Chương 359: Boss tầng.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
"Cái con bò chết tiệt này bị cái quái gì thế hả?
Sao cứ chăm chăm đuổi theo ta thế hả?!!"
Vương Nhất Tự bực tức hỏi lớn khi mà hắn bị Minotaur đuổi theo và tấn công liên tiếp đã vài canh giờ.
Hắn vừa dốc hết sức để chạy vừa phải cố quan sát lối đi phía trước trong cái hành lang tối tăm của mê cung, lại phải tập trung mà tránh đi những đòn tấn công với uy lực kinh người của Minotaur.
Dính phải một đòn thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
"Quái vật đầu bò Minotaur vốn rất hung dữ và có tính lãnh thổ rất cao, một khi có kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của nó, nó sẽ đuổi cùng giết tận đến khi nào giết được kẻ đó mới thôi!"
Hệ thống giải thích.
Khựng.
Vương Nhất Tự chợt dừng lại sau lời nói của hệ thống.
"Nói như vậy thì chạy cũng không phải là cách!"
Hắn sau đó quay người lại, đối mặt với Minotaur đang hung hăng lao đến.
"Đến đây nào, con bò chết tiệt kia!"
Vương Nhất Tự gằn giọng, nắm chặt Excalibur trong tay, lưỡi kiếm bỗng chốc được Hắc Viêm Hoả bao bọc lấy.
"Để ta xem xem ngươi rốt cuộc cứng đến mức nào!"
Vương Nhất Tự dứt lời liền lao đến Minotaur, hắn dẫm mạnh chân xuống đất tạo đà nhảy sang một bên né tránh đi tảng đá mà Minotaur quăng đến, sau đó đạp mạnh vào tường mê cung rồi lại tiếp tục lao lên phía trước.
Hắn vận sức lực hai cánh tay chém một phát thật mạnh về phía trước mặt.
Ở phía đối diện, Minotaur cũng vung khúc gỗ về phía trước, nó rống lên một tiếng.
Bang!
Hai vũ khí chạm vào nhau, hắc hoả bao bọc lấy Excalibur lập tức lan sang khúc gỗ mà Minotaur cầm.
Oành!
Khục...
Khụ...khụ...
Vương Nhất Tự một đòn lực đối lực với Minotaur liền bị đánh bay ra hơn mười thước, toàn thân đập mạnh vào bức tường của mê cung, miệng hộc ra máu.
Hắn lồm cồm đứng lên, tay trái quệt đi vết máu nơi khóe miệng, hai chân mày hắn nhăn lại cố chịu đựng cơn đau.
"Trị liệu cấp tốc!"
Một luồng ánh sáng màu xanh lập tức bao bọc lấy Vương Nhất Tự, chỉ trong phút chốc chữa trị thương tích cho hắn.
"Ngươi cũng không thông minh cho lắm nhỉ?"
Vương Nhất Tự nhìn về phía Minotaur nhoẻn miệng cười khi mà Hắc Viêm Hoả từ khúc gỗ nhanh chóng lan sang cánh tay của con quái vật.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn hắc hoả kia đã vây lấy toàn thân thể của Minotaur.
Nhưng mà, ngược lại với suy nghĩ của Vương Nhất Tự, Minotaur bị hắc hoả nuốt trọn lại không hề tỏ ra đau đớn, hai mắt nó hằn lên đỏ rực như máu, nó rống lên liên hồi tựa như phát điên lên.
"Cái quái gì?!!
Đến cả Hắc Viêm Hoả cũng không làm gì được nó hay sao?!!"
Vương Nhất Tự hoang mang tự hỏi bản thân.
Minotaur điên tiết càng điên tiết hơn, nó ném mạnh khúc gỗ về phía Vương Nhất Tự.
Oành!
Vương Nhất Tự rất nhanh nhảy ra né tránh.
Khúc gỗ Minotaur ném đến bay thẳng vào tường mê cung sau đó vỡ nát, để lại một vết nứt trên bức tường kiên cố.
Minotaur sau đó gập người xuống, bò bằng bốn chân, lao băng băng đến chỗ Vương Nhất Tự, cặp sừng nhọn hoắc trên đầu hướng về phía Vương Nhất Tự mà đâm tới.
Minotaur bị Hắc Viêm Hoả bao bọc thiêu đốt toàn thân tựa như một con quái vật vừa bước ra từ địa ngục, hung hăng, điên cuồng và khát máu.
Soạt!
Vương Nhất Tự vội vàng nhảy ra tránh đi cú húc đầu của Minotaur.
Minotaur húc trượt mục tiêu liền chân phải dậm mạnh xuống đất lập tức ngừng lại, sau đó xoay người về phía Vương Nhất Tự, nó càng rống to hơn lúc trước, rồi lại tiếp tục lao đến chỗ tên nhân loại.
"Không lẽ không có cách gì hạ được con quái này sao?!!"
Vương Nhất Tự vừa tránh những đòn húc của vừa hỏi hệ thống.
"Chủ nhân đừng vội, không có quái vật nào kể cả Minotaur có thể kháng lại sự thiêu đốt của Hắc Viêm Hoả!
Chỉ là lớp da của Minotaur khá dày, cần phải tốn chút thời gian để Hắc Viêm Hoả phát huy tác dụng!"
Hệ thống đáp.
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Ruỳnh!
Hệ thống vừa dứt lời thì toàn bộ những bức tường mê cung lại thay đổi.
Một bức tường đột ngột chen ngang giữa Vương Nhất Tự và Minotaur.
Vương Nhất Tự dừng lại một nhịp, thở ra một hơi.
"Cuối cùng cũng thoát khỏi con bò chết tiệt đó..."
Nhưng mà hắn nhẹ nhõm chưa được bao lâu thì bức tường ngăn giữa hắn và Minotaur lại di chuyển sang chỗ khác.
Vương Nhất Tự ánh mắt bỗng hiện lên ngạc nhiên pha lẫn chút hoang mang khi nhìn vào Minotaur lúc này hành động như đang sợ hãi một thứ gì đó.
Đôi mắt của Minotaur không còn vẻ giận dữ điên cuồng như lúc nãy, nó đứng thẳng người nhìn vào khoảng không vô định của dãy hành lang tối tăm, hai chân nó run run lùi lại vài bước.
"Tình huống gì đây...?"
Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi trống không.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, Vương Nhất Tự, gương mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng, chân hắn khẽ bước lùi lại vài bước, lưng hắn vô tình chạm vào bức tường phía sau, ánh mắt hắn kinh hãi khi nhìn thấy một mũi tên bay ra từ trong bóng tối lao vút về phía Minotaur sau đó cắm phập vào giữa ngực con quái vật.
Lực tác động của mũi tên mạnh đến nỗi con quái vật với thân hình đồ sộ cao hơn hai thước bị đẩy lùi về phía sau hơn bảy, tám thước.
Minotaur ngã ngược về phía sau rống lên vài tiếng thảm thiết, cả cơ thể nó giật giật, và chỉ chưa đầy một phút sau thì im bặc cứ thế để cho Hắc Viêm Hoả nuốt chửng chẳng mấy chốc cháy thành một đống tro.
"Cái quái gì thế?!!"
Vương Nhất Tự hai tay nắm chặt chuôi kiếm, lập tức quay sang hướng mà mũi tên kia lao đến, ánh mắt hắn tập trung cao độ nhìn vào dãy hành lang tối tăm hòng xác định cái thứ vừa giết chết quái vật đầu bò Minotaur.
Nhưng mà, Vương Nhất Tự không thể nhìn thấy thứ vừa tấn công Minotaur, ngay cả kỹ năng Linh cảm cũng không hề phát hiện ra nguy hiểm để mà cảnh báo hắn khi mũi tên kia bất ngờ bay đến.
"Rốt cuộc thứ vừa tấn công con bò kia là cái quái gì thế?!!
Ngay cả khi ta dùng Excalibur tập trung toàn lực mà chém cũng không thể làm con bò đó bị thương được..."
Vương Nhất Tự hiện lên căng thẳng hỏi.
"Là một mũi tên, ngươi không phải cũng nhìn thấy hay sao?!!"
Hệ thống hỏi ngược lại Vương Nhất Tự.
"Ta không nói đến mũi tên chết tiệt đó!!"
Vương Nhất Tự bực tức nói lớn.
"Một đòn tấn công bất ngờ và nguy hiểm như thế tại sao Linh cảm lại không cảnh báo cho ta chứ?!!"
"Có thể là...mũi tên đó được bắn từ khoảng cách nằm ngoài phạm vi mà Linh cảm có thể cảm nhận được...vì thế mà..."
Hệ thống suy đoán.
"Dẫu sao thì chủ nhân vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước nếu như muốn thoát khỏi tầng một của mê cung và hoàn thành nhiệm vụ thử thách.
Chỉ đứng đây mà đoán mò thì không biết phải đến khi nào mới có thể thoát khỏi đây.
Thời gian vẫn đang trôi đi đấy!"
Hệ thống nhắc nhở.
Hừm...
"Ta biết rồi, không cần ngươi phải nhắc!"
Vương Nhất Tự hừ lạnh một cái, đáp.
Hắn sau đó tiếp tục tiến lên với mũi kiếm chĩa về phía trước, cẩn thận từng bước và quan sát thật kỹ dãy hành lang trước mắt cũng như mọi thứ xung quanh hắn.
Hắn bây giờ đã xác định được độ nguy hiểm chết người của mê cung này, hắn không còn chủ quan như lúc vừa đến nữa.
Dò dẫm đường đi hơn mười phút, lần mò trong những dãy hành lang ngoằn ngoèo tựa như không có điểm dừng của đại mê cung Tartarus, sau một ngã rẽ hắn bất chợt khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
"Đây...đây... lại là chỗ quái nào thế...?!!"
Vương Nhất Tự khoé miệng giật giật hỏi.
Trước mắt Vương Nhất Tự lúc này là một hành lang rộng xấp xỉ gấp đôi những dãy hành lang mà hắn đã đi qua, và chỗ này lại sáng sủa hơn rất nhiều, Vương Nhất Tự, hắn có thể nhìn rõ hết được mọi thứ xung quanh bởi những ánh đuốc san sát nhau gắn ở hai bên bức tường.
Nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc chính là dọc theo dãy hành lang này là những bức tượng đá, rất nhiều tượng đá đủ kích cỡ, đủ mọi hình dạng đứng nằm ngổn ngang đã rêu phong và bị thời gian mài mòn từ lâu.
Kỹ năng Linh cảm của hắn lúc này thì giống như một chiếc chuông báo động cứ liên tục reo lên cảnh báo hắn về sự nguy hiểm chết người của chỗ này.
"Nơi này...cảnh tượng này..."
Hệ thống ngập ngừng lên tiếng tựa như đang suy nghĩ.
"Mũi tên...
Tượng đá...
Nếu như ta đoán không lầm thì con boss của tầng một này chính là ở đây..."
"Nghe giọng điệu của ngươi có vẻ khá lo lắng thì phải..."
Vương Nhất Tự nhíu mày nói.
Hắn tâm thần lúc này cũng là lo lắng không thôi.
Tuy rằng nơi này sáng sủa hơn những chỗ mà hắn đã đi qua, nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm hơn rất nhiều.
"Ta đúng là đang lo lắng nhưng là lo lắng cho chủ nhân!"
Hệ thống thừa nhận.
"Lo lắng cho ta?!!
Ta có nghe nhầm không vậy?!!"
Vương Nhất Tự ngạc nhiên hỏi.
"Haiz..."
Hệ thống thở dài, nói.
"Ta nghĩ chủ nhân nên tìm đường khác mà đi, tránh xa chỗ này càng xa càng tốt..."
Hệ thống khuyên.
"Tại sao chứ?"
"Không lẽ chủ nhân không cảm thấy nguy hiểm ở trước mặt hay sao?
Con boss này không phải là loại quái vật bình thường, chủ nhân sẽ không có một chút cơ hội nào khi đối mặt với nó đâu!
Tránh voi không xấu mặt nào!
Tốt nhất là cứ tìm đường khác mà đi thôi!"
Hệ thống giải thích.
"Ngươi dường như biết được con boss này là thứ gì, đúng không?"
"Ừm..."
"Vậy thì có thể nói ta biết được không?"
"Là Medusa!"
Hệ thống đáp ngắn gọn.
"Me... Medusa...?
Ý ngươi là...?"
Vương Nhất Tự ngập ngừng hỏi.
"Chính là Nữ thần tóc rắn Medusa!
Là con quái vật mà chỉ cần nhìn vào mắt nó thì sẽ lập tức biến thành tượng đá!"
"...."
Vương Nhất Tự.
"Xuất hiện quái vật đầu bò Minotaur thì cũng không nói làm gì, bây giờ đến cả Medusa cũng xuất hiện...?
Ta là đang lạc vào thế giới thần thoại Hy Lạp hay sao thế hả?!!"
Vương Nhất Tự càu nhàu hỏi.
"Chính xác là vậy!"
Hệ thống xác nhận.
"Đại mê cung Tartarus vốn được một vị thần Hy Lạp cổ đại xây dựng nên, vì thế mà đa số quái vật ở trong mê cung là quái vật trong thần thoại Hy Lạp.
Ngoài việc giam giữ những quái vật nguy hiểm thì đại mê cung Tartarus này còn cất giấu một thứ ở tầng sâu nhất của nó!"
"Là thứ gì?"
Vương Nhất Tự chau mày hỏi.
"Chính là chiếc rương Pandora!"
"Rương Pandora?
Là chiếc rương chứa đựng tất cả tri thức và sức mạnh của thế giới?!!"
Vương Nhất Tự kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy!
Chính là chiếc rương đó!
Mê cung Tartarus tạo ra vốn là để bảo vệ rương Pandora!"
Hệ thống xác nhận.
"Vậy nếu như ta đến được tầng sâu nhất của mê cung thì..."
Vương Nhất Tự tay nâng cằm suy nghĩ.
"Nằm mơ!"
Hệ thống liền tạt cho hắn một gáo nước lạnh.
"Từ trước đến nay đã trải qua mấy ngàn năm, chỉ có đúng một người có thể đến được tầng sâu nhất mà thôi, và người đó cũng không thể đoạt được chiếc rương!"
"Người mà ngươi nói là...?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Là một bán thần, mang trong mình dòng máu của Zeus, vị thần tối cao trong thần thoại Hy Lạp!"
"Vậy thì chiếc rương Pandora đó vẫn còn đang ở tầng sâu nhất mà chờ ta đến lấy a!"
Vương Nhất Tự nở một nụ cười nham hiểm.
"...."
Hệ thống.
Viu...
Vương Nhất Tự và hệ thống đang nói chuyện thì bỗng từ phía xa dãy hành lang một mũi tên hết như mũi tên đã giết chết Minotaur bất ngờ bay đến.
Vương Nhất Tự khẽ giật mình, nhưng bằng kỹ năng Linh cảm lập tức nghiêng người suýt soát né được mũi tên chết chóc kia.
Oành!
Mũi tên bắn trượt Vương Nhất Tự cắm sâu vào bức tường phía sau lưng hắn tạo nên một vết nứt lớn, lớp đá bề mặt của bức tường bị lực lượng của mũi tên làm cho vụn vỡ rơi xuống lộp độp.
"Cái... thể loại sức mạnh gì thế này...?"
Vương Nhất Tự khoé miệng hơi giật hỏi.
Ánh mắt hắn sau đó lập tức nhìn về phía mà mũi tên bay đến, nhưng vẫn như lần trước, hắn không hề phát hiện ra được thứ gì bắn ra mũi tên đó.
"Chủ nhân không cần tìm làm gì!
Lớp vảy bên ngoài của Medusa có thể giúp cho ả không bị nhìn thấy bằng mắt thường!
Ta nói rồi, chủ nhân lúc này không thể đánh được với Medusa đâu, mau chóng chạy đi!"
Hệ thống giục.
"Ké...ké...ké...
Là một tên con người?
Ké...ké...ké...
Cuộc săn lần này sẽ thú vị lắm đây!
Ké...ké...ké...
Chạy đi!
Chạy nhanh đi con mồi của ta!
Ké...ké...ké....!"
Một tiếng cười cùng giọng nói ghê rợn bất chợt vang vọng đến khiến cho Vương Nhất Tự phải sởn cả gai óc.
"Đừng chần chừ nữa, chủ nhân mau chạy đi!
Nếu không sẽ chết thật đấy!"
Hệ thống giọng gấp gáp thúc giục.
Chậc...
"Chỗ này đúng là điên thật mà!"
Vương Nhất Tự chặc lưỡi, liền sau đó quay người chạy vào trong dãy hành lang tối tăm.
Hắn có thể cảm nhận được sự hận thù, oán giận cùng sự khát máu chứa đựng trong thanh âm vừa rồi.
Hơn nữa, một kẻ địch không thể nhìn thấy, có thể bắn ra được những mũi tên mang lực lượng chết người như thế, lại là một quái vật thần thoại có thể hóa đá bất cứ ai khi nhìn vào mắt nó, hắn bây giờ đúng là không có cách nào có thể đối mặt cho được.
Không chạy thì chỉ có cái chết chờ đợi hắn mà thôi!