Khi Lưu Hương Di vẫn còn thơ thẩn, Lưu Vũ đã nghe xong chẩn đoán của bác sĩ về bệnh tình của Lưu phụ, cơ thể từ khi luyện võ tới nay không bao giờ bị lạnh bỗng nhiên cảm thấy băng lãnh, lạnh đến tận xương tủy.
Đời trước cậu vẫn luôn tưởng tượng, nếu mình có một người cha, y có cầm lấy tay cậu chỉ cậu tập viết đánh võ hay không, có hỏi han ân cần không, có dạy bảo tận tình khi cậu phạm lỗi không, hướng dẫn cậu từng ly từng bước, mà không giống như Tiêu Châu, luôn đánh đập, tra tấn cậu. Đời này, Lưu phụ chính là điều khiến cậu thỏa mãn nhất, khiến cậu hiểu rõ, tình thương của cha là trân quý, là ấm áp cỡ nào, là cỡ nào đáng giá. Nhưng mà, phân cảm tình thật vất vả mới trộm được này, chưa được hai năm đã bị một căn bệnh nào đó cướp mất, có một loại cảm giác cực kỳ bi thương cứ chiếm cứ lấy đầu óc cậu, khiến cậu đột nhiên muốn khóc.
Viền mắt chỉ vừa phiếm hồng, Lưu Vũ lập tức ngửa đầu, thu lại nước mắt sắp tràn mi. Cậu không thể khóc, không thể yếu đuối sợ hãi được, càng không thể hoảng hốt, hay tuyệt vọng bàng hoàng để cha biết sự thật được.
Lấy lại bình tĩnh, cậu lại khôi phục bộ dáng thành thục bình tĩnh thường ngày, tựa như phút yếu ớt vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhìn về phía quân y mặt ủ mày chau, cậu trầm giọng hỏi,"Ung thư dạ dày phải trị thế nào? Cần thuốc và thiết bị gì ông cứ nói, tôi sẽ lập tức vào nội thành tìm."
Quân y do dự một lát, khó xử mở miệng,"Để trị bệnh ung thư dạ dày, đầu tiên cần phải có một ít thiết bị kiểm tra. Phòng y tế có máy nội soi, máy nội soi chỉ có thể chẩn đoán chính xác bệnh của thủ trưởng, còn để định vị vị trí cụ thể của tế bào ung thư và xem có lan rộng hay không, còn phải có máy chụp X quang và máy CT. Thiết bị kiểm tra đầy đủ, ổ bệnh cũng đã xác nhận, thì chuẩn bị thêm một bộ dụng cụ phẫu thuật, tỷ như giường giải phẫu, đèn mổ, máy đo chức năng hô hấp, máy giám sát…"
Lưu Vũ liên tục gật đầu, cẩn thận nhớ tên từng thiết bị.
Lúc này, Lưu Hương Di rốt cục cũng phục hồi tinh thần, vui mừng mở miệng,"Những thiết bị này tôi đều có, không cần phải đi tìm." Trước mạt thế, vì bệnh tình của Lưu phụ, cô đã chuẩn bị rất nhiều thiết bị trị liệu tương ứng, chính là dự phòng cho thời điểm này.
Quân y ngẩn người, nhưng không hỏi nhiều, lo lắng trên mặt có tăng không giảm, từ từ mở miệng,"Thiết bị chỉ có thể giải quyết một bộ phận nhỏ của vấn đề, cái khó tìm nhất chính là bác sĩ phẫu thuật chuyên nghiệp. Tôi là bác sĩ nội khoa, chưa phẫu thuật bao giờ, mọi người giao thủ trưởng cho tôi, tôi cũng bó tay. Cắt bỏ tế bào ung thư dạ dày là một ca giải phẫu khó, không thể tìm một người, mà phải tìm một đội ngũ, bao gồm một người mổ chính, một người chuyên về các thiết bị dụng cụ, một bác sĩ gây mê, cùng với hai trợ thủ. Bây giờ thời buổi loạn lạc, người tài dần ít đi, chỉ sợ…" Ông khó khăn dừng lại, không đành lòng nói hết những lời đầy tuyệt vọng với hai chị em.
Lưu Hương Di thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa không thể đứng thẳng. Lưu Vũ nhíu mày, kiên định nói,"Khó cũng phải tìm, trước cứ tìm một lần trên Trường Xà đảo, ở đây không có thì tôi sẽ đi tìm ở các căn cứ khác."
"Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy." Quân y gật đầu thở dài.
Nói đến đây, ba người không nói gì nữa, bầu không khí bi thống u ám bao phủ quanh người. Khi Châu Kha Vũ, Trương Hân Nghiêu đuổi tới, lập tức thấy được sự bi thương tràn ngập, hô hấp nháy mắt cứng đờ.
"Lưu thúc bị sao?" Thanh âm Trương Hân Nghiêu đứt quãng.
Châu Kha Vũ như có dự cảm không tốt, mặt trầm như nước.
Không đợi quân y mở miệng, Lưu Hương Di đã buông xuống kiêu ngạo cùng cẩn trọng vốn có, nhào vào lòng Châu Kha Vũ đau xót bật khóc, tiếng khóc rất nhỏ, lại lộ ra tuyệt vọng cùng bi thương tột cùng. Đời trước, chính nhờ Châu Kha Vũ thâm tình an ủi mới giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này, đời này, cô kìm lòng không được đã ôm lấy lồng ngực ấm áp rộng lớn đã từng thuộc về mình, tìm kiếm một tia an ủi.
"Kha Vũ, papa bị bệnh, là ung thư dạ dày." Cô gắt gao túm lấy vạt áo Châu Kha Vũ, nước mắt thấm qua lớp vải, dính lên ngực Châu Kha Vũ khiến hắn thấy có chút ẩm ướt.
Nếu là lúc trước, cảm giác ẩm ướt mang theo sự đau khổ vô tận này có thể khiến tim Châu Kha Vũ đau như bị dao cắt, đau không thể nén. Nhưng mà, vật đổi sao dời, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoa lê đẫm mưa* của Lưu Hương Di, trong lòng chỉ cảm thấy ngây ngốc, không có chút gợn sóng. (* : lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)
Hắn không đẩy Lưu Hương Di ra, nhưng cũng không vươn tay ôm lấy cô, người chỉ cứng ngắc, tay buông thõng, nghiêm mặt nhìn quân y, trầm giọng hỏi,"Bệnh Lưu thúc là thời kỳ đầu hay thời kỳ cuối? Có trị được không?"
"Đã bị tới kỳ nào thì phải đợi đến khi giải phẫu mới xác định được, nhưng theo trình độ chữa trị trước mắt thì, muốn chữa khỏi hoàn toàn, là rất khó, các cô cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý." Nhẫn rồi lại nhẫn, quân y cuối cùng vẫn quyết định nói ra để bọn họ chuẩn bị. Ở mạt thế mà bị bệnh ung thư, ngoại trừ chờ chết thì không còn cách nào khác, trừ phi Đại La Kim Tiên tồn tại.
Lưu Vũ vẫn một mực im lặng không nói nhắm chặt mắt, cố nén cơn chóng mặt trong người. Trương Hân Nghiêu lập tức phát hiện sự khác thường của cậu, nhẹ nhàng kéo ôm cậu vào lòng, vỗ lưng an ủi.
Nhóm tổ viên đuổi theo sau đứng chen chúc ngoài hành lang không dám tiến lên. Tình cảnh này, dường như đã xảy ra chuyện lớn.
"Tiểu Vũ, Hương Di, Viễn Hàng tỉnh rồi, muốn gặp các con." Châu lão gia tử đi ra từ phòng bệnh, ngoắc ngoắc gọi hai người, lại đưa tay ngăn Châu Kha Vũ và Trương Hân Nghiêu muốn vào thăm, khẽ lắc đầu với hai người. Tình trạng cơ thể mình, Viễn Hàng sao có thể không biết? Lúc này chỉ sợ là muốn nói di ngôn. Vốn tưởng bản thân sẽ đi trước, lại không nghĩ rằng…Châu lão gia tử khom người, trong nháy mắt già hơn rất nhiều.
Đẩy cửa phòng, hai chị em vốn mỗi người một ngã chợt sinh ra ăn ý, nở nụ cười tự nhiên nhất, ôn hòa nhất, thong thả bước đến bên giường Lưu phụ, một trái một phải ngồi vào chỗ mình.
"Papa, người đỡ chút nào chưa?" Lưu Vũ xoa xoa thái dương bất tri bất giác đã có vài sợi tóc bạc của Lưu phụ, ôn nhu hỏi.
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Lưu phụ cười hòa ái kéo tay cậu, giữ chặt trong lòng bàn tay vỗ vỗ.
Lưu Hương Di không cách nào xen vào hỗ động thân mật dịu dàng giữa cha con hai người, đáy mắt thoáng ảm đạm, lộ ra một tia bi thương, nhưng cũng nhanh chóng thu liễm.
Thấy biểu tình mất tự nhiên của con gái, Lưu phụ thở dài trầm giọng hỏi,"Ta bị bệnh gì?"
"Đau bao tử thôi, không phải quá nghiêm trọng, bác sĩ nói chỉ cần chú ý điều dưỡng, sẽ dần tốt lên thôi." Thấy Lưu Vũ há miệng lại khép lại, nghẹn nửa ngày cũng không thể nói ra một câu nói dối, Lưu Hương Di liền vội vàng ứng cứu.
"Đau bao tử?" Lưu phụ cười khổ vẫy tay,"Hai đứa không cần giấu cha, đau bao tử không có khả năng sẽ thổ huyết, có phải là ung thư dạ dày hay không?" Ông vừa dứt lời, thấy sắc mặt con gái đột nhiên đại biến, trong lòng vẫn bình tĩnh.
"Papa, ba đã sớm biết tình trạng cơ thể mình sao còn gạt bọn con?" Lưu Hương Di vừa dừng khóc, đã nắm lấy tay Lưu phụ chất vấn.
"Nói cho tụi con thì có ích lợi gì? Bây giờ là mạt thế, ngay cả bị cảm mạo cũng không đủ ăn, sao còn có điều kiện mà trị bệnh ung thư cho ta? Hai đứa biết cũng chỉ có thể nhọc tâm lo lắng, không bằng ta một mình chịu đựng." Lưu phụ yêu thương vuốt đầu con gái, thở dài một hơi, lại quay đầu nhìn về phía nhi tử mày nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt, ý tứ sâu xa nói,"Tiểu Vũ, papa không thể ở lại với con lâu, nhưng ta có yêu cầu này, không biết có thích hợp để nói hay không."
"Papa người cứ nói, bao nhiêu tâm nguyện con cũng sẽ giúp cha hoàn thành." Lưu Vũ mím môi, đôi mắt trong veo dâng lên một tầng hơi nước.
"Ngoan!" Lưu phụ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai nhi tử, thận trọng dặn,"Tâm nguyện của ta không khó, chỉ là hy vọng sau khi ta đi, con có thể thay ta chiếu cố chị con. Tuy nó lúc trước đã làm chuyện có lỗi với con, nhưng chung quy vẫn là người thân, sau này lại là người thân duy nhất. Hai đứa một người có không gian và năng lực dự ngôn, một người là đa hệ dị năng giả, nếu đồng tâm hợp lực, nhất định có thể sống tốt ở mạt thế, như thế, ta đi cũng có thể an tâm."
Lưu Vũ liếc mặt nhìn Lưu Hương Di biểu tình ngạc nhiên, khẽ gật đầu, thành thật nói,"Papa, con đáp ứng người. Chuyện đồng tâm hợp lực con làm không được, con không tin tưởng chị ấy, nhưng con có thể cam đoan, chỉ cần con còn sống, nhất định sẽ không để cho chị ấy chết. Còn nữa, con nhất định sẽ tìm người chữa bệnh cho cha, cha chỉ cần nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn, không được nghĩ bậy bạ nữa."
"Được, được,…" Lưu phụ giọng khàn khàn lặp lại chữ 'được' mấy lần, có thể thấy đã hoàn toàn an tâm. Tính tình nhi tử ông rõ ràng nhất, luôn nói là làm, hành động quyết đoán, tuyệt đối sẽ không lừa gạt ông.
Lưu Hương Di bụm mặt khóc thất thanh, nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống tràn ra qua khe ngón tay, rớt xuống ra giường tuyết trắng. Cô biết, nếu cha mất đi, Lưu Vũ nhất định sẽ bảo đảm cô không chết, nhưng cũng chỉ là không chết mà thôi. Từ nay về sau, sẽ không bao giờ còn có người quan tâm hỉ nộ ái ố của cô nữa, sẽ không có người ai ủi khi cô ưu sầu tịch mịch, cô cuối cùng đã thật sự trở thành một người cô độc, sống một mình đời sau, giãy dụa cầu sinh. Nghĩ đến đời trước sau khi cha qua đời, tình cảnh gian nan của Lưu Vũ, hận ý trong lòng bỗng dưng tiêu tán đi rất nhiều. Thì ra, tất cả bi kịch lúc trước, đều là do sự hời hợt và sơ sẩy của cô, không thể trách ai khác được.
"Đừng khóc, khóc đến dạ dày papa cũng đau." Lưu phụ thở dài, vỗ vỗ đầu con gái, trêu đùa nói.
Lưu Hương Di lập tức ngừng khóc, giọng khàn khàn dị thường,"Papa, lúc trước là do con sai. Về sau con nhất định sẽ hòa hợp với em, nâng đỡ lẫn nhau, người cứ yên tâm."
"Ngoan, hai đứa đều ngoan!" Lưu phụ vui mừng nở nụ cười, nâng tay nói,"Hai đứa ra ngoài đi, gọi Kha Vũ và Hân Nghiêu vào đây, ta có lời muốn dặn bọn nó."
Hai chị em gật đầu, ra ngoài gọi Châu Kha Vũ và Trương Hân Nghiêu đang nôn nóng chờ đợi bên ngoài vào.
Đứng ở hành lang đầy ắp người, Lưu Vũ cảm thấy lồng ngực mình đau vô cùng, gần như không thể hô hấp. Cậu đẩy mọi người đi ra ngoài, đứng trên sân thể dục trống trải bên ngoài khu phòng ở, nhìn lên bầu trời bị bóng đêm nuốt chửng, lộ ra biểu tình mờ mịt vô thố. Sống hai đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vô lực như vậy.
Lưu Chương sau một ngày phơi nắng làm việc ngoài ruộng muối ven biển trở về, từ xa thấy thiếu niên viền mắt ửng đỏ cùng biểu tình yếu ớt hiếm có, đôi mắt thâm thúy toát ra một tia lo lắng. Hắn dừng bước do dự, không biết có nên tiến tới an ủi hay không. Chờ khi hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, không nhìn tới cảnh vệ đang tàn nhẫn quất roi da tới, đứng thẳng định đi về phía thiếu niên, thì một nữ nhân từ bên trong tòa nhà chạy ra, kéo thiếu niên lại nói gì đó.
Đó là chị thiếu niên đó, viền mắt cô sưng đỏ, vẻ mặt bi thương. Có phải đã phát sinh ra chuyện gì không? Ngũ tạng trong lòng Lưu Chương đều nóng như lửa đốt, ngây ngốc nhìn ra xa một hồi lâu, cuối cùng lui ra sau vài bước, quay về đứng trong đám nô lệ quần áo tả tơi. Hắn có tư cách gì đi tới hỏi thăm? Nói thẳng ra là, hắn có năng lực gì để giúp thiếu niên? Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Chương dâng lên một cỗ không cam tâm nồng đậm chưa từng có.