Chương 362: Ta ở đây là để giúp ngươi!
Cạch...cạch...cạch...
Oành...oành...oành...!!!
Gréc... gréc... gréc...!!!
"Đạn rơi cửa Phật, vạn vật phải nằm im.
Trước nòng Gatling, chúng sinh là bình đẳng!"
Vương Nhất Tự ngón trỏ tay trái siết chặt cò súng, tay phải hướng nòng súng thẳng vào đại xà Medusa mà xả đạn.
Từng loạt từng loạt những viên đạn thay nhau liên tục bay ra khỏi nòng súng xoay tít đỏ rực lên vì nóng cày nát địa hình phía trước, từ mặt đất cho đến tường đá ở hai bên, đất đá văng lên tứ tung, một tràng khói bụi bốc lên nghi ngút bốc lên cao che kín cả tầm nhìn.
Và, ở giữa làn khói bụi mù mịt ấy, Medusa oằn mình cố gắng chống chịu cơn mưa đạn bắn đến xối xả không ngừng nghỉ, ả quằn quại, thét lên trong đau đớn.
'Đây là cái thứ vũ khí gì thế?!!
Ta tại sao lại có thể bị thương được cơ chứ?!!'
Medusa khổ sở suy nghĩ.
Ả cố gắng trườn ra khỏi phạm vi tấn công của thứ vũ khí mà tên loài người kia đang sử dụng, nhưng mà không thể, là vô vọng, ả không thể nào trườn đi được dù chỉ một chút trước cơn mưa đạn này.
Lách cách...
Vương Nhất Tự sau khi xả hết một dây đạn liền lấy ra thêm một dây đạn nữa gắn vào ổ đạn của súng.
Medusa nhận thấy đợt tấn công bất ngờ ngừng lại liền lập tức gồng mình trở dậy, ả sử dụng tất cả sức lực hiện có nhanh chóng trườn lên bức tường bên cạnh hòng thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
'Tên này...
Hắn ta chắc chắn không phải là con người...!
Không có người bình thường nào lại sở hữu một thứ vũ khí đáng sợ đến như vậy...!
Hắn ta còn nguy hiểm hơn cả tên bán thần trước kia...
Tốt nhất đừng dây dưa với hắn...
Phải mau chóng rời khỏi chỗ này...!'
Medusa tâm thần có phần sợ hãi nghĩ ngợi.
Ả ta tuy là bất tử nhưng không phải là không sợ chết.
Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngàn năm ả bị kẻ khác làm cho bị thương, là lần đầu tiên ả có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi đau thể xác, và linh tính mách bảo với ả rằng thứ vũ khí kia có thể giết chết ả, ả phải chạy, chạy để tiếp tục được sống.
Cạch... cạch...cạch...
Nhưng mà ả ta còn chưa trườn lên được một nửa bức tường thì giọng nói của Vương Nhất Tự đã vang vọng đến cùng với đó là âm thanh của gatling gun khi khai hỏa.
"Này, này!!
Ngươi là đang định đi đâu thế hả?!!
Chúng ta vẫn còn chưa nói chuyện với nhau kia mà?"
Oành!
Oành!
Oành!
....
Hàng loạt những viên đạn bay đến với tốc độ mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được ghim thẳng vào Medusa khiến ả lập tức mất thăng bằng mà rơi xuống mặt đất đánh uỳnh một cái.
Ả lại thét lên thảm thiết trong vô vọng dưới làn mưa đạn xối xả một lần nữa ập tới.
Lớp vảy của ả, lớp vảy bao bọc toàn thân bảo vệ ả mà không một thứ vũ khí nào từ trước đến nay có thể xuyên qua được nay lại nứt vỡ ra từng mảng từng mảng.
"Chủ nhân, tuy rằng gatling gun có thể gây ra thương tích cho Medusa nhưng mà cũng không thể giết được ả, chủ nhân như vậy chỉ là đang phí phạm đạn dược mà thôi!
Thay vì làm chuyện vô ích, chi bằng lợi dụng lúc này mà rời đi, có phải tốt hơn không?"
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
"Rời đi?
Để rồi lại lang thang, mò mẫm trong những cái hành lang chết tiệt không lối thoát kia hay sao?
Thay vì như thế, ta có cách hay hơn rất nhiều!"
Vương Nhất Tự vừa tiến lại gần chỗ Medusa vừa đáp lại lời nói của hệ thống, ngón tay hắn vẫn không rời khỏi cò súng.
Hắn là đang sử dụng một khẩu gatling gun bình thường bắn ra những viên đạn cũng là đạn bình thường, hoàn toàn không phải là hoả pháo Thương Sơn sử dụng tinh hạch hung thú để mà nạp đạn, và, những viên đạn bình thường kia thì cho dù là có đứng đó mà bắn liên tục vài ngày cũng không thể nào hết cho được.
Cũng may cho Medusa là Vương Nhất Tự chỉ sử dụng gatling gun bình thường nếu như hắn mà sử dụng hoả pháo Thương Sơn thì sau loạt đạn đầu tiên Medusa chưa chắc là có thể gượng dậy nổi.
"Chủ nhân là đang toan tính gì đấy...?"
"Ngươi thử nghĩ mà xem!
Nhiệm vụ thử thách yêu cầu là tìm được đường đến tầng thứ hai, nhưng mà với cái mê cung tối tăm đầy rẫy quái vật, lại còn thay đổi cấu trúc sau một khoảng thời gian thì chuyện có thể đi đến được tầng thứ hai là chuyện không thể, là bất khả thi!"
Vương Nhất Tự chậm rãi nói.
"Nhưng mà, nếu như được chính boss của tầng này dẫn đường, thế chẳng phải là rất dễ dàng hay sao chứ?"
"Chủ nhân là muốn Medusa dẫn đường để đến được tầng thứ hai sao?!!"
"Chính xác!"
"Không thể nào!
Ta khuyên chủ nhân đừng nên hy vọng vào ả ta làm gì!
Ả ta là quái vật, một quái vật huyền thoại sống chỉ để giết chóc, ngoài thù hận ra thì ả không có gì nữa!
Cho dù chủ nhân có làm cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể thu phục được ả đâu!
Tốt nhất là cứ dựa vào bản thân mà thôi!'
Hệ thống phân tích cho Vương Nhất Tự hiểu.
"Vậy ngươi cứ chờ xem như nào!"
Vương Nhất Tự tự tin đáp lại lời nói của hệ thống.
Hắn dừng lại trước mặt Medusa, lúc này đã không còn ở hình dạng đại xà, ngón tay rời khỏi cò súng.
Medusa, toàn thân là những vết cháy xém đang tự hồi phục dần, bộ giáp của ả cũng đầy những vết nứt, móp méo, ả thở ra từng hơi ngắt quãng mệt nhọc, lưng tựa vào tường, tay phải nắm chặt lấy chuôi kiếm đưa lên trước mặt, ánh mắt ả không còn giận dữ như lúc trước mà trở nên kiên dè dán chặt vào tên con người trước mắt.
"Tránh xa ta ra, tên loài người kia!!!
Ả hét lớn.
Vương Nhất Tự lúc này phong thái điềm tĩnh cất đi gatling gun vào không gian giới chỉ, để cho Medusa thấy rằng hắn không muốn tấn công ả nữa.
"Ngươi không phải trước kia cũng là con người hay sao chứ?
Tính ra ta và ngươi là đồng loại đấy!"
Hắn chậm rãi nói.
"Ta... không giống ngươi!"
"Không giống ở chỗ nào?
Nói ta nghe thử?"
Vương Nhất Tự nghiêng đầu giả đò ngốc trệ, hỏi.
"Loài người các ngươi...chỉ là một lũ tham lam và dối trá...!!!
Ngươi cũng giống như bọn chúng mà thôi!"
Medusa gằn giọng đáp.
"Đúng là như thế!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Ta đúng là rất tham lam, lòng tham của ta có thể là không có đáy a!
Nhưng mà ta không hề dối trá!
Bằng chứng chính là ta không muốn giết ngươi, ta chỉ muốn làm ngươi bình tĩnh trở lại để mà có thể nói chuyện được với ngươi mà thôi!"
Medusa thái độ bất chợt hơi lưỡng lự.
Đúng là lúc trước hắn đã từng nói rằng chỉ muốn nói chuyện với ả.
Nhưng mà.
"Ta...thì có chuyện gì để nói với ngươi hả?!!"
Ả vẫn lớn tiếng, hỏi.
"Nhiều, rất nhiều là đằng khác a!"
Vương Nhất Tự khoé miệng hiện lên một nụ cười, đáp.
Hắn sau đó lấy ra một viên trị thương đan đưa cho Medusa.
"Cầm lấy!"
"Đây...là cái gì?"
Medusa nhìn vào một vật hình cầu phát sáng trong lòng bàn tay Vương Nhất Tự ngốc trệ hỏi.
"Là thuốc trị thương!"
'Thuốc trị thương là cái quái gì?!!
Làm gì có thuốc trị thương nào lại như thế?!!
Nhưng mà...hắn ta đưa thuốc trị thương cho ta làm gì cơ chứ?!!
Ta vốn không cần cái thứ đó!
Đây...chắc hẳn là thuốc độc!
Hắn là muốn đầu độc ta khi biết không thể dùng thứ vũ khí kia để mà giết ta!
Chắc chắn là vậy!'
Medusa trầm ngâm nghĩ ngợi.
Liền sau đó ả gạt tay Vương Nhất Tự làm cho viên trị thương đan rơi xuống đất.
"Ta không cần!
Cút ra!"
Ả ta gồng hết sức lực còn lại vung kiếm chém về phía Vương Nhất Tự.
Nhưng mà nhát chém yếu ớt và thiếu lực của ả chỉ giống như là muốn giữ khoảng cách với Vương Nhất Tự, hoàn toàn không còn chút sát ý nào.
Vương Nhất Tự nhẹ nhàng lùi lại một bước tránh đi nhát chém kia, hắn vẫn bình thản nói.
"Ta đi cũng được!
Nhưng mà ngươi không cảm thấy thắc mắc hay sao?"
"Thắc mắc?
Về cái gì?"
"Chính là lời nguyền của ngươi!
Tại sao ngươi không thể hóa đá được ta?"
"...."
Medusa lại một lần nữa trở nên trầm ngâm, ả ta đúng là vẫn đang còn thắc mắc về chuyện đó.
Chuyện một con người có thể chống lại lời nguyền của thần thánh là chuyện hết sức vô lý và không thể nào có thể xảy ra được, bởi vì sức mạnh của những vị thần là tuyệt đối.
"Tại...sao...?"
Medusa bất chợt không kìm được mà ngập ngừng hỏi.
"Bởi vì, ta vốn không phải người ở thế giới này!
Lời nguyền của những vị thần ở đây vốn không thể ảnh hưởng đến ta!"
Vương Nhất Tự thản nhiên trả lời.
'Không phải người của thế giới này...?!!'
Medusa hoang mang nghĩ ngợi.
'Nếu đúng là như thế...thì mọi chuyện đã có thể giải thích...
Nhưng mà... liệu hắn có đang lừa gạt ta hay không?
Làm sao lại có một kẻ không thuộc thế giới này cơ chứ?!!
Hắn đến từ đâu?!!
Và làm gì ở chỗ này cơ chứ?!!'
Medusa ánh mắt nghi hoặc nhìn thẳng vào Vương Nhất Tự.
Nắm bắt được suy nghĩ của Medusa, Vương Nhất Tự lại lấy ra một viên trị thương đan đưa cho Medusa.
"Nuốt cái này vào thì ngươi sẽ biết ta có đang nói dối ngươi hay là không!"
Medusa lại nhìn vào lòng bàn tay của Vương Nhất Tự.
Lại một viên hình cầu hệt như viên lúc nãy.
"Ngươi, một cơ thể bất tử, lại sợ bị người khác đầu độc hay sao chứ?"
Vương Nhất Tự nhận thấy thái độ ngập ngừng của Medusa liền hỏi.
"Sợ?
Ta không việc gì phải sợ ngươi cả!"
Medusa liền lập tức phản bác, tay trái của ả, mang một loại bao tay bằng đồng tựa như những móng vuốt sắc nhọn, liền chộp lấy viên trị thương đan trong tay Vương Nhất Tự.
Ả ta lúc này bất giác đã hạ xuống phòng bị đối với tên loài người trước mặt.
Và, khi viên đan dược tan trong miệng, Medusa bất chợt đứng hình mất vài giây sau đó trở nên hoang mang và rồi chuyển thành kinh hãi.
'Đây... rốt cuộc là thứ gì?!!
Không những lập tức phục hồi vết thương của ta mà còn giúp hồi phục sức lực thậm chí còn hùng hậu hơn cả lúc bình thường...?!!
Medusa lập tức trở người dậy, ả cao hơn Vương Nhất Tự tầm hơn một thước, vắt thanh đoản đao ra phía sau lưng ả nhìn xuống Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự cũng ngước lên nhìn ả.
"Ngươi không nói dối!"
"Đúng vậy!"
Vương Nhất Tự gật đầu.
"Nếu ngươi là người ở thế giới khác vậy thì ngươi xuất hiện ở đây để làm gì?
Chỗ này...chỉ toàn là...quái vật...và sự chết chóc..."
"Ta đến đây, là vì ngươi!"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"...."
Hệ thống.
"Vì ta...?!!"
Medusa ngốc trệ hỏi.
"Đúng vậy!"
Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói.
"Medusa, ngươi đã sống hơn mấy ngàn năm, đã trải qua và chứng kiến biết bao nhiêu chuyện của thế giới này, ngươi chắc phải hiểu rõ hơn ta, rằng, thế giới này hoàn toàn không có sự công bằng, và những vị thần, những kẻ mà con người tôn sùng, những kẻ thống trị thế giới này, là những kẻ bất công, ngang ngược và tàn bạo.
Bọn chúng sử dụng sức mạnh để kiểm soát và áp đặt lên toàn bộ sinh vật ở thế giới này, kể cả con người.
Bọn chúng, những vị thần mà con người tôn sùng, chỉ xem con người là cỏ rác mà thôi, không hơn không kém!"
Oành!
Nghe đến đây Medusa bất chợt đấm mạnh vào bức tường, gương mặt ả hiện lên sự căm phẫn.
Hoàn toàn đúng như những gì mà Vương Nhất Tự vừa nói, bản chất của thế giới này chính là sự bất công, và những tên thần thánh thống trị thế giới kia chính là nguyên nhân của tất cả.
"Ngươi, chẳng phải cũng là một trong số những nạn nhân của bọn chúng hay sao?
Ngươi trước kia từng là một người phụ nữ xinh đẹp, một chiến binh Hy Lạp xuất sắc, nhưng vì sao lại bị biến thành bộ dạng như thế này?"
Vương Nhất Tự ngưng lại một nhịp quan sát thái độ của Medusa sau đó lại tiếp tục.
"Ngươi có thể cho ta biết, năm xưa ngươi tại sao lại bị Athena nguyền rủa được không?"
"Chuyện này..."
Medusa ngập ngừng nhớ lại.
"Tất cả là do đám người Hy Lạp!
Bọn chúng ca ngợi về sắc đẹp của ta còn hơn cả những vị thần...
Những lời đó đã khiến cho Athena trở nên giận dữ và...ả ta đã nguyền rủa ta...
Ta hận!
Ta hận tất cả bọn chúng!
Nếu có thể, ta sẽ giết hết tất cả bọn chúng!!"
Medusa đay nghiến đáp.
"Ha ha ha...!"
Vương Nhất Tự bỗng dưng cười lớn trước câu trả lời của Medusa.
"Ngươi cười cái gì?!"
Medusa hằn học hỏi.
"Không, không!
Ngươi đừng hiểu lầm!
Ta không phải là cười chế nhạo ngươi đâu!
Mà ta cười vì ta cảm thấy thật sự rất thú vị!"
Vương Nhất Tự giơ tay lên đáp.
"Thú vị?!!
Có gì thú vị chứ hả?!!"
Medusa hai chân mày nhăn lại, hỏi.
"Đó chỉ là những gì ngươi nghĩ mà thôi!
Sự thật thì hoàn toàn khác!"
"Khác?"
"Athena, nữ thần trí tuệ, thần bảo hộ của Athens, ngươi nghĩ chỉ vì những lời đồn như thế mà nữ thần lại trừng phạt ngươi hay sao?"
Vương Nhất Tự hỏi ngược lại Medusa.
"Không lẽ...
Không lẽ còn có nguyên nhân khác...?"
Medusa ấp úng.
"Sự thật có thể sẽ khiến ngươi bất ngờ đấy!"
Vương Nhất Tự ngón trỏ đưa lên, nói.
"Aphrodite, nữ thần của sắc đẹp, một trong mười hai vị thần ngự trị trên đỉnh Olympus, ả ta vì nghe được những lời ca tụng mà người dân Hy Lạp dành cho ngươi, rằng nhan sắc của ngươi có thể so sánh được với cả thần thánh, ả vì ghen ghét, đố kỵ, nên đã đến gặp Athena, nói với nữ thần rằng ngươi vì sắc đẹp hơn người trở nên kiêu căng dám buông lời thoá mạ thần thánh.
Athena vì nghe những lời nói kia mà nổi trận lôi đình, nên mới trừng phạt ngươi..."
Medusa phút chốc bỗng đứng hình khi nghe thấy từng câu từng chữ mà Vương Nhất Tự vừa nói ra.
Hóa ra trong suốt mấy ngàn năm nay ả đã bị người khác hãm hại mà không hề hay biết.
"Hóa ra... hóa ra...kẻ hại ta chính là..."
Ả ta cố gắng kìm nén, miệng lắp bắp hỏi lại Vương Nhất Tự cho rõ ràng.
"Đúng vậy!
Kẻ hãm hại ngươi, khiến ngươi từ con người trở thành quái vật, chính là Aphrodite!"
Vương Nhất Tự gật đầu khẳng định.
"Ngươi có thể không tin, nhưng đó là sự thật!
Ta trước giờ chưa từng nói dối!"
Máu nóng trong người bất ngờ trào lên, cơn giận lập tức bộc phát ra, Medusa hai tay siết chặt lại, thét lên.
"APHRODITEEEEE...!!!!
THÌ RA CHÍNH LÀ NGƯƠI ĐÃ HẠI TA!!!!
TA THỀ SẼ GIẾT CHẾT NGƯƠI!!!
AAAAAAAAAAAAAAA.....!!!!"
Tiếng thét của ả vang vọng khắp mọi ngóc ngách của mê cung, tiếng thét vừa thảm thiết vừa oán hận vừa giận dữ.
"Được rồi, được rồi!
Ngươi bình tĩnh lại đi!
Giận dữ vào lúc này cũng không giúp ích được gì cho ngươi đâu!"
Vương Nhất Tự vẫy vẫy tay, nói.
"Ban nãy ngươi hỏi ta vì sao lại ở đây, đúng không?
Ta ở đây chính là để giúp ngươi!"
Vương Nhất Tự nói thêm.
"Giúp... giúp ta?!!"
Medusa lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt một lần nữa nhìn vào Vương Nhất Tự.
"Ngươi giúp ta... thế nào?!!"
Vương Nhất Tự mỉm cười.
Mọi chuyện cho đến bây giờ đều đúng như hắn dự liệu.
Con cá đã cắn câu, bây giờ chỉ cần kéo nó lên bờ mà thôi.
"Ta không thể giúp ngươi trả thù ngay bây giờ, bởi vì ta hiện tại không có khả năng để giết một vị thần.
Nhưng mà...
Ta có thể giải thoát cho ngươi!"
"Giải thoát cho ta?"
Medusa ngốc trệ hỏi.
"Ngươi bị giam ở đây đã bao lâu rồi?
Ngươi đã cô độc bao nhiêu lâu rồi?
Cũng đã là mấy ngàn năm rồi nhỉ?
Lý do ta ở đây chính là để giải thoát cho ngươi khỏi sự cô độc ấy!
Ta sẽ giúp ngươi trở lại cuộc sống của trước kia!
Ngươi cũng sẽ có bạn bè, có ngươi thân, có những người thực sự quan tâm đến ngươi!"
Vương Nhất Tự ngưng một nhịp, sau đó lại nói tiếp.
"Medusa, ngươi nguyện mãi mãi ở lại trong cái mê cung tối tăm này, mãi mãi sống trong sự cô độc, sống trong nỗi oán hận, dằn vặt, hay ngươi muốn trở lại cuộc sống bình thường của trước kia?
Cơ hội chỉ có một, hãy suy nghĩ cho thật kỹ!
Nếu như ta rời khỏi nơi này, ngươi sẽ không thể nào có thể lựa chọn được nữa!
Quyết định là ở ngươi!
Hãy suy nghĩ cho thật khôn ngoan vào!"
"Nhưng...hình dạng này...ta chỉ là một con quái vật xấu xí...
Liệu có thể hay sao chứ?!!"
Medusa ngập ngừng hỏi.
"Có thể!
Ta nói được thì sẽ làm được!"
Vương Nhất Tự gật đầu đáp.
"Ở thế giới của ta, bọn ta không quan trọng là người hay quái vật, nếu như ở chung một chiến tuyến thì tất cả đều là người thân, là gia đình của nhau!"
"Thế giới của ngươi...?
Không thể nào!"
Medusa lắc đầu tỏ vẻ chán nản.
"Ta bị nguyền rủa sẽ mãi mãi bị giam cầm ở nơi này, không thể nào thoát ra được..."
"Đó là khi ngươi chưa gặp được ta!
Những lời nguyền ở thế giới này vốn không thể ảnh hưởng đến ta!"
Vương Nhất Tự tự tin nói, sau đó đưa tay phải ra phía trước, liền một quả cầu màu đỏ lớn hơn bàn tay hắn một chút, xuất hiện.
"Quả cầu này là khế ước sinh mệnh, chỉ cần ta và ngươi cùng nhỏ máu vào đó thì sẽ được liên kết sinh mệnh với nhau.
Ta sống thì ngươi sống, ngươi chết thì ta cũng chết!
Chỉ cần ngươi đồng ý ký kết khế ước sinh mệnh với ta, ta đảm bảo có thể đưa ngươi rời khỏi nơi này!"
Vương Nhất Tự giải thích.
"Khế ước sinh mệnh...?"
Medusa tỏ ra do dự.
Nhưng mà trong tâm ả bất chợt nổi lên một cảm giác mà trước giờ ả chưa từng cảm thấy, là ước muốn được trở lại cuộc sống như trước kia.
Kể từ khi ả bị biến thành hình dạng này, bị tất cả mọi sinh vật tránh xa, ả đã không còn tha thiết gì với cuộc sống này cả.
Ả xem sự giết chóc chính là lẽ sống của ả.
Ả nguyện sống như thế mãi mãi ở cái nơi tối tăm này, mãi mãi tránh xa cái thế giới đã ruồng bỏ ả ngoài kia.
Nhưng mà hiện tại, tên loài người này xuất hiện mang đến cho ả một tia hy vọng về cuộc sống trước kia.
Ả mong muốn được trở lại, ả thèm khát được trở lại.
"Được!
Ta sẽ ký khế ước với ngươi!"
Medusa ánh mắt hiện lên kiên quyết, tay trái rút ra thanh đoản kiếm liền rạch một vết nơi ngón trỏ tay phải, sau đó nhỏ máu vào quả cầu đỏ lơ lửng trước mặt.
"Ta có thể mượn thanh đoản kiếm đó một chút không?"
Vương Nhất Tự nhoẻn miệng cười, liền hỏi.
Medusa không do dự liền ném thanh đoản kiếm về phía hắn.
Vương Nhất Tự chộp lấy thanh đoản kiếm, sau đó cũng cắt một vết nơi ngón tay.
Quả cầu màu đỏ rực sáng lên khi hai giọt máu hoà vào làm một, luồng ánh sáng màu đỏ lan ra bao phủ lấy cả Vương Nhất Tự và Medusa, rồi sau vài giây lại biến mất cùng với quả cầu.
"Chúc mừng chủ nhân đã ký kết khế ước thành công với Medusa!
Bây giờ chủ nhân có thể thi triển trận pháp triệu hồi để triệu hồi Medusa bất cứ lúc nào!"
Hệ thống hiện lên thông báo.
"Đúng là, thứ vũ khí nguy hiểm và lợi hại nhất của chủ nhân chính là cái miệng mà!
Đến cả nữ thần tóc rắn Medusa, một quái vật huyền thoại của Hy Lạp, cũng bị chủ nhân thao túng tâm lý tự nguyện ký kết khế ước..."
Hệ thống nhận xét.