Chương 8: Suy tính của các thượng thần

Kỷ Đàn Đàn ngồi bên thuyền, tay đong đưa nước, con thuyền bất chợt nghiêng sang bên trái, bạch y bay theo gió, hương mai ngập tràn, Nghiêm Tâm ngồi trên mép trái thuyền, từ từ đứng dậy. Kỷ Đàn Đàn không tin vào mắt mình, mỉm cười: "Nghiêm Tâm phu nhân."

"Ta nhớ cô chịu ân huệ của ta."

"Ta không nhớ phu nhân còn sống."

"Cô nghĩ ta sẽ loại tâm ma sao?"

"Phu nhân có vẻ hiểu rõ bản thân."

"Cô cũng hiểu rõ Lý Trường Nhạc, Bạch Ngưng, Hoài An, Tô Dự đều tính sai, thân xác đó không sống."

"Phu nhân có thể khiến cái xác đó sống sao?"

Nghiêm Tâm trầm tư: "Nếu như Vy Tuyết không sống, cô và Kỷ Linh Nhi cũng không thể gặp lại."

"Phu nhân muốn ta thế nào." Thở dài: "Cái xác đó kí ức là giả, cảm xúc là giả, sống hay chết có nghĩa sao?"

"Vy Tuyết cần hiểu giá trị mạng sống, cô hãy cứ ở yên nơi này đi."

"Có hiểu hay không là do Vy Tuyết quyết, các người muốn cô ấy thành toàn cho mình, nghe sai bảo như con rối sao?"

Không có hồi đáp.

......…...

Thế gian từng nghe nói về Hoài An công chúa phượng tộc ở chín tầng bảo lâu trong núi tiên, quay đi một cái vạn năm trôi qua, chẳng ai còn nhớ tới công chúa này. Chín tầng tháp rực rỡ dưới ánh nắng, từng cọng cỏ đều vô cùng mỹ lệ, mái ngói lưu ly, điện ngọc thềm đá, phong cảnh y chang thần giới năm nào. Nghiêm Tâm bước từng bước, nàng đi qua rất nhiều nơi, đọc rất nhiều sách, thế nhưng thật sự không lời nào có thể diễn tả vẻ đẹp quê hương nàng. Ghế băng kê trên cỏ xanh, hoa thơm khắp lối, tóc đen nhẹ vương, dịu dàng hoà tan thiên địa, nàng cúi đầu: "Hoài An công chúa."

"Lâu lắm không có người ghé thăm, Chiêu Dung phu nhân là muốn thỉnh cầu chuyện gì?"

"Thượng thần hẳn rất an tâm về thân xác Vy Tuyết đến mức không để ý mấy năm nay Hoa quốc ra sao?"

"Ý ngươi là?" Hoài An nhíu mi, sắc lạnh gợn lên theo đuôi mắt.

"Thân xác đó không thực sự sống, thứ đang chống đỡ trong đó là thần lực, cứ tiếp tục thế này khi thần lực bị Thuỷ Nguyệt hoa lấy đi thượng thần tính tìm đâu ra một đế cơ nữa?" Nàng nói tiếp: "Thỉnh thượng thần xuất thế."

"Ngươi biết việc này nguy hiểm thế nào không?"

"Chẳng phải chỉ có một người là Dạ Ngân Ngọc hay sao?"

"Được" Một câu buông xuống, chuyện này Hoài An đồng ý. An nguy của đế cơ sẽ do nàng bảo đảm.

...….

Tại kinh thành

Trang ma ma thi pháp nhìn khắp thành một lượt, bắt gặp tàn hơi kẻ kia, bà giật mình, vội vàng lui lại phía sau, hắn đã nghi ngờ rồi sao, không thể nào, ngay cả mệnh cách trên sổ tinh quân cũng chỉ ghi là Dạ Ngân Ngọc, hắn có phải đã phát giác ra điều gì?

Cách đó một khoảng xa ở trong rừng, Dạ Hi Cận một thân bùn đất lấm lem. Có trời mới biết hắn mang theo một đứa bé mười tuổi vượt rừng quỉ khổ như thế nào, y phục lụa rách tinh tươm, miệng còn vết máu chưa khô, thế nhưng chân vẫn nhanh điểm trên mái nhà, tình trạng đứa bé này đã xấu lắm rồi. Đến cửa cung, thị vệ nhìn Cận vương một thân bẩn tưởi, hoảng sợ gọi ngự y, hắn chỉ lắc đầu, một đường tới thẳng ngự thư phòng. Cửa bị đạp mạnh, Dạ Lâm đặt tấu sớ xuống, bê tách trà, chỉ chớp mắt khi nhìn thấy Vy Tuyết mê man trong vòng tay Cận Vương, hắn bật dậy, xô nghiêng cả bàn, lao tới ôm lấy Vy Tuyết.

"Thái y."

"Huynh gấp gì chứ, con bé không còn thở nữa rồi."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Không có lời hồi đáp, tiếp đó là bước chân gấp rút của nô tỳ cùng thái y, kèm theo vẻ mặt khó nói của hoàng đế.

Dạ Hi Cận tận dụng thời cơ người người đang hỗn loạn liền bỏ chạy về phủ, mặc kệ hoàng đế mệt mỏi trông theo bóng thái y.

..............

Một canh giờ sau đó tại phủ Vũ vương

Dạ Hi Vũ ngồi trên ghế lót lông dày, trước mặt là đệ đệ. Thằng cha này cướp tranh sau đó đi mất dạng, khi trở lại thì y như trúng tà, làm cho hắn muốn đạp nó thêm mấy cái. Đã vô dụng còn ham vui, thở dài than ngăn một hồi cuối cùng dịu giọng hỏi: "Hi Cận à, vẫn đang hè, đệ đắp hết số chăn mà ta từng thấy rồi."

Dạ Hi Cận giật lấy tấm áo lông: "Huynh gấp cái gì chứ, nếu không sợ thì huynh đã không mặc áo lông đến." Dứt lời bèn lấy thêm than bỏ vào lò, hít một hơi sâu, nén sợ hãi: "Có trời mới biết đệ dũng cảm đến mức nào, đệ đã nghĩ bỏ nó lại. Nhưng mà xét đến đệ là một trang quân tử, mà quân tử không bỏ lại kẻ yếu dù là giống loài nào."

"Huynh rất vui khi mà đệ nhớ lời thánh hiền dậy." Liếc đến cái khối gỗ lớn, dán đầy bùa chú, lại còn treo chuông, trên đống chăn khổng lồ đắp quanh người rải đầy gạo nếp.

"Lúc nghe bọn họ nói đứa bé ấy không sống, đệ run cả lên, sao lại có thể như thế chứ, đệ suýt bật khóc, trời đất, không sống, là cương thi, một con cương thi lành lặn. Đệ thật sự sợ hãi. Đời này đệ lên làm bạn với thanh đăng mất, đệ sợ hồng trần này lắm rồi, tại sao ngay kinh thành nhân tộc lại có thể có cương thi chứ. Sao huynh lại để đệ đi gây chú ý với cương thi, đệ phải nói mẫu thân, huynh bán đứng đệ."

Dạ Hi Vũ bất lực, thở dài: "Là xui xẻo thôi, xui xẻo, đệ biết mà, huynh làm sao có thể bán đứng đệ, là huynh tính nhầm, tính nhầm. Đệ cứ an tĩnh đi, huynh sẽ bảo vệ đệ."

Dạ Hi Cận gào lên: "Bảo vệ? Huynh nhét không vừa kẽ răng của người ta, hắn mà đến, không con cương thi đó mà đến thì huynh làm gì được nó?"

Bên ngoài truyền đến thanh âm: "Chủ nhân bệ hạ đang rất lo lắng cho Hạ tiểu thư, cho truyền các vương gia vào."

"Ngươi lui đi."

"Chủ nhân thái y nói Hạ tiểu thư không còn thở."

"Ngươi lui đi." Gào lên, đây là Dạ Hi Cận nói.

"Thở, thở cái gì chứ, cương thi nào biết thở, đệ sợ đến chết mất."

Dạ Hi Vũ đứng dậy, Dạ Hi Cận lại gào lên: "Huynh đi đâu đó, mau ngồi xuống, tính bỏ đệ sao?"

"Huynh không có ý đó."

"Đệ lại không rõ huynh sao, nói cho đệ biết suy tính của huynh, mau lên."

Dạ Hi Vũ ngồi xuống: "Theo như tình hình hiện tại huynh đoán đệ cũng biết chuyện Hạ tiểu thư bị ghẻ lạnh có ẩn số."

Bĩu môi: "Ẩn số gì chứ, có một đứa con gái là cương thi, nếu là đệ, đệ nhất định bỏ luôn đi ấy chứ, ai biết lúc nào bị ăn thịt. Nghĩ thôi là sợ."

"Chính vì thế nên mới nói có ẩn tình, đệ nói xem Triệu tướng quân là người sinh ra Hạ tiểu thư, sao lại có thể không biết con của mình là cương thi được, vậy mà Triệu tướng quân lại để con bé trong phủ. Ta đoán là cố tình ghẻ lạnh để đảm bảo an toàn cho con gái."

Dạ Hi Cận cảm thán: "Một người mẫu thân tuyệt vời. Nhưng thế thì sao?"

"Đệ đang nguy hiểm, tất cả chúng ta đều nguy hiểm, xét lại là ta sơ xuất, đệ nói kẻ bí ẩn kia bảo rằng Triệu gia mất công cứu một kẻ đã chết, làm cho huynh nhớ lại một điều. Năm đó thái hậu hạ độc, đứa bé trong bụng nhất định không còn sống, vậy nó đương nhiên là cương thi."

"Ban đầu huynh còn định lấy cương thi, đệ thật khâm phục huynh." Một câu châm chọc rõ ràng.

"Huynh cần đem mối họa này vứt đi, đệ cứ an yên ở đây giả bệnh đi." Sau đó đi tìm hai vị khác họp bàn, chuyện này hệ trọng, phải tính toán cẩn thận tránh họa về sau.

Một người không thở, vậy đương nhiên có sống lại cũng là cương thi thôi, ba vị vương gia đang đau đầu, giờ bọn họ nên làm gì? Ban đầu còn thi nhau đòi lấy Hạ Vy Tuyết, bây giờ thì thi nhau chạy trối chết. Họ giờ đều mong muốn tìm ra một kẻ xui xẻo hứng mối nợ này. Nghe lời triệu gọi của hoàng đế, tam vương đau đầu, hận không thể nằm liệt giường, bọn họ mong một cơn gió nào đó làm cho người ốm thật nặng để đi qua mấy ngày này. Tiếc là cuộc đời luôn vô cùng khó khăn, ba người ngồi chung một chiếc xe ngựa, cùng vào một thủy đình giữa rừng cây cao ngất, ngắm nhìn mặt trời và nắng dần bị che đi. Ngửi mùi gió thổi, người thông minh rồi cũng có lúc đau đầu, cơn đau này không tha cho ai cả.

Một chén trà với cánh hoa cúc, một cành mai vàng mang từ trên thiên sơn xuống, mùi gỗ tương tư cháy rụi trong lư hương, để lại mùi hương man mác buồn. Đứng trước hoa tương tư, mấy ai không than thở…

Dạ Hi Vũ nói: "Với tình hình hiện tại cuả chúng ta, đoán rằng bệ hạ gọi là để ban hôn."

Dạ Vãn Tam cười chua chát: "Con đường hoàng quyền quả thật là không thể đi thẳng."

Dạ Thiên Minh ngẫm nghĩ, tránh ý của quân vương là tội tru di, tránh cho khéo, không mất lòng quân vương lại thuận thế đẩy thuyền, giữa những khó khăn và đánh đổi, làm sao mới có thể vẹn toàn?

Một mối hôn nhân sẽ làm cho đế vương hài lòng, con gái danh chính ngôn thuận về hoàng tộc, lại có phu quân che mưa chắn gió, cha là hoàng đế, tương lai là hậu, dù có được yêu thương hay không thì vẫn một đời vinh hoa phú quý. Cái quan trọng là vua ai cũng muốn làm, còn lấy cương thi thì không. Trong đầu ba người đương nhiên đã có ứng viên cho vị trí này, là thái tử Dạ Thi, thái tử đương nhiên làm vua, đấy là nếu sống sót, tương lai tam vương đương nhiên không để cho thái tử sống, còn hiện tại, thân là thái tử, hưởng vinh hoa thì cần phân ưu với hoàng đế. Hạ tiểu thư lại là muội muội của thái tử, hoàng huynh giúp muội muội là lẽ tất nhiên, gả làm thái tử phi rồi thái tử có nhà ngoại, nhà ngoại này quyền thế hơn thái hậu, chỉ cần thái tử ngoan ngoãn để cháu họ ngồi ngai hậu vị thế đảm bảo không suy chuyển. Đến lúc này còn lo thái tử và thái hậu không bị ly gián hay sao, một chuyện mọi người cùng vui, há gì không dâng sớ lên trên.

Cách thức đương nhiên cần khéo một chút, uống hết hai bình trà, tạm trấn an nỗi sợ cương thi, ba người nhìn nhau, Tam Thuật vương nói trước: "Thánh nữ bao năm không về thánh nữ đài, âu cũng là thương con gái, và tại sao thì ba chúng ta đều biết, theo như ta thấy dâng sớ lên trên thì nên nói là liên hôn vì công trạng của Triệu gia."

"Vậy cũng được nhưng phải vừa dâng tấu vừa thì thầm bên tai hoàng đế, cực khổ cho chúng ta rồi."

Trong lòng cả ba thầm nhủ, thà khổ hơn là lấy cương thi, chuyện lần này làm cho tốt.

"Cận vương vẫn còn khỏe chứ?" Câu hỏi có phần đường đột, Dạ Hi Vũ không biết trả lời vị hoàng thúc Dạ THiên Minh sao cho vừa phải.

"Đệ đệ sau khi thấy Hạ tiểu thư không thở mà khí sắc vẫn hồng hào, da dẻ như còn sống sau một ngày, tay chân vẫn mềm mại thì hơi sợ, có thể nói là tà khí quấn thân, bệnh không rời nổi giường."

Hai người gật đầu, ở cùng cương thi ngần đó thời gian quả thực với người gan bé cũng hơi miễn cưỡng.

"Vậy có cần mời cao tăng không?"

"Đệ ấy đã mời rồi, nhưng mà vì bệ hạ nên không dám công khai, chỉ dám ngồi yên nghe kinh thôi."

Ba vị đến đây liền hồi tưởng ra cái tương lai tăm tối ngày ngày nghe kinh phật, nuốt đau thương xuống.

.......