Chương 04: Lương Trương Thành

"Anh đang ở dưới nhà. Em đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Mặc dù chỉ cách nhau hai tầng lầu, nhưng Mạc Tề Ngọc cũng rất lười khi phải đứng dậy bước lên phòng Ngôn Phi. Hắn chỉ hời hợt gõ vài dòng tin nhắn, sau đó ngồi vắt chân trong phòng khách chờ đợi. Ngôn Phi còn không buồn mở tin nhắn lên đọc, vừa sảng khoái nghe nhạc, lại vuốt ve mái tóc dài tới vai được duỗi thẳng mượt mà.

Chờ lâu sốt ruột, Mạc Tề Ngọc bắt đầu trở nên bực bội. Ông Trịnh Viên đã đi trước có việc. Ngày mai hôn lễ tổ chức, ông rất bận rộn để chuẩn bị cho con gái những gì tốt nhất.

"Lề mà lề mề!"

Mạc Tề Ngọc trề môi mắng thầm trong đầu. Khoảng chừng năm phút sau, Ngôn Phi mới từ trên lầu bước xuống. Cô mặc một chiếc váy hoa nhí màu sữa thanh lịch, trang điểm nhẹ nhàng những vẫn rất xinh đẹp.

Mạc Tề Ngọc mỉm cười, vỗ tay khen ngợi:

"Vợ anh quả thực quyến rũ. Nào, chúng ta cùng đi thôi, cha mẹ đang chờ ở nhà!"

Hắn vòng tay toan ôm lấy eo Ngôn Phi nhưng bị cô nghiêng người né tránh, thản nhiên đi trước vài bước. Bàn tay giơ ra không trung của Mạc Tề Ngọc trở nên bối rối, sắc mặt méo mó khó coi. Hắn lẽo đẽo bám theo sau Ngôn Phi, nín nhịn cơn giận dữ trong lòng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt người khác.

"Em không ngồi chung xe với anh?"

Mạc Tề Ngọc lại được phen kinh ngạc khi trông thấy Ngôn Phi rẽ vào hầm đỗ xe, không ngồi lên xe hắn như mọi khi nữa. Hắn cất tiếng hỏi nhưng không nhận được bất kì một câu trả lời nào. Đứng trước dàn xe đua và bộ sưu tập Porsche của mình, Ngôn Phi hơi lưỡng lự, không biết nên chọn chiếc nào phù hợp.

Liên tục năm lần bảy lượt bị vợ sắp cưới phớt lờ, Mạc Tề Ngọc không kìm lòng được nữa, tức giận đóng rầm cửa xe, sau đó lao về phía Ngôn Phi chất vấn:

"Trịnh Ngôn Phi, thái độ khinh khỉnh của em là thế nào đây?"

Ngôn Phi đang mải ngắm nghía dàn xe, bị gã đàn ông trước mặt làm ồn, hai hàng lông mi thanh tú lập tức chau lại. Cô nghiêng đầu nhìn hắn, dùng ngón tay trỏ kéo thấp gọng kính râm xuống, nhẹ nhàng đáp:

"Gì cơ? Anh nói gì em không hiểu!"

"Em còn giả điếc à?"

Mạc Tề Ngọc hung hăng đấm mạnh tay lên một chiếc xe gần đó, nghiến răng hỏi vặn lại Ngôn Phi. Cô không tỏ ra sợ hãi hắn, chỉ nhún vai thản nhiên nói:

"Em muốn đi xe riêng. Ngồi chung với nhau trong một chiếc xe chật hẹp thế kia, thực sự rất khó thở!"

Dứt lời, Ngôn Phi bước tới một chiếc Porsche đời mới nhất, mở cửa xe, nhấn ga lao vọt đi. Một mình Mạc Tề Ngọc đứng trơ mắt nhìn theo bóng xe tới khi khuất hẳn, sau đó nổi điên giậm mạnh mũi giày xuống đất. Từ sau lần Ngôn Phi khỏi ốm, cô liên tục làm hắn tức chết đi được. Chờ sau khi cử hành xong hôn lễ, chắc chắn Mạc Tề Ngọc sẽ dạy dỗ cho cô một bài học nhớ đời.

Nhà họ Mạc cách khoảng mười lăm phút lái xe. Ngôn Phi liếc nhìn căn biệt thự to lớn được trang trí ngập hoa cưới, lặng lẽ buông ra tiếng thở dài. Khi cô trở thành vợ chính thức của Mạc Tề Ngọc, ông Mạc đã lạnh lùng ném về phía vợ chồng họ một chiếc chìa khóa còn mới, yêu cầu hai người dọn ra ở riêng.

Lý do Mạc Nhất Quân đưa ra hết sức hợp lý, rằng:

"Hai con tuổi còn trẻ, đương nhiên sẽ ưa yên tĩnh hơn chúng ta. Coi như vợ chồng ra riêng, âu cũng để vun vén tình cảm!"

Lần đầu tiên nghe được câu nói này, Ngôn Phi ngây thơ đã mừng rỡ như thế nào. Cô còn âm thầm ca ngợi trong bụng rằng mình thật tốt số, bỗng nhiên lấy được một người chồng tri thức, một gia đình chồng hiền lành, suy nghĩ hiện đại, biết lo lắng trước sau.

Ai dè, tất cả đều chỉ vì sự ghét bỏ xen lẫn ruồng rẫy đã được định sẵn từ trước mà nhà họ Mạc dành cho Ngôn Phi.

Cô mở cửa xe bước xuống. Người làm trong Mạc gia nhìn thấy, vội vàng cúi đầu chào hỏi thiếu phu nhân. Ngôn Phi tháo kính râm, tay cầm túi xách hàng hiệu, ung dung bước vào trong phòng khách.

Tác phong của cô đĩnh đạc dứt khoát, không còn vẻ nhu mì xen lẫn nho nhã, dè chừng như ba năm về trước. Bà Dung Linh đang mải mê cắm hoa, trông thấy Ngôn Phi liền nở nụ cười rạng rỡ:

"Cô dâu xinh đẹp của chúng ta đã đến rồi ư?"

Bà là vợ lẽ của Mạc Nhất Quân, có một người con riêng, chính là Lương Trương Thành mà Ngôn Phi chưa bao giờ nghe và được gặp anh dù chỉ một lần. Theo trí nhớ của Ngôn Phi, bà Dung Linh rất hiền lành và tinh tế. Đáng tiếc, cô chỉ gặp bà duy nhất một lần trong ngày kết hôn. Sau đó, bà trở về Mỹ, hai tháng sau đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn máy bay.

Trọng sinh lần này, Ngôn Phi được gặp lại bà, trong lòng bỗng dưng trỗi dậy cảm xúc khác thường. Cô mỉm cười chào hỏi, dịu dàng đáp:

"Con cũng mới nhận được tin báo từ anh Ngọc. Hôm nay chúng ta có khách ạ?"

Nghe cô hỏi, gương mặt bà Dung Linh bỗng chốc trở nên ửng đỏ. Bà cầm bình hoa đặt lên bàn tiếp khách, cười cười nói:

"Ừ! Con trai cô đã trở về. Ngôn Phi à, với mọi người đây chỉ là vấn đề bình thường. Nhưng với cô lại rất khó khăn!"

Ẩn chứa trong câu nói này còn có sự lo lắng, bối rối cố gắng che giấu. Im lặng một lát, bà bắt đầu giải thích cặn kẽ cho Ngôn Phi nghe:

"Cô và ông Mạc mới về sống chung được gần năm nay. Trước khi đến Mạc gia, cô đã từng có một người con trai với chồng cũ. Trương Thành đã lớn, thằng bé nhất định không chấp nhận việc này."

Giọng nói của bà có chút run rẩy. Hai bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy cạnh bàn, hít thở thật sâu để bình ổn hô hấp. Trương Thành chưa bao giờ chấp nhận việc mẹ đi bước nữa. Ngày bà Dung Linh dẫn ông Mạc về ra mắt, anh không nói không rằng, lầm lì quay gót bước thẳng đi.

Chính vì vậy, lần này Trương Thành đột ngột báo tin sẽ trở về tham dự lễ cưới của người anh không cùng máu mủ kia, bà Dung Linh đã kinh ngạc tới mức mất ăn mất ngủ liền mấy ngày.

Ngôn Phi nghe bà kể lại càng cảm thấy tò mò. Rốt cuộc, người thanh niên này bí ẩn tới mức nào mà trước khi cô trọng sinh sống lại, ròng rã ba năm trời chưa bao giờ nghe và nhìn thấy anh.

"Được sống lại cũng đồng thời xoay vần đổi mệnh ư?"

Cô lẩm bẩm trong đầu, được bà Dung Linh gọi tên mới giật mình trở về thực tại.

Cộp... cộp...

Trên tầng lầu, tiếng bước chân nện vang gây chú ý. Mạc Nhất Quân nhàn nhã bước xuống, lướt ngang qua người Ngôn Phi nói:

"Đến rồi thì mau xuống bếp phụ giúp quản gia Hứa làm cơm đi!"

"Vâng!"

Ngôn Phi cúi đầu, lễ phép nghe lời. Khi cô xuống tới phòng bếp, quản gia Hứa đã nấu nướng xong xuôi. Đều là những món ăn thịnh soạn theo phong cách phương Tây, hơi nóng đem theo hương thơm quyện say, chờn vờn xung quanh sống mũi.

"Tiểu thư cứ nghỉ ngơi, tôi sẽ dọn cơm lên ngay bây giờ!"

Quản gia Hứa tháo tạp dề, cẩn thận chuyển từng món ăn đem lên phòng khách. Mạc Tề Ngọc cũng đã về đến nơi, bày ra bộ mặt rạng rỡ đầy vẻ miễn cưỡng. Hắn nhìn khắp một lượt xung quanh nhà, không trông thấy người cần tìm liền lên giọng hỏi:

"Trương Thành vẫn chưa về sao, dì hai?"

Bà Dung Linh sốt ruột nhìn đồng hồ, buồn buồn đáp:

"Thằng bé nói sẽ về muộn. Mọi người cứ ăn trước đi!"

Ngôn Phi ngồi cạnh Mạc Tề Ngọc, còn Mạc Nhất Quân thì yên vị tại ghế cao chính giữa. Khuôn mặt ông ta lúc nào cũng trầm lại, sắc lạnh đầy quyền lực. Trong suốt bữa ăn, các thành viên rất ít khi nói chuyện với nhau, chỉ lặng lẽ dùng cho xong bữa.

Vừa lúc đó, phía ngoài cổng vang lên tiếng motor rền rĩ. Ánh đèn pha rực sáng chiếu thẳng vào phía bên trong phòng khách, làm mọi người chói mắt, đồng loạt nhăn mặt.

Từ trên xe, một người thanh niên ngoại hình cao lớn, hai chân dài thẳng tắp, mặc áo da hổ sành điệu, quần jean đen cào rách vài đường, ngạo nghễ gạt chân chống bước xuống. Anh tháo mũ bảo hiểm, ngửa đầu vuốt lại mái tóc màu bạch kim nổi bật.

Ngay khi trông thấy mái tóc phong cách này, cả người Ngôn Phi khẽ run, cảm giác như các đầu ngón tay đang chậm rãi cứng lại.

"Trương Thành, mau vào đây đi!"

Bà Dung Linh mừng rỡ chạy ra, kéo tay con trai cùng bước vào trong nhà.

Lương Trương Thành nhếch môi cười lấy lệ, từng đường nét sắc sảo tuấn tú càng thêm rạng rỡ. Ánh mắt đào hoa của anh chợt dừng lại tại vị trí Ngôn Phi đang ngồi, lập tức nhún vai, ồ lên một tiếng.

"Chậc... Người đẹp này liệu có phải tiểu thư Trịnh Ngôn Phi?"