đđŹđ”đąđ·đȘđą đŁđąđđđŠđ„ đ©đŠđł đ©đąđŻđ„đŽ đȘđŻđ”đ° đ§đȘđŽđ”đŽâđŽđ©đŠ đžđąđŽ đ€đ°đ·đŠđłđŠđ„ đȘđŻ đŁđđ°đ°đ„; đ”đ©đŠ đłđŠđ„ đšđ°đžđŻ đŽđ©đŠ đžđ°đłđŠ đ€đ°đ¶đđ„ đ°đŻđđș đ€đ°đźđ±đđȘđźđŠđŻđ” đȘđ”.
đđ©đŠ đ§đŠđđ” đŁđŠđ”đłđąđșđŠđ„âđŽđ©đŠ đžđąđŽ đŁđŠđ”đłđąđșđŠđ„ đąđŻđ„ đŽđ©đŠ đ©đąđ„ đŻđ°đžđ©đŠđłđŠ đŠđđŽđŠ đ”đ° đ”đ¶đłđŻ đ”đ°. đđ©đŠđŻ đđ°đłđ„ đđșđ°đ”đ©đȘđŽ đŽđ¶đźđźđ°đŻđŠđ„ đ©đŠđł đąđ§đ”đŠđł đą đ€đłđșđ±đ”đȘđ€ đźđŠđŽđŽđąđšđŠ đžđąđŽ đ„đŠđđȘđ·đŠđłđŠđ„ đ”đ° đ©đȘđź, đŽđ©đŠ đ§đŠđđ đȘđŻđ”đ° đ©đȘđŽ đąđłđźđŽ đ°đŻđ€đŠ đŽđ©đŠđ„đ„đȘđŻđš đ°đ§ đ©đŠđł đąđłđźđ°đł.
"đ đ°đ¶ đąđłđŠ đą đ§đąđ”đ©đŠđł, đ€đ°đ¶đđ„ đșđ°đ¶ đ€đ°đŻđŽđ°đđŠ đźđŠ?"
"đđ©đș đȘđŽ đŁđđ°đ°đ„ đąđđ đ°đ·đŠđł đșđ°đ¶? đđ©đąđ” đ©đąđ±đ±đŠđŻđŠđ„?"
"đ đŹđȘđđđŠđ„ đŽđ°đźđŠđ°đŻđŠ. đ đžđąđŽ đ«đ¶đźđ±đŠđ„ đąđ” đ±đłđąđ€đ”đȘđ€đąđđđșâ"
"đđŠđđ, đșđ°đ¶ đ©đąđ·đŠ đŻđ°đ”đ©đȘđŻđš đ”đ° đ§đŠđŠđ đ°đ·đŠđł. đđ” đžđąđŽ đ„đŠđŽđŠđłđ·đŠđ„ đ”đ©đŠđŻ."
"đđąđŽ đȘđ”? đ đžđ°đłđŹ đ¶đŻđ„đŠđł đșđ°đ¶đł đ°đłđ„đŠđłđŽâđ đŹđȘđđ đ±đŠđ°đ±đđŠ đșđ°đ¶ đ”đ©đȘđŻđŹ đąđłđŠ đ„đŠđŽđŠđłđ·đȘđŻđš đ°đ§ đ„đŠđąđ”đ©. đ'đ·đŠ đŹđȘđđđŠđ„ đ€đ©đȘđđ„đłđŠđŻ đ§đ°đł đșđ°đ¶đł đ§đąđźđȘđđș đ”đ° đŽđŠđŻđ„ đźđŠđŽđŽđąđšđŠđŽ đ”đ° đłđȘđ·đąđđŽ. đđ©đș đžđ°đ¶đđ„ đ”đ©đȘđŽ đ§đŠđŠđ đ„đŠđŽđŠđłđ·đȘđŻđš? đđ§ đ đžđŠđłđŠ đŻđąđȘđđŠđ„ đąđ” đ”đ©đŠ đ€đłđ°đŽđŽ, đ đžđ°đ¶đđ„ đŻđ°đ” đŁđ¶đłđŻ. đ đąđź đ°đŻđđș đą đ·đŠđŽđŽđŠđ đ§đ°đł đșđ°đ¶."
"đđ©đȘđŽ đȘđŽ đŻđ°đ” đ”đłđ¶đŠ. đ'đ·đŠ đȘđŻđ·đȘđ”đŠđ„ đșđ°đ¶ đ”đ° đźđąđŻđș đ„đȘđŻđŻđŠđł đ±đąđłđ”đȘđŠđŽâđșđ°đ¶'đ·đŠ đźđŠđ” đźđș đžđȘđ§đŠ đąđŻđ„ đ€đ©đȘđđ„đłđŠđŻ đŁđŠđ§đ°đłđŠ. đ đ€đ°đ¶đđ„ đąđđžđąđșđŽ đ€đ°đ¶đŻđ” đ°đŻ đșđ°đ¶ đ”đ° đąđ„đ·đȘđŽđŠ đ”đ©đŠđź đžđ©đŠđŻ đ”đ©đŠđș đŻđŠđŠđ„đŠđ„ đ©đŠđđ±. đ đ°đ¶'đłđŠ đȘđźđ±đ°đłđ”đąđŻđ” đ”đ° đźđŠ, đđŹđ”đąđ·đȘđą, đșđ°đ¶ đąđłđŠ đŽđȘđźđ±đđș đźđ°đłđŠ đ”đ©đąđŻ đą đ·đŠđŽđŽđŠđ. đđ©đș đ„đ°đŻ'đ” đșđ°đ¶ đšđ° đžđąđŽđ© đ¶đ± đąđŻđ„ đ©đąđ·đŠ đ„đȘđŻđŻđŠđł đžđȘđ”đ© đźđŠ?"
"đ đ„đ°đŻ'đ” đđȘđŹđŠ đșđ°đ¶ đ”đ©đąđ” đžđąđș."
"đđŠđąđ·đŠđŻđŽ, đŻđ°! đđ¶đŽđ” đ«đ°đȘđŻ đźđŠ, đȘđ” đźđȘđšđ©đ” đ€đđŠđąđł đșđ°đ¶đł đ©đŠđąđ„."
"đđ¶đŽđ” đ„đ°đŻ'đ” đŽđŠđłđ·đŠ đ”đ©đŠ đŽđ°đ¶đ±. đđ©đąđ”'đŽ đ”đ°đ° đŠđąđŽđș đ”đ° đ±đ°đȘđŽđ°đŻ."
She awoke imparting tears from her eyes as she looked at the wintered trees from the balcony window. She grappled her face, crippling to another wave of exhaustion. It felt good not to worry about her assignments, about others, about how they were going to be executed.
She could almost feel real, if only she'd let herself believe that. Mischa made her feel real, while everyone else had their own motivations and intentions. Something stirred in her gut as she traced along her scars; she longed to remember more, but unsure if it were a dream, nightmare, or glitch, she would have to reassess the value of what she remembered and if it were true.
Okta didn't notice how late it was until seeing a sunset kissed sky; the bloodletting in pink of the clouds made her feel fettered to agony as an assortment of images commingled within her mind. What was her purpose, if any? Why did Dr. Eaton disregard her after she proved her worth? Was she worthless?
Some of it was coming back, but it still couldn't be pieced together thoroughly. The scientists were obstructing her memories, and her underlying glitchâthe hiccups that caused her to dissolve from online, she still didn't know what her sickness was.
She wasn't sure if she wanted to know. It seemed recent enough, but as she was still dumping water out of her rooted wires, she wondered what else she could not recall.
She could barely remember the former king, but she knew enough modern history that the colonies dispersed before killing each other in a series of small wars. It was knowledge that felt natural to her. She was in enough wars, recalling in distant psychological experience, to warrant the existential solipsistic dread that when she held the sword, she was the only one that mattered in anyone's eyes.
Including her father's.
* * *
Mischa was chopping carrotsâsmaller and smaller until it was almost baby food. She trained her heartbeat steady at the approaching footsteps, but they never came into the kitchen. She hoped Okta wasn't trying to probe more from her encryption. Truth be told, she didn't think the bionic could crack this one; it was too messy, almost as if someone entangled each wire, synapse, and code in her mind to process technicolor memories as they were. She couldn't remember vulnerability nor her "Birthday."
Mischa remembered it to the point she wished she hadn't.
"đđ°đ€đ©đąđŻđŽđŹđȘ," đđł. đđąđ”đ°đŻ đŽđąđȘđ„, đąđšđ©đąđŽđ”. đđȘđŽđ€đ©đą đđ°đ°đŹđŠđ„ đ¶đ± đ§đłđ°đź đžđłđȘđ”đȘđŻđš đŻđ°đ”đŠđŽ đ°đŻ đ©đŠđł đ”đąđŁđđŠđ”; đŽđ©đŠ đžđąđŽ đąđŽđŽđȘđŽđ”đȘđŻđš đȘđŻ đźđ°đŻđȘđ”đ°đłđȘđŻđš đ”đ©đŠ đŁđȘđ°đŻđȘđ€'đŽ đ·đȘđ”đąđđŽ, đŠđŻđŽđ¶đłđȘđŻđš đ”đ©đąđ” đ”đ©đŠđș đžđŠđłđŠ đŽđ”đąđŁđđŠ. đđ©đąđ” đłđŠđąđ„ đ°đŻ đ”đ©đŠ đźđ°đŻđȘđ”đ°đł đąđŻđ„ đžđ©đąđ” đžđąđŽ đŁđŠđ§đ°đłđŠ đ©đŠđł đžđąđŽ đ”đŠđłđłđȘđŁđđș đ„đŠđ€đŠđȘđ·đȘđŻđš.
"đđ© đźđș đšđ°đ„," đŽđ©đŠ đłđ¶đŽđ©đŠđ„ đ”đ° đŽđ°đąđŹ đ¶đ± đ”đ©đŠ đŁđđ°đ°đ„ đ§đłđ°đź đ”đ©đŠ đŁđđ°đ°đźđȘđŻđš đȘđŻđ€đȘđŽđȘđ°đŻ đŻđŠđąđł đđŹđ”đąđ·đȘđą'đŽ đšđ¶đ”. "đđ©đąđ” đžđŠđłđŠ đșđ°đ¶ đ”đ©đȘđŻđŹđȘđŻđš? đđ° đșđ°đ¶ đŠđ·đŠđŻ đłđŠđąđđȘđ»đŠ đžđ©đąđ” đșđ°đ¶'đłđŠ đ„đ°đȘđŻđš?"
"đđŻ đŠđłđłđ°đłâŠ đžđąđŽ đȘđŻ đźđș đ«đ¶đ„đšđŠđźđŠđŻđ”âŠ" đđ©đŠ đđŠđ” đ”đ©đŠ đłđąđšđŽ đšđđŠđąđŻ đ”đ©đŠ đłđŠđ„ đłđ°đŽđŠ, đ„đȘđŽđ€đŠđłđŻđȘđŻđš đ”đ©đłđ°đ¶đšđ© đ©đȘđŽ đ„đ¶đđ đŠđčđŠđšđŠđŽđȘđŽ (đšđłđ°đžđȘđŻđš đźđ°đłđŠ đ©đ°đłđłđȘđ§đȘđŠđ„) đžđ©đąđ” đ©đŠ đžđąđŽ đ„đ°đȘđŻđš. "đđłđŠđąđŽđ” đąđ¶đšđźđŠđŻđ”đąđ”đȘđ°đŻ!?"
"đđ©đŠđș đŽđŠđŻđ” đ©đŠđł đŁđąđ€đŹ. đ đŻđŠđŠđ„đŠđ„ đ”đ° đšđŠđ” đ”đ©đŠđȘđł đąđ”đ”đŠđŻđ”đȘđ°đŻâđŽđ©đŠ đȘđŽ đŽđ° đ€đąđ±đąđŁđđŠâ"
"đđŠđźđŠđźđŁđŠđł, đŽđ©đŠ'đŽ đŻđ°đ” đșđ°đ¶đł đ±đŠđ” đ±đłđ°đ«đŠđ€đ”, đŽđ©đŠ đ©đąđŽ đ”đ©đŠ đ±đ°đ”đŠđŻđ”đȘđąđ đ°đ§ đŁđŠđȘđŻđš đą đžđŠđąđ±đ°đŻ."
"đđłđ°đŻđš. đđ©đŠ đ©đąđŽ đ”đ©đŠ đ±đ°đ”đŠđŻđ”đȘđąđ đ°đ§ đŁđŠđȘđŻđš đ©đ¶đźđąđŻ."
đđŹđ”đąđ·đȘđą'đŽ đąđłđźđŽ đ”đžđȘđ”đ€đ©đŠđ„, đŠđșđŠđŽ đ§đđ¶đ”đ”đŠđłđȘđŻđš đ”đ° đŁđ°đ”đ© đ°đŁđŽđŠđłđ·đŠđłs' đąđŽđ”đ°đŻđȘđŽđ©đźđŠđŻđ”. đđ©đŠ đ”đȘđđ”đŠđ„ đ©đŠđł đ©đŠđąđ„.
"đđ©đŠ'đŽ đąđžđąđŹđŠ. đđ©đŠ'đŽ đ§đȘđŻđąđđđș đąđžđąđŹđŠ," đđł. đđąđ”đ°đŻ đŽđźđȘđđŠđ„ đ”đ©đłđ°đ¶đšđ© đ”đ©đŠ đžđąđŻ đŁđđ°đ°đ„ đąđŽ đȘđ§ đ”đ©đŠ đŁđȘđ°đŻđȘđ€ đžđąđŽ đ©đȘđŽ đ„đąđ¶đšđ©đ”đŠđł, đźđ¶đźđŁđđȘđŻđš đ©đŠđł đ§đȘđłđŽđ” đžđ°đłđ„đŽ. đđȘđŽđ€đ©đą đđ°đ°đŹđŠđ„ đđąđ”đ°đŻ đȘđŻ đ”đ©đŠ đŠđșđŠ. "đ đ°đ¶ đ©đąđ·đŠ đą đŽđŠđŻđ”đȘđŠđŻđ” đłđ°đŁđ°đ” đŁđđŠđŠđ„đȘđŻđš đ”đ° đ„đŠđąđ”đ©!"
đđŹđ”đąđ·đȘđą đ€đ°đŻđ”đȘđŻđ¶đŠđ„ đ”đ° đžđȘđ”đŻđŠđŽđŽ đ”đ©đŠ đŠđčđ€đ©đąđŻđšđŠ đŁđŠđ”đžđŠđŠđŻ đ”đ©đŠ đ„đ°đ€đ”đ°đł đąđŻđ„ đ©đȘđŽ đŻđ¶đłđŽđŠ. đđŠđł đ©đŠđ”đŠđłđ°đ€đ©đłđ°đźđąđ”đȘđ€ đŠđșđŠđŽ đšđđȘđ”đ”đŠđłđŠđ„ đąđŽ đ”đ©đŠđș đŽđČđ¶đȘđŻđ”đŠđ„ đ°đ·đŠđł đąđ” đđȘđŽđ€đ©đą, đ©đŠđł đŽđźđȘđđŠ đąđŽ đȘđ§ đ”đ©đŠ đ€đąđ” đžđȘđ”đ© đ”đ©đŠ đ€đłđŠđąđź đȘđŻ đ©đȘđŽ đźđ°đ¶đ”đ©. "đđłđ°đŻđš, đđȘđŽđ€đ©đą. đ đ©đąđ·đŠ đ”đžđ° đ©đŠđąđłđ”đŽ đđł. đđąđ”đ°đŻ đ±đđąđŻđ”đŠđ„. đđ§ đŁđđ°đ°đ„ đŽđ¶đ±đ±đđș đȘđŽ đ„đąđŻđšđŠđłđ°đ¶đŽđđș đđ°đž, đ”đ©đŠ đŠđčđ€đŠđŽđŽ đŁđđ°đ°đ„ đžđ°đłđŹđŽ đ”đ° đŁđȘđŻđ„ đ”đ° đ”đ©đŠ đŽđŹđȘđŻ đđȘđŹđŠ đą đžđŠđŁ, đ€đ°đąđ”đȘđŻđš đȘđ”."
đđ©đŠ đ„đȘđŽđłđŠđšđąđłđ„đŠđ„ đ©đŠđł đŽđ¶đłđšđȘđ€đąđ đšđ°đžđŻ đąđŽ đŁđđ°đ°đ„-đ„đłđ°đ±đŽ đ€đłđ°đžđ„đŠđ„ đ©đŠđł đ§đŠđŠđ”.
"đđł. đđąđ”đ°đŻ, đ±đ¶đ” đ©đŠđł đŁđąđ€đŹ đ¶đŻđ„đŠđł!"
"đđ°, đŻđ°, đŽđ©đŠ đȘđŽ đłđȘđšđ©đ”. đđŹđ”đąđ·đȘđą đȘđŽ đłđȘđšđ©đ”âđŁđ¶đ” đ đ„đȘđ„ đŻđ°đ” đȘđŻđŽđ”đąđđ đ”đ©đŠ đąđ„đ„đȘđ”đȘđ°đŻđąđ đ©đŠđąđłđ”," đ©đŠ đŽđ€đłđąđ”đ€đ©đŠđ„ đ”đ©đŠ đŁđąđ€đŹ đ°đ§ đ©đȘđŽ đ©đŠđąđ„. "đ đźđ¶đŽđ” đšđŠđ” đźđș đ€đ°đđđŠđąđšđ¶đŠđŽ."
đđŻ đŽđ±đȘđ”đŠ đ°đ§ đđȘđŽđ€đ©đą'đŽ đ±đłđ°đ”đŠđŽđ”đŽ đ°đ§ đŁđŠđȘđŻđš đđŠđ§đ” đąđđ°đŻđŠ đžđȘđ”đ© đđŹđ”đąđ·đȘđą, đ”đ©đŠđș đžđŠđłđŠ đȘđšđŻđ°đłđŠđ„.
đđŹđ”đąđ·đȘđą đŽđźđȘđđŠđ„ đŽđžđŠđŠđ”đđșâđČđ¶đȘđ”đŠ đ€đ°đș, đąđŽ đŽđ©đŠ đŽđ”đ°đ°đ„ đŁđŠđŽđȘđ„đŠ đđȘđŽđ€đ©đą. đđ©đŠ đźđąđ„đŠ đą đ±đđąđșđ§đ¶đ đšđąđŽđ±. "đ đ°đ¶ đ©đąđ·đŠ đŻđ°đ”đŠđŽ đąđŁđ°đ¶đ” đźđŠ?"
"đđ©, đ©đąđłđ„đđș."
"đ đąđđžđąđșđŽ đ„đȘđ„ đžđąđŻđ” đ”đ° đŁđŠ đłđŠđ€đ°đšđŻđȘđ»đŠđ„⊠đđŠđđ đźđŠ, đžđ©đȘđ€đ© đŽđ€đȘđŠđŻđ€đŠ đ«đ°đ¶đłđŻđąđ đ©đąđ·đŠ đ đąđ±đ±đŠđąđłđŠđ„ đȘđŻ? đ đ©đ°đ±đŠ đȘđ” đžđąđŽđŻ'đ” đđŻđ€đ°đ”đąđłđšđŠđ”. đđȘđđ đ đ©đ°đŽđ” đą đđđ đ”đąđđŹ đŽđ°đ°đŻ? đ đ€đ°đ¶đđ„ đŠđąđŽđȘđđș đ„đȘđŽđ±đđąđ€đŠ đ”đ©đąđ” đ”đąđđŠđŻđ”đđŠđŽđŽ đ©đąđ€đŹ, đđȘ-đđą."
đđȘđŽđ€đ©đą'đŽ đ·đ°đȘđ€đŠ đ€đ¶đ” đ”đ©đłđ°đ¶đšđ©. "đđ°đłđłđș đ”đ° đŁđ¶đłđŽđ” đșđ°đ¶đł đ·đąđŻđȘđ”đș đŁđ¶đŁđŁđđŠ, đ©đ°đŻđŠđș. đđŻ 2019, đąđłđ°đ¶đŻđ„ đŽđŠđ·đŠđŻđ”đș đșđŠđąđłđŽ đąđšđ°, đđȘ-đđą đžđąđŽ đ”đ©đŠ đ§đȘđłđŽđ” đ©đ¶đźđąđŻđ°đȘđ„ đąđłđ”đȘđŽđ”. đ đ°đ¶ đ°đŻđđș đ”đ¶đłđŻđŠđ„ đ°đŻ đ”đ°đ„đąđș. đ đ°đ¶ đŽđ©đ°đ¶đđ„đŻ'đ” đ©đąđ·đŠ đŠđčđ€đŠđŠđ„đȘđŻđš đąđźđŁđȘđ”đȘđ°đŻ đđȘđŹđŠ đ”đ©đąđ”."
đđ©đŠ đŁđȘđ°đŻđȘđ€ đžđ©đȘđ±đ±đŠđ„ đ©đŠđł đ©đąđŻđ„ đ°đ¶đ” đ°đ·đŠđł đ”đ©đŠ đŻđ¶đłđŽđŠ'đŽ đŽđ©đ°đ¶đđ„đŠđł. "đđ§ đșđ°đ¶ đŁđŠđđȘđŠđ·đŠ đ”đ©đȘđŽ đȘđŽ đ”đ©đŠ đ§đȘđłđŽđ” đ”đȘđźđŠ đ đąđžđ°đŹđŠ, đ đČđ¶đŠđŽđ”đȘđ°đŻ đșđ°đ¶đł đ€đąđ±đąđŁđȘđđȘđ”đȘđŠđŽ."
đđ©đȘđŽ đ„đȘđ„ đŽđ”đ¶đŻ đ©đŠđł, đ”đ©đ°đ¶đšđ© đŽđ©đŠ đ€đ°đ¶đđ„đŻ'đ” đđŠđ” đ”đ©đąđ” đ°đŻ. "đ đČđ¶đŠđŽđ”đȘđ°đŻ đșđ°đ¶đł đđąđłđšđŠ đŠđšđ°. đđ©đ°đ¶đđ„đŻ'đ” đŁđŠ đŽđ¶đłđ±đłđȘđŽđȘđŻđš đ€đ°đŻđŽđȘđ„đŠđłđȘđŻđš đ”đ©đŠ đźđąđŻ đžđ©đ° đźđąđ„đŠ đșđ°đ¶."
"đ đ°đ¶đł đ©đ°đŻđŠđŽđ”đș đȘđŽ đ„đŠđđȘđšđ©đ”đ§đ¶đ, đȘđ§ đŻđ°đ” đžđŠđđ đłđŠđ€đŠđȘđ·đŠđ„." đđ¶đ” đđȘđŽđ€đ©đą đ€đ°đ¶đđ„ đ°đŻđđș đžđąđ”đ€đ© đȘđŻ đŽđđȘđšđ©đ” đąđźđ¶đŽđŠđźđŠđŻđ” đąđŽ đđŹđ”đąđ·đȘđą đ€đ°đŻđ”đȘđŻđ¶đŠđ„ đ”đ©đŠ đ”đ©đ°đ¶đšđ©đ”. "đđ·đŠđłđșđ°đŻđŠ đŠđđŽđŠ đ”đłđŠđąđ”đŽ đźđŠ đ€đ©đȘđđ„đȘđŽđ©đđșâđ”đ©đȘđŽ đȘđŽ đą đŻđȘđ€đŠ đ”đłđąđŻđŽđȘđ”đȘđ°đŻâŠ đđł. đđąđ”đ°đŻ đ±đŠđ”đŽ đźđș đ©đŠđąđ„ đžđ©đŠđŻ đ©đŠ đ”đ©đȘđŻđŹđŽ đ'đź đŽđ©đ¶đ” đ„đ°đžđŻ đąđŻđ„ đ€đ°đ°đŽ, đąđŻđ„ đȘđ” đ„đȘđŽđ”đ¶đłđŁđŽ đźđŠ. đđŠ đŁđłđ°đ¶đšđ©đ” đ°đ·đŠđł đ©đȘđŽ đźđȘđŻđȘđąđ”đ¶đłđŠ đąđŻđ„ đąđđ đŽđ©đŠ đŹđŠđ±đ” đ„đ°đȘđŻđš đžđąđŽ đ©đȘđ„đȘđŻđš đŁđŠđ©đȘđŻđ„ đ©đȘđŽ đŽđ©đ°đ¶đđ„đŠđł đŁđŠđ€đąđ¶đŽđŠ 'đźđș đŠđșđŠđŽ đđ°đ°đŹđŠđ„ đ€đłđŠđŠđ±đș.' đđ©đąđ” đą đŽđ”đ¶đ±đȘđ„ đ€đ©đȘđđ„."
đđ¶đ” đ”đ©đŠ đ°đŁđŽđŠđłđ·đŠđł đžđąđŽ đŻđ° đđ°đŻđšđŠđł đ±đąđșđȘđŻđš đąđ”đ”đŠđŻđ”đȘđ°đŻ, đ¶đŻđ”đȘđ đđŹđ”đąđ·đȘđą đđŠđ” đ°đ¶đ” đą đźđąđ„ đđąđ¶đšđ©. "đđȘđŽđ€đ©đą, đđȘđŽđ€đ©đą! đ đ°đ¶'đłđŠ đŻđ°đ” đđȘđŽđ”đŠđŻđȘđŻđš."
"đđ© đšđ°đ„, đ'đź đ”đ¶đłđŻđȘđŻđš đșđ°đ¶ đ°đ§đ§." đđ©đŠđŻ đ©đȘđŽđŽđŠđ„ đ¶đŻđ„đŠđł đ©đŠđł đŁđłđŠđąđ”đ©, "đđ©đŠđłđŠ đ”đ©đŠ đ©đŠđđ đȘđŽ đ©đŠ?"
"đđ©đș?"
"đ đ°đ¶'đłđŠ đ”đ°đ° đŠđčđ€đȘđ”đąđŁđđŠ đ§đ°đł đźđŠ. đđŠđŽđȘđ„đŠđŽ, đžđŠ đŻđŠđŠđ„ đ”đ° đłđ¶đŻ đźđ°đłđŠ đ”đŠđŽđ”đŽ đ°đŻ đșđ°đ¶ đąđŻđ„ đ§đȘđč đ”đ©đȘđŽ đźđŠđŽđŽ."
"đđ©, đźđș đđȘđŽđ€đ©đą. đ đąđź đŽđŠđŻđ”đȘđŠđŻđ”. đ đ€đąđŻđŻđ°đ” đŁđŠ đ±đ°đžđŠđłđŠđ„ đ„đ°đžđŻ. đ'đ·đŠ đŁđŠđŠđŻ đąđ€đ”đȘđ·đąđ”đŠđ„ đ§đ°đł đ”đžđ° đźđ°đŻđ”đ©đŽ, đąđŻđ„ đŽđȘđŻđ€đŠ đ”đ©đŠđŻ, đ'đ·đŠ đŁđŠđŠđŻ đžđąđ”đ€đ©đȘđŻđš, đ°đŁđŽđŠđłđ·đȘđŻđš, đŠđčđ±đŠđłđȘđźđŠđŻđ”đȘđŻđš đ°đŻ đźđșđŽđŠđđ§ đ”đ°đ°. đđ”'đŽ đŽđ° đźđ¶đ€đ© đ§đ¶đŻ."
đđ©đŠ đŻđ¶đłđŽđŠ đ”đ°đ°đŹ đą đ©đŠđŽđȘđ”đąđŻđ” đŽđ”đŠđ± đąđžđąđș. "đ đ°đ¶âđșđ°đ¶ đšđąđ·đŠ đșđ°đ¶đłđŽđŠđđ§ đ”đžđ° đ©đŠđąđłđ”đŽ. đđȘđ„đŻ'đ” đșđ°đ¶."
"đđ©đŠđŻ đșđ°đ¶ đ©đąđ·đŠ đžđ©đąđ” đ đ©đąđ·đŠ đąđ” đźđș đ„đȘđŽđ±đ°đŽđąđ, đșđ°đ¶ đ€đąđŻ đŁđŠ đȘđŻđ·đȘđŻđ€đȘđŁđđŠ."
"Mischa, have I done something to upset you?"
Oktavia's terrifying presence made her flit for the knife, before dropping it back down on the cutting board. "What?"
"There is some⊠type of vomit on the vegetable cutting board."
"What are youâNo, no, I just chopped up the carrotsâover and over again."
"Why?"
Mischa finally turned around. "I got lost in thought. I was trying to make you soup."
"Ah, carrot soup, yes? My favorite."
"I'm going to need to get new carrots now," she sighed, rubbing her dirtied hands on her apron.
Oktavia laid her hand over Mischa's, grabbing the knife.
"It's okay." Mischa's heartbeat thumbed, expecting it to go through herâbut the bionic went to the fridge to retrieve potatoes. As she started peeling them, her eyes frothed over, a smile flickering, "Potato soup is my second favorite."
Mischa's eyes glittered with tears when she turned away.