điệu ác liệt của cô lại không cho là ngang ngược, tựa như đã sớm quen.
Lúc này, Tào Á Nam vốn đứng cách đó không xa nhìn Lưu thiếu lột da rắn đột nhiên thấy Lưu Hương Di sắc mặt đỏ bừng, xinh đẹp thông minh, mắt liền sáng rực, cứ thế bước tới, ánh mắt như đèn pha quét qua dáng người trước ưỡn sau vểnh gợi cảm của Lưu Hương Di, vỗ vỗ bả vai Châu Kha Vũ, cười hì hì hỏi,"Kha Vũ, vị mỹ nữ này là ai thế? Có thể giới thiệu cho tôi không?"
Châu Kha Vũ quái dị liếc Tào Á Nam một cái, cảm thấy biểu tình lúc này của cô cực giống một tên lưu manh háo sắc. Còn chưa đợi hắn mở miệng, Lưu Hương Di đã cao giọng la lớn,"Tào Á Nam?" Sao cô ta lại ở Trường Xà đảo? Không phải nên ở Hưởng Thúy Loan sao?
"Mỹ nữ biết tôi?" Tào Á Nam nhíu mày, tầm mắt đảo một vòng qua diện mạo xinh đẹp của Lưu Hương Di, cảm thấy phi thường xa lạ.
"Không, không biết, chỉ vừa nghe người ta nhắc đến thôi." Lưu Hương Di cực lực khiến giọng điệu chính mình nghe bình thản, nhưng khi nhìn thấy Tào Á Nam khoát tay lên vai Châu Kha Vũ, tầm mắt lại như có độc, vô cùng tàn nhẫn. Ngoại trừ Lưu Vũ, người cô hận nhất chính là người phụ nữ trước mắt này. Cô ta diện mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, tính tình cởi mở, thực lực bất phàm, đi tới đâu cũng như một vầng thái dương, hấp dẫn tầm mắt mọi người, cũng vô cùng tương phản với vẻ ảm đạm thất sắc của cô. Đời trước, chính là cô ta đã cướp đi vị trí bên cạnh Châu Kha Vũ. (cho êm xin, thời buổi mạt thế, ai chịu nổi tính cách âm trầm như tỷ chứ, tự tạo nghiệt thì chịu đi ah ==" vs lại Nam tỷ là les mà =]]]]]] )
Tào Á Nam thần kinh thô, không hề phát hiện ánh mắt ngoan độc của Lưu Hương Di, tay vẫn khoát lên vai Châu Kha Vũ. Cô hành xử thoải mái phóng khoáng, giơ tay nhấc chân không hề có chút dáng vẻ mềm mại của con gái, ngược lại còn lộ ra cỗ anh khí hào sảng, đứng chung với Châu Kha Vũ y như anh em với hắn, sẽ không ai hiểu sai.
Nhưng Lưu Hương Di lại không nghĩ vậy, thấy bộ dáng Tào Á Nam thân mật tựa lên người Châu Kha Vũ, cô liền nhớ tới cảnh tượng đời trước hai người kề vai chiến đấu, ăn ý khắng khít, oán hận cùng ghen tị chôn sâu trong lòng như núi lửa phun trào mãnh liệt.
"Tào tiểu thư, căn cứ chúng tôi không thu người lạ, xin hỏi khi nào các cô sẽ đi?" Cắn chặt răng, Lưu Hương Di giọng điệu cứng ngắc, nụ cười vặn vẹo hỏi.
Cuối cùng Tào Á Nam cũng cảm nhận được địch ý của cô, trong lòng thấy chả biết làm sao, chần chờ hỏi,"Cô đuổi tôi đi? Lúc trước tôi với cô có thù oán gì sao?"
Châu Kha Vũ thở dài trong lòng, biết Lưu Hương Di chắc chắn lại lâm vào ảo tưởng, chỉ đành thay Tào Á Nam đáng thương mở miệng,"Hương Di, Tào Á Nam là đội viên Tiểu Vũ mới mời vào, là đồng đội của chúng ta, không phải người lạ."
Lại nữa! Lần nào anh cũng nói thay cho cô ta! Lần nào cũng vứt bỏ em mà bảo vệ cô ta! Luân phiên bị đả kích mấy ngày nay, tâm tình Lưu Hương Di vốn không ổn, lúc này lại rơi vào hồi ức đời trước không thể kìm chế, biểu tình càng lúc càng vặn vẹo, ánh mắt nhìn về phía Châu Kha Vũ đầy hung quang oán độc, tựa như nhìn kẻ thù không đội trời chung, khiến Châu Kha Vũ lòng thấy phát lạnh.
"Nga? Mới quen biết chưa tới hai giờ, không phải người lạ thì là gì? Chẳng lẽ là tình nhân? Cảm tình hai người cũng tiến triển nhanh quá!" Ký ức đời trước cùng đời này chồng lên nhau, rối thành một mớ hỗn độn, Lưu Hương Di trong lòng thấp thỏm nôn nóng, giọng điệu đầy chua ngoa trào phúng.
Dứt lời, cô dừng một chốc, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Châu Kha Vũ, dùng giọng điệu ra lệnh nói,"Châu Kha Vũ, em muốn bây giờ anh đuổi cô ta đi!"
Tào Á Nam không hiểu gì cả, đứng giữa hai người trực tiếp ngây người. Châu Kha Vũ mày nhíu càng sâu, lạnh lùng cự tuyệt,"Cô ấy là tổ viên của Tiểu Vũ, tôi không có tư cách đuổi."
"Anh không cần đem Lưu Vũ ra lấy cớ! Anh luyến tiếc thì nói thẳng! Châu Kha Vũ, anh là tên lừa đảo vong ân phụ nghĩa! Khốn kiếp!" Lưu Hương Di lớn tiếng chửi bậy, cảm xúc dần mất khống chế.
Trạng thái cuồng loạn lúc này của cô Châu Kha Vũ thấy được hơn, nhưng không biết vì sao lần này lại thấy đặc biệt phiền chán, thật sự không thể nào chịu nổi nữa, lửa giận ứ trong lòng đã lâu cuối cùng bừng cháy không tiếp tục kìm nén,"Lưu Hương Di, cô nói đủ chưa? Cô con mẹ nó đồ điên! Tôi mặc kệ cô!" Đôi mắt vàng nhạt dâng lên lạnh quang u ám, Châu Kha Vũ chán ghét liếc Lưu Hương Di một cái, kéo Tào Á Nam vẫn còn ngốc lăng rời đi.
Nhìn chằm chằm vào chỗ tay hai người lôi kéo nhau, hai mắt Lưu Hương Di phủ đầy tơ máu, vẻ mặt càng thêm dữ tợn. Ngực thở phập phồng vài cái, xanh mặt đuổi theo, nhắm thẳng vào má Châu Kha Vũ tát một bạt tay. Cái tát này mang theo oán hận đời trước, cùng bất an và bàng hoàng đời này, dùng hết khí lực làm mặt Châu Kha Vũ lệch đi, má lập tức sưng đỏ.
Tiếng bọn họ khắc khẩu rất lớn, sớm đã khiến nhiều người chú ý, lại thêm tiếng bạt tay vang dội này, cả trại doanh nháy mắt an tĩnh, qua mấy chục giây dân chúng ồ lên xôn xao, lần lượt vì Châu Kha Vũ mà bất bình. Tính cách Lưu Hương Di quái dị, hỉ nộ bất thường, hơn nữa điệu bộ còn rất khinh người, nhân duyên trong căn cứ rất kém. Hai người phát sinh tranh chấp, ai cũng không đồng cảm với cô, ngược lại còn thấy chẳng đáng cho Châu Kha Vũ, đặc biệt là tổ viên tổ ba, đều hận không thể xông lên giáo huấn cô một phen, nhưng vì cô là chị Lưu thiếu nên mới cố nhịn xuống.
Châu Kha Vũ chậm rãi quay mặt nhìn lại Lưu Hương Di, đồng tử vàng nhạt dần đậm dần, trong mắt ngoại trừ hờ hững cùng âm trầm còn lưu chuyển lệ khí lạnh lẽo, hàn ý thấu xương. Đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ mặt lãnh khốc vô tình của mình trước mặt Lưu Hương Di, hắn đã chịu đủ rồi, sẽ không bao giờ nhẫn nhịn nữa.
Lưu Hương Di bị hắn nhìn mà lo sợ bất an, bất giác lui về sau một bước, bàn tay đỏ bừng run rẩy, nhưng nhớ tới sự phụ bạc kiếp trước cùng lạnh lùng kiếp này, lại nhanh chóng nổi giận, ngoài mạnh trong yếu nói,"Châu Kha Vũ, em chịu đủ rồi, chúng ta chia tay đi!"
Châu Kha Vũ đưa đôi mắt vàng đậm bình tĩnh nhìn cô chăm chú, tựa như vực sâu thăm thẳm, đem tất cả cảm tình lắng đọng xuống, sau đó nhấn chìm tất cả. Sau một hồi trầm mặc, hắn mở miệng thận trọng nói từng câu từng chữ,"Chia tay? Lưu Hương Di, cô xác định kỹ chưa?"
"Xác định!" Lưu Hương Di trong lòng giãy dụa, ngoài miệng lại lạnh lùng nói.
"Được, như cô mong muốn!" Châu Kha Vũ gật đầu, cuối cùng liếc nhìn cô một cái rồi hờ hững xoay người rời đi.
Lưu Hương Di thấy hắn đồng ý dứt khoát như thế, không có chút do dự, càng không có chút dây dưa, khiến cô cảm thấy vô cùng tổn thương. Cô còn tưởng rằng lần khắc khẩu này cũng giống như mọi lần, chỉ cần cô nói lời chia tay, Châu Kha Vũ cuối cùng sẽ sợ hãi mà thỏa hiệp, sau đó lại quay ra dỗ cô. Nhưng không ngờ rằng, lần này phản ứng của Châu Kha Vũ là dứt khoát xoay người rời đi!
Lưu Hương Di ngẩn người tại chỗ, sau một lúc lâu mới cảm nhận được ánh mắt trào phúng xem kịch vui của người chung quanh, liền cố áp chế kinh hoảng bất an trong lòng, đầy oán hận liếc Tào Á Nam một cái rồi quay người bỏ đi. Cho dù hận đến nỗi muốn giết Tào Á Nam, thế nhưng cô cũng biết hiện tại mình không có năng lực đó.
Tào Á Nam vỗ vỗ ngực, cuối cùng thoát khỏi một hồi tai bay vạ gió, trong lòng thầm hô xui xẻo. Nhạc Gia và Dương Hiểu Tuyết đi tới, một trái một phải bắt lấy bả vai cô thấp giọng nói,"Sao thế? Chị lại đi quyến rũ hôn phu người ta rước họa vào thân sao? Nghiệp chướng a, đi chia rẽ một đôi tình lữ đang êm đẹp, chị không thể thành thật một chút sao? Mới đến đây, đừng tùy tiện gây chuyện!"
"Oan uổng cho ta nha!" Tào Á Nam kéo tay Nhạc Gia nhéo nhéo, ai thán nói,"Chị còn chưa quyến rũ, người ta đã nổi bão nha! Chính ta còn chưa hiểu đầu đuôi tai nheo gì mà! Cũng không biết cô ta có thù oán gì với chị, nói không chừng đầu óc có bệnh!"
Dương Hiểu Tuyết gật đầu, nói nhỏ,"Ân, vừa rồi em đã hỏi thăm người ta, cô gái kia là chị Lưu thiếu, hôn thê Châu Kha Vũ, bởi vì có được năng lực tiên tri, nên đôi khi không thể phân biệt giữa hiện thực và mộng cảnh, trở nên tinh thần phân liệt, là người nguy hiểm. Về sau chị cách xa cô ta một chút, ánh mắt vừa rồi cô ta nhìn chị rất hiểm độc, chắc chắn rất hận chị đó!"
"Hận thì hận, lão tử sợ sao?" Tào Á Nam tùy tiện phất tay, thở dài nói,"Đáng tiếc, một mỹ nhân tốt như thế, đầu óc lại có bệnh, thiệt là đáng tiếc mà!"
Nhạc Gia cùng Dương Hiểu Tuyết mắt trợn lên, một trái một phải ngắt hông cô nàng.
Đợi cho đương sự lần lượt rời đi, Lưu phụ cùng Châu lão gia tử đứng cách đó không xa mới thấp giọng nói,"Lão gia tử, là ta không biết cách dạy con, làm khó Châu Kha Vũ nhà ông! Chia tay cũng tốt, haizz, là con gái ta có phúc mà không biết hưởng a!"
Châu Mậu cười khổ vẫy tay, trong lòng lại vì tôn tử nhà mình mà thở phào nhẹ nhõm.
Lưu phụ bước vào lều con gái, muốn nói chuyện với cô một phen, Châu tổ phụ cũng đi về phía lều tôn tử mình, từ xa thấy Lưu Vũ vẻ mặt lo lắng xốc rèm cửa lều, ông liền cúi đầu khẽ cười, xoay người rời đi. Tuy nói cãi nhau chia tay với con gái Lưu gia, nhưng cảm tình giữa tôn tử và tiểu tử Lưu gia lại rất sâu đậm, như vậy cũng tốt, như vậy thì ông an tâm.
Khi Lưu Vũ bước vào lều, Châu Kha Vũ đang ngồi xếp bằng dưới đất, gương mặt cúi xuống bị che khuất sau bóng tối, không thấy rõ biểu tình, trông có vẻ thập phần buồn bã.
"Châu đại ca, mặt anh còn đau không?" Lưu Vũ thân thiết ngồi xuống cạnh hắn, vươn tay cẩn thận xoa nửa khuôn mặt sưng đỏ của hắn. Trong nhận thức của Lưu Vũ, phụ nữ phụ thuộc vào nam nhân, để nam nhân tùy ý xử trí, thấy Châu đại ca chẳng những bị vứt bỏ, còn bị tát thẳng vào mặt trước tất cả mọi người, điều này quả thật là vô cùng nhục nhã, cậu cảm thấy rất bất khả tư nghị[không thể tin được], đau lòng với Châu đại ca cũng như thủy triều mà dâng lên.
"Tiểu Vũ?" Châu Kha Vũ đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vàng ảm đạm một khắc khi nhìn thấy thiếu niên liền trở nên đầy sức sống, trong mắt lưu chuyển tầng quang mang chói mắt. Hắn phản trụ nắm lấy cằm thiếu niên bao lấy mặt cậu, một phen kéo cậu vào lòng, dùng hết khí lực toàn thân.
Lưu Vũ nhu thuận rúc vào lòng hắn, không hề giãy dụa. Đến khi trái tim đập cuồng loạn của Châu Kha Vũ bình ổn lại, cậu mới từ từ mở miệng,"Châu đại ca, đừng vì Lưu Hương Di mà thương tâm, không đáng! Dù anh không làm anh rể em, anh vĩnh viễn là Châu đại ca của em! Đừng vì Lưu Hương Di mà ảnh hưởng tình cảm của chúng ta, có được không?" Trong trí nhớ của nguyên chủ, cảm tình của Châu Kha Vũ đối với Lưu Vũ là xuất phát theo tâm lý 'yêu ai yêu cả đường đi', bởi thế vừa rồi cậu mới nói như vậy, cậu sợ Châu Kha Vũ sẽ vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ giữa hai người.
"Được, được! Em cũng vĩnh viễn là Tiểu Vũ của anh!" Châu Kha Vũ thấp giọng nỉ non, vừa nói vừa trân trọng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên đỉnh đầu thiếu niên, mỏi mệt cùng chua xót từng giọt từng giọt dần lắng đọng, biến thành thoải mái khi vừa trút xong một gánh nặng, dã thú giam chặt sâu trong lòng "đương" một tiếng thoát khỏi gông xiềng nặng nề, đem một chút băn khoăn cuối cùng cắn nuốt hầu như không còn.