Kít... kít...
Từ phía dưới nhà, một chiếc xe con thể thao màu đỏ sáng bóng lao nhanh vào bên trong. Chỉ cần nhìn qua, Ngôn Phi liền biết là ai đang tới. Tề Ngọc mở tung cửa xe, gấp gáp rảo bước vào trong gian nhà chính. Trông sắc mặt của hắn có vẻ rất lo lắng, tác phong đúng mực một người đàn ông ưu tú, trưởng thành.
Vừa thấy con rể tới, Trịnh Viên đã mừng rỡ đón đầu trước, vỗ vai Tề Ngọc đầy thân mật.
"Con rể tới rồi đó ư? Phi Phi tỉnh lại rồi, mau lên xem em nó thế nào đi!"
"Vâng, thưa cha! Con lo lắng cho Phi Phi nên phải nhanh chóng bỏ dở cuộc họp để tới đây ạ!"
Tề Ngọc thở phào, lễ phép đáp.
Trước mặt ông Trịnh Viên, hắn luôn luôn bày ra khuôn mặt nho nhã học thức chuẩn mực. Cũng chính vì tài ăn nói khéo léo này mà Tề Ngọc thành công dành được lòng tin của cha con Ngôn Phi, thuận lợi chiếm đoạt tài sản và rắp tâm đẩy chết cô không thương tiếc.
Nghe thấy tiếng bước chân nện vang dưới lầu, gương mặt bơ phờ của Ngôn Phi lập tức đanh lại. Cô nhắm hờ hai mắt, mường tượng lại thời điểm này của ba năm về trước. Khi ấy, Ngôn Phi đã từng mừng rỡ, hạnh phúc và hồi hộp như thế nào khi sắp trở thành cô dâu, cả ngày ôm ấp, quấn quýt bên Tề Ngọc không rời nửa bước.
Nực cười thật!
"Em yêu, sức khỏe của em thế nào rồi?"
Tề Ngọc mở chốt cửa, vội vã bước vào. Hắn dang rộng hai tay toan ôm lấy vợ sắp cưới, nụ cười giả tạo giãn ra tới tận mang tai. Nhưng trái với suy nghĩ của hắn rằng Ngôn Phi sẽ lao đến ôm chầm hắn, rồi lại dụi dụi đầu vào ngực hắn mà nũng nịu như mọi khi, thái độ của cô lúc này lại dửng dưng kì dị.
Ngôn Phi giật lùi ra phía sau, đứng cách xa hắn bốn bước, hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi chế giễu:
"Hừ! Tránh xa tôi ra!"
"Hửm? Phi Phi, em đang giận dỗi vì anh không gọi điện cho em sao?"
Tề Ngọc nhướn mày hỏi cô, đuôi mắt lấp lánh biểu lộ ý đồ ngạc nhiên thấy rõ.
Càng nhìn gã đàn ông đớn hèn trước mặt này, Ngôn Phi lại càng thêm ghét bỏ. Thế nhưng, một suy nghĩ nhanh chóng chợt lóe lên trong đầu cô, làm Ngôn Phi thoáng đờ đẫn trong giây lát. Tề Ngọc vốn rất tự cao tự đại, luôn luôn chú trọng tới hình tượng trước mặt những người khác. Do vậy, nếu ngay bây giờ cô nói lời hủy hôn, phải chăng quá dễ dàng cho hắn?
"Phi Phi, nhìn thẳng vào mắt anh này!"
Tề Ngọc vẫn mặt dày bước đến trước mặt Ngôn Phi, ôm lấy hai bả vai nhỏ bé của cô mà lắc mạnh. Ngôn Phi lấy lại bình tĩnh, lập tức bày ra khuôn mặt rạng rỡ như mọi khi, nhẹ giọng nói:
"Hai ngày qua anh không gọi điện cho người ta, đương nhiên em không giận sao được!"
Nghe vậy, Tề Ngọc bèn ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài thơm mùi sữa nho, gật gù tự trách:
"Được rồi! Anh thành tâm tạ lỗi với tiểu thư Trịnh Ngôn Phi, ngàn lần xin lỗi em!"
Ngôn Phi đẩy hắn ra, nghiêng đầu chu môi:
"Không được! Như vậy hẳn là quá dễ với anh hay sao?"
Ngẫm nghĩ thêm chút nữa, Tề Ngọc nghĩ ra cách hay, cọ nhẹ sống mũi lên trán Ngôn Phi, khoái chí nói:
"Dùng cả cuộc đời của anh để bù đắp cho em, có được không nào?"
Chỉ chờ có thế, Ngôn Phi mới thỏa mãn vòng tay ôm lấy eo hắn, gật đầu dịu dàng đáp:
"Vâng! Rất được là đằng khác!". Chậc... Hãy dùng toàn bộ số kiếp này của anh để trả giá cho những tội ác đớn hèn. Tôi nhất định sẽ dìm anh xuống đáy sâu vực thẳm, đừng hòng ngóc đầu lên nổi.
Trò chuyện một hồi, Tề Ngọc kiếm cớ mình phải quay trở lại công ty gấp, hẹn lần sau sẽ tới thăm Ngôn Phi. Chờ bóng xe của hắn khuất xa tầm mắt, nụ cười trên môi Ngôn Phi chậm rãi co lại.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, cuốn gọn mớ tóc dài qua thắt lưng. Nhìn ngắm bản thân trong gương, có da có thịt, có cả linh hồn và sự sống, cô vẫn không dám tin rằng bản thân mình đã được trọng sinh. Chiếc kéo sắc lẻm được Ngôn Phi cầm lên, nhẹ nhàng cắt ngang mái tóc dài chấm thắt lưng. Ngay khi những lọn tóc rơi vương vãi dưới sàn nhà, đôi mắt ướt át của cô bỗng chốc trở nên tàn độc.
Đêm lạnh tại Monocani đến khá sớm. Gió rét ngoài trời rít lên từng hồi u ám. Sau khi uống đủ một liệu trình thuốc, Trịnh Viên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Thời gian gần đây, sức khỏe của ông đã khá đuối, chỉ e không thể sống lâu hơn được nữa. Chờ cha mình đã ngủ say, Ngôn Phi chậm rãi khép cửa, mọi động tác đều trở nên hết mực nhẹ nhàng.
"Tiểu thư chưa ngủ à? Sắp trở thành cô dâu mà để quầng thâm sẽ bớt xinh đó!"
Thím Trương, vú nuôi của Ngôn Phi đang mải mê lau chùi nền nhà, trông thấy cô có ý định rời đi liền quan tâm nhắc nhở. Ngôn Phi cười tươi, kéo lại cổ áo lông vũ, lắc đầu nói:
"Con ra ngoài mua chút đồ, mai lắm việc lại quên mất!"
Nghe cô nói vậy, thím Trương cũng không lo lắng gì nữa. Kể từ khi phu nhân qua đời, Ngôn Phi do một tay thím chăm sóc nuôi nấng. Cô bé nhỏ này sắp trở thành cô dâu, tâm trạng của thím lại rầu rĩ trông thấy.
Ngôn Phi đi vòng qua hầm đỗ xe, chọn cho mình một chiếc motor đời mới nhất. Cô rất thích sưu tập các loại xe, phiên bản nào ra đời, Ngôn Phi cũng đều mua tất. Cô đội mũ bảo hiểm, nhấn ga lao vọt trong đêm. Tiếng động cơ êm ru, đánh lái gọn nhẹ qua các phương tiện đi lại khác. Phần lưng thon thả của Ngôn Phi khi điều khiển xe tay đua lại càng trở nên quyến rũ mê hoặc.
Đây là lần đầu tiên cô tự ý rời khỏi nhà vào buổi tối. Ngôn Phi của ba năm trước hiền lành nho nhã, tác phong chuẩn mực tiểu thư đài các danh giá. Còn bây giờ, cô mặc kệ sự đời, chí ít nên hưởng thụ niềm vui phấn khích khi được trọng sinh đã.
Địa điểm Ngôn Phi dừng chân là một quán bar có tiếng, nằm trên khu phố sầm uất. Khách tới đi lại chen chúc, múa hát, nhảy nhót trong tiếng nhạc ồn ã. Ngôn Phi bước tới quầy bia, tự chọn cho mình một ghế trống khá kín, vừa hưởng thụ hơi men, lại vừa đảo mắt liếc nhìn những con người đang chìm đắm vào trong cuộc chơi.
Mỗi một lần dốc cạn ly bia, nhiệt độ trong người cô lại càng thêm nóng ran. Sự căm hận tột cùng dành cho Mạc Tề Ngọc lại càng thêm bùng cháy mãnh liệt. Chỉ sau ngày mai, hôn lễ của cô và hắn sẽ được cử hành giống hệt ba năm về trước.
"Mạc Tề Ngọc, để xem anh định giở trò gì với bà đây?"
Ngôn Phi nhếch môi, đưa tay quệt ngang môi dưới. Điện thoại reo lên inh ỏi, là số máy của Tề Ngọc. Ngôn Phi chán ghét nguýt dài, cong môi tỏ ý khinh thường. Để chuông dứt, cô tắt nguồn, ném vào trong túi xách.
Men say chuếnh choáng làm thần trí Ngôn Phi có chút đảo điên. Người pha chế e ngại khi được Ngôn Phi gọi thêm vài chai bia nữa, đánh liều nói nhỏ:
"Một mình cô ở đây, lại uống tới say mèm như thế sẽ không tốt đâu!"
Ngôn Phi gạt ngang, giọng nói mè nheo du dương:
"Ôi dào! Ai nói tôi đi một mình? Kia kìa, anh ta đó! Anh chàng đẹp trai kia chính là bạn trai của tôi!"
Theo hướng Ngôn Phi chỉ, người pha chế trông thấy ở góc hướng Nam có một người thanh niên phóng túng đang ngồi vắt chân ở phía đối diện. Mái tóc anh ta màu bạch kim lãng tử, đôi mắt lai màu xanh ngọc sắc lạnh rất đặc biệt, chỉ cần nhìn lần đầu liền có ấn tượng cực mạnh.
"Đàn ông con trai xỏ khuyên tai sao?"
Người phục vụ khẽ lẩm bẩm. Nhưng phải công nhận, dù đối phương có ăn mặc theo xu hướng "chơi bời" như thế nào đi chăng nữa, ngoại hình và từng đường nét trên khuôn mặt của anh ta thực sự rất tuấn kiệt pha chút phương Tây.
Ngôn Phi đắc ý nheo mắt nhìn phục vụ, sau đó hắng giọng đứng lên, bước về phía chàng trai phong lưu kia nháy mắt.
"Cậu em! Có muốn uống với chị ly rượu không?"
Cô đã say thật rồi. Vì vậy, mỗi một lời nói thốt ra đều không thể tự kìm chế. Nghe tiếng gọi, chàng trai quay đầu nhìn lên cô gái táo bạo trước mặt, lông mày rậm chau lại, nhếch môi hỏi vặn:
"Sao? Muốn làm quen để qua đêm với tôi?"
"Ồ! No! No!"
Ngôn Phi líu cả lưỡi, làn da trắng ngần đỏ ửng. Cô dùng ngón tay trỏ vuốt dọc từ khuôn cằm sắc nét của anh ta, trườn nhẹ xuống vòm họng nam tính, ngân giọng quyến rũ:
"Kiếp trước tôi chết thảm khi còn chưa kịp thưởng thức cuộc đời. Bây giờ sống lại, tôi sẽ ăn sạch toàn bộ các món ngon, bao gồm cả cậu!"
"Bà cô này điên thật rồi!"
Anh ta lừ mắt nhìn Ngôn Phi, hừ lạnh mắng.
Nhưng còn chưa kịp quay đi, dạ dày Ngôn Phi đã cuộn trào, men chua ợ lên tới cổ họng, làm cô say khướt há miệng, nôn thẳng toàn bộ dịch vị vào mặt anh ta.