Chương 368: "Đã múa xong chưa?"
"Liệt Phong Trảo!"
Nộ Ban Vương hét lớn, tay phải hắn vung về phía Lữ Linh Nhi, bàng bạc là yêu khí xuất ra hữu hình một sư trảo khổng lồ quật tới toát ra một lực lượng khủng bố khiến cho không gian phía trước dao động dữ dội tựa như bị xé toạc ra.
Oành!
Sư trảo đánh tới chỗ Lữ Linh Nhi gây ra một chấn động rung chuyển cả không gian.
Cả Nộ Ban Vương, Thiết Hầu Vương và Bích Tử Vương cùng nhíu mày nhìn về phía làn khói trắng mù mịt, nơi mà sư trảo vừa đánh vào, chờ đợi.
Và khi làn khói tan biến đi thì gương mặt cả ba Yêu Vương đều đồng dạng tỏ ra bất lực, ánh mắt hiện lên ngao ngán.
Lữ Linh Nhi vẫn đang lơ lửng tại nơi đó, phía trước nàng là một lớp băng thuẫn che chắn cho nàng không bị thương bởi đòn tấn công vừa rồi.
Cả ba tên Yêu Vương bọn hắn sau đòn tấn công đầu tiên không thành của Thiết Hầu Vương liền xác nhận được rằng nữ nhân trước mặt bọn chúng rất mạnh, vì thế khi vừa khởi chiến ba yêu nhân bọn hắn đã vây hãm Lữ Linh Nhi mỗi người một hướng, cùng đồng loạt tấn công nàng bằng những chiêu thức mạnh nhất của bọn chúng, nhưng tất cả những đòn tấn công, những chiêu thức chưởng pháp, trảo pháp mà cả ba tung ra đều không thể chạm được vào Lữ Linh Nhi, đều là bị lớp thuẫn băng kia ngăn chặn, hóa giải.
Cho dù có tấn công vào điểm mù của Lữ Linh Nhi thì lớp thuẫn băng kia vẫn có thể che chắn được cho nàng, tựa như là nó có thể tự do di chuyển không phụ thuộc vào nàng vậy, và, đó là những gì mà ba tên Yêu Vương đang nghĩ ngợi trong đầu lúc này.
Nhưng thực ra thì lại hoàn toàn khác.
Lớp thuẫn băng kia vốn là do Lữ Linh Nhi dùng linh lực của bản thân để mà thi triển ra chứ không phải là thuẫn băng tự động xuất hiện để mà che chắn cho nàng.
Lữ Linh Nhi, nàng là một kiếm tu, và là kiếm tu mạnh nhất trong Tam giới, và nàng có thể thi triển ra lãnh vực kiếm pháp, thứ giống như vòng tròn kiếm trận mà Hoa Miên Nhược đã thi triển ra lúc ở Thương Sơn phái, nhưng lãnh vực kiếm của Lữ Linh Nhi phạm vi bao quát lớn hơn gấp mấy lần vòng tròn kiếm trận của Hoa Miên Nhược.
Và một khi Lữ Linh Nhi đứng trong lãnh vực kiếm pháp do nàng tạo ra thì tất cả giác quan của nàng đều được đẩy lên mức cao nhất, nàng có thể cảm nhận được bất cứ đòn tấn công nào nhằm vào nàng, dù là ở điểm mù, không những thế, lãnh vực kiếm pháp còn có khả năng khuếch đại lực tấn công và sát thương gây ra cho những chiêu kiếm mà nàng xuất ra với sự chính xác gần như là tuyệt đối.
Nhưng vì sao từ nãy đến giờ Lữ Linh Nhi chỉ toàn phòng thủ những đòn tấn công của ba Yêu Vương mà không phản kháng lại?
Đó là vì Lữ Linh Nhi muốn như vậy!
Nàng là muốn cho ba tên Yêu Vương này chìm trong sự tuyệt vọng và bất lực, muốn cho ba tên này nhận ra được một điều rằng khoảng cách chênh lệch giữa nàng và bọn chúng lớn đến mức nào, nàng muốn bọn chúng phải sợ hãi, muốn bọn chúng phải quay đầu mà bỏ chạy để giữ mạng sống.
Sau đó nàng mới ra tay kết liễu cả ba yêu nhân bọn chúng.
"Đã múa xong chưa?"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng hỏi ba tên Yêu Vương.
'Nộ Ban Vương, Thiết Hầu Vương, nữ nhân này thực lực không phải tầm thường, chúng ta nếu như không tung ra hết sức có thể sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này đấy...'
Bích Tử Vương âm thầm truyền âm cho hai Yêu Vương kia.
'Ừm...'
'Thật không ngờ một nữ nhân nhân loại lại có thể khiến cả ba chúng ta sử dụng đến thứ đó...'
Thiết Hầu Vương cùng Nộ Ban Vương truyền âm đáp lại.
Cả ba Yêu Vương sau đó lập tức tập trung yêu khí trong cơ thể đến đan điền cuộn xoáy dữ dội sau đó lan tỏa ra khắp cơ thể bộc phát ra xung quanh.
Cả ba Yêu Đế Trung kỳ cùng lúc bộc phát ra toàn bộ sức mạnh khiến cho không gian xung quanh tựa như ngưng đọng lại sau đó rung chuyển dữ dội.
Khựng!
Yêu khí cuồn cuộn như vũ bão, bao trùm cả một góc trời, áp bức từ khí tức của ba Yêu Vương đè ép lên khắp xung quanh khiến cho đám yêu nhân phía dưới cùng với đó là đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh lập tức dừng lại, lồng ngực tất cả bị ép chặt đến khó thở, tất cả đều là ánh mắt khổ sở ngước nhìn lên phía trên cao cùng chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.
"Đây là... thực lực của...Yêu Đế...sao?"
Hạ Bác cặp chân mày nhăn lại, ngưng trọng hỏi trống không.
Mộc Phiến La, Long Hân Di, gương mặt cả hai đồng dạng trở nên lo lắng xen lẫn là sự khó chịu, hai nàng có thể chắc chắn một điều rằng ba tên kia rất, rất mạnh, cho dù chỉ một tên thôi thì dẫu hai nàng có cùng nhau phối hợp cũng không phải là đối thủ.
"Tiểu Nghiêng, chúng ta nên làm gì đây?
Ba tên kia..."
Tiểu Trúc khổ sở hỏi, nàng cho dù được Ma Đồng đầu lĩnh triển khai ra màn chắn hộ thể nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, khó chịu.
"Chúng ta...chỉ còn cách là...trông chờ vào... Kiếm Đế...mà thôi..."
Tiểu Mạch Nghiêng khó khăn đáp lại.
Ở phía sau, Hoa Vi Nghi cùng với đám đệ tử tình trạng còn thê thảm hơn mấy lần.
"Sư nương... người không sao chứ...?"
Triệu Thiên Tuyết cố gắng gượng phát âm ra từng từ một.
Bên cạnh, Hoa Miên Nhược cùng với Lý Mộng Vân quỳ xuống một chân, khoé miệng chảy máu, vận hết linh lực mà cả hai có để chống lại áp lực khủng bố càng lúc càng đè xuống mạnh hơn.
Phía trước, Âu Dương Kiệt khuỵu một chân, tay phải chống Thanh Long Yển Nguyệt đao xuống đất, tay trái vịn vào hông Huyễn Huyền Sư Vương cũng đang chật vật nằm bệt xuống đất.
"Chủ nhân... ngươi có thể nào...hủy triệu hồi ta... được hay không...?
Ta không muốn...bị đè chết bởi khí tức của ba tên kia đâu..."
Huyễn Huyền Sư Vương gắng gượng nói.
"Có chết thì...cả ta và ngươi cùng chết!
Có gì mà phải sợ...?"
Âu Dương Kiệt liền đáp.
'Ta...mẹ nó, ta muốn chọn lại chủ nhân...có được không vậy...?!!'
Huyễn Huyền Sư Vương trong lòng gào thét lên.
Trong tất cả thì người thãm nhất vào lúc này chính là Hoa Vi Nghi, nàng vừa phải điều tiết linh lực trong người để chống lại áp bức kinh khủng của ba tên Yêu Vương lại vừa phải luôn duy trì, củng cố trận pháp phòng hộ cho cả bọn, nàng thở ra từng hơi ngắt quãng và nặng nhọc, hai chân mày nàng nhăn lại khổ sở, khoé miệng nàng chảy máu nhưng nàng vẫn nghiến chặt răng cố chịu đau đớn, tập trung hết mức có thể.
Ngay lúc này, sự di chuyển của cả bọn đang bị bá khí của ba tên Yêu Vương khống chế, sẽ không thể hành động theo ý muốn được, nếu như bị đám yêu nhân xung quanh tấn công thì xem như tất cả sẽ chấm hết, Hoa Vi Nghi, nàng biết rõ điều đó, cho dù linh lực có cạn kiệt nàng vẫn quyết giữ vững màn chắn hộ thân cho cả bọn, quyết không vì đau đớn của bản thân mà buông bỏ.
Rẹt...
Rẹt...
Rẹt...
Yêu khí dày đặc và khủng bố bao quanh ba tên Yêu Vương phát ra những âm thanh tựa như những tia lôi điện phát nổ.
Hình dạng cùng cơ thể của bọn chúng bỗng chốc biến đổi khác hẳn so với khi nãy.
Nộ Ban Vương, tóc và phần lông ở cổ hắn dài ra tạo thành một cái bờm, hai cánh tay hắn cơ bắp cuồn cuộn nổi lên những đường gân, móng vuốt của hắn cũng trở nên dài hơn và sắc lẻm.
Thiết Hầu Vương, toàn bộ lông trên người hắn đổi màu từ vàng óng thành xám sau đó trở thành một màu đen chết chóc, cơ thể hắn cũng lớn hơn và cao gần ba thước.
Bích Tử Vương, gương mặt hắn và toàn bộ cơ thể nổi lên những lớp vảy màu xanh, hai chân hắn bây giờ biến đổi thành một cái đuôi rắn với tua tủa là gai nhọn dọc phần sóng đuôi.
Đây là hình thái yêu thú của bọn hắn, và ở hình dạng này thực lực của bọn hắn được gia tăng lên rất nhiều, hiện tại cả ba yêu nhân bọn hắn đã bước vào cảnh giới Yêu Đế Hậu kỳ và gần như chạm đến ngưỡng đỉnh phong.
"Thần Hồn chi lực!!"
Nộ Ban Vương, Thiết Hầu Vương cùng Bích Tử Vương đồng loạt hét lớn, kinh khủng là yêu khí ngùn ngụt bộc phát ra, uy áp phải mạnh hơn vừa nãy gấp mấy phần.
Hự!
Khục...khục...
Đám người cùng với đám yêu nhân lập tức khuỵu xuống, tất cả đều phun ra ngụm máu, lồng ngực tựa như sắp nổ tung dưới sức ép quá sức kinh khủng toát ra từ ba tên Yêu Vương.
Choang!
Màn chắn hộ thể mà Hoa Vi Nghi thi triển ra lập tức vỡ toang thành nhiều mảnh tan vào hư vô, trận pháp theo đó cũng liền biến mất.
Hoa Vi Nghi, nàng khuỵu xuống, hai tay chống xuống đất, hộc ra máu.
"Sư nương..."
Triệu Thiên Tuyết ở cạnh gắng gượng hết sức cố gắng di chuyển, hai tay nàng đỡ lấy Hoa Vi Nghi.
"Ta...ta... không sao..."
Hoa Vi Nghi giọng run run nói.
Tuy nói là không sao nhưng trong tất cả những kẻ có mặt ở đây, nàng là người bị thương nặng nhất.
Phía trên cao ba luồng yêu khí khủng bố cuộn xoáy gào thét phía sau lưng ba tên Yêu Vương phút chốc hóa hữu hình thành hình bóng ba con yêu thú khổng lồ cao hơn mười lăm thước, Sư, Hầu, Xà, ba Thần Hồn chi lực hình thành mang khí thế áp bức đến cùng cực đám người cùng đám yêu nhân phía dưới.
Yêu khí của ba tên Yêu Vương hình thành Thần Hồn chi lực cũng từ màu xanh chuyển thành một màu lam.
Thần Hồn lam sắc đỉnh phong.
"Chết đi ả nữ nhân thấp kém!!!
Cuồng Nộ Sư Vương Trảo!!"
"Phá Thiên Thần quyền!!"
"Bích Tử Đào Vân chưởng!"
Cả ba Yêu Vương hét lớn, bàng bạc là chưởng khống, quyền pháp kết hợp với Thần Hồn chi lực đánh tới chỗ Lữ Linh Nhi.
Đám người cùng yêu nhân phía dưới ánh mắt trở nên sợ hãi không thôi khi ngước nhìn thấy ba Thần Hồn chi lực mang hình dáng ba con yêu thú khổng lồ từ ba hướng khác nhau lao băng băng về phía Lữ Linh Nhi, không gian rúng động dữ dội tựa như sắp nứt toác ra.
Mộc Phiến La, Hạ Bác, Long Hân Di cùng Hoa Vi Nghi và bốn tên đệ tử đồng dạng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hiện lên ngưng trọng.
Nhưng khác với đám người và yêu nhân phía dưới, Lữ Linh Nhi trong giây phút đối mặt với ba đòn tấn công từ ba hướng khác nhau lại chẳng hề tỏ ra một chút sợ sệt hay lo lắng nào cả, nàng vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
"Cực Băng chi Nộ!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng nói.
Cơ thể nàng toát ra một luồng hàn băng khí tức lạnh buốt, chân phải nàng bước về phía trước một bước tựa như là đang đi trên mặt đất.
Tách...
Tách...
Tách...
Rắc...
Rắc...
Rắc...
Chân phải nàng dẫm xuống liền không khí lập tức bị băng phong, hàn băng khí tức nhanh chóng lan rộng ra khắp xung quanh đóng băng bất cứ thứ gì mà nó chạm vào.
"Đó...đó là...
Làm... làm sao... có thể...?"
Một tên yêu nhân đứng phía dưới gương mặt tái mét, khoé miệng lắp bắp từng chữ một, hắn không thể tin vào những gì hắn đang nhìn thấy.
Đám yêu nhân đứng bên cạnh cũng là tâm thần chấn kinh sợ hãi không thôi.
"Đó...hình như là chiêu thức mà...tam sư muội hay sử dụng... nhưng mà..."
Triệu Thiên Tuyết ngập ngừng nói.
"Nhưng mà...thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác!"
Mộc Phiến La nhíu mày tiếp lời Triệu Thiên Tuyết.
"Thật may mắn...khi mà...tỷ ấy...cùng phe với chúng ta..."
Hoa Vi Nghi rụt rè lên tiếng.
"Sư tôn...có thực là đã chiến thắng sư nương...trong một cuộc chiến tay đôi không...?"
Hoa Miên Nhược khoé miệng giật giật.
"Ta thật không thể tưởng tượng được... cuộc chiến đó đã diễn ra như thế nào..."
Long Hân Di cũng lên tiếng.
Lơ lửng phía trên cao, Nộ Ban Vương, Thiết Hầu Vương, Bích Tử Vương, cả ba tên Yêu Vương tâm thần chấn động sợ hãi không thôi, gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu nào.
Chưởng khống của bọn chúng, quyền pháp của bọn chúng, kết hợp với cả Thần Hồn, là dùng toàn lực để thi hành triển ra, là toàn lực của Yêu Đế Hậu kỳ, ấy thế mà nữ nhân này chỉ trong chớp mắt không những băng phong không khí xung quanh mà còn băng phong luôn cả chiêu thức luôn cả Thần Hồn của bọn chúng, đây là chuyện vốn không có lý nào có thể làm được cả.
'Đây...đây còn là khả năng... của con người hay sao chứ...?'
'Nữ nhân này... không phải đến từ Nhân giới hay sao...?!!
Sao lại có thể...mạnh đến mức vô lý như thế được chứ...?!!'
'Nhân giới... vốn không thể nào...có kẻ mạnh như thế này được...!!
Không thể...!!'
Cả ba tên Yêu Vương đứng yên không một chút cử động tựa như cũng đã bị băng phong.
"Bây giờ đến lượt ta chứ nhỉ?"
Lữ Linh Nhi âm trầm nói, tay phải nàng giơ thanh lam kiếm lên.
'Ả Tuyết Ly Đế chết tiệt!!
Ngươi dám lừa ta hay sao?!!
Không thể nào đám người này lại đến từ Nhân giới cả!
Không thể nào!!!'
'Chạy!
Phải nhanh chóng chạy khỏi đây!!
Nếu không...."
'Ta...mẹ nó...!!
Ta không muốn chết!!!'
Ba tên Yêu Vương trong lòng gào thét lên, cảm giác lành lạnh nơi sống lưng, bọn chúng trực quay người bỏ chạy, tránh xa Lữ Linh Nhi càng xa càng tốt, bọn chúng bây giờ đã có thể nhận thức được rõ ràng nữ nhân này không phải người mà bọn chúng có thể chọc vào, nếu không nhanh chóng thoát thân bọn chúng chắc chắn sẽ chết dưới lưỡi kiếm kia.
Nhưng mà Lữ Linh Nhi không để cho ba tên Yêu Vương kịp hành động, nàng truyền linh lực vào thanh lam kiếm, rất nhanh một đường chém về phía trước.
"Băng Hoa Vũ Liên!"
Một đường kiếm nhẹ nhàng nhưng dứt khoát xuất ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt lao vun vút về phía tên Nộ Ban Vương, kiếm khí lao đi bất chợt tách ra thành hai đạo, hai đạo lại tách ra thành bốn...cứ thế chỉ trong vài cái chớp mắt đạo kiếm khí ban đầu đã phân tách thành hàng vạn đạo kiếm khí nhỏ tựa như những bông tuyết.
Bang!
Hàng vạn hoa tuyết kiếm khí chém vào Thần Hồn chi lực của tên Nộ Ban Vương khiến nó lập tức vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh, sau đó kiếm khí lại tiếp tục lao về phía trước tựa như vũ bão.
Bang!
Bang!
Bang!
...
Hàng vạn đạo kiếm khí chém vào bộ giáp của tên Nộ Ban Vương tạo ra những âm thanh tựa như kim loại va vào nhau, bộ giáp của hắn chỉ vài giây liền nứt ra sau đó vỡ nát thành nhiều mảnh, nhưng hắn vẫn là bình yên vô sự không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Hắn ngốc trệ.
Nhưng sau đó vài giây hắn liền hộc ra máu.
Aaaaaa...!
Hắn hét lên thảm thiết vì đau đớn, máu trên người hắn túa ra, hắn bỗng chốc mất đi hết sức lực, trạng thái biến thân liền biến mất.
Vù...
Nộ Ban Vương, hắn rơi tự do từ độ cao hơn bảy mươi, tám mươi thước xuống đất như một tảng đá.
Rầm!
Đất đá nơi Nộ Ban Vương rơi xuống văng lên tứ tung.
Tại cái hố nơi hắn rơi xuống, hắn nằm đó gương mặt hiện lên đau đớn cùng cực, cơ thể hắn giật giật, máu vẫn đang túa ra khắp mọi ngóc ngách của cơ thể, và chỉ vài khắc sau mệnh khí của hắn tắt hẳn.
Nộ Ban Vương cứ thế chết đi trước sự kinh sợ đến tột cùng của hai tên Thiết Hầu Vương, Bích Tử Vương cùng mấy trăm yêu nhân đứng dưới đất.
'Nộ...Ban Vương... chết rồi...?'
'Làm sao có thể...?!!'
'Chiêu kiếm vừa rồi là thế nào...?!!'
'Chỉ...chỉ trong một chiêu...miễu sát Nộ Ban Vương... một Yêu Đế Trung kỳ...?!!
Làm...làm sao có thể...?!!'
'Nữ nhân này... rốt cuộc là thần thánh phương nào...?!!
Nhân loại... lại có kẻ mạnh đến vô lý như này sao...?!!'
Mấy trăm yêu nhân tâm thần chấn kinh sợ hãi, hàng loạt câu hỏi lập tức hiện lên trong đầu.
Cùng chúng tình trạng với đám yêu nhân phía dưới, Thiết Hầu Vương cùng Bích Tử Vương toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, gương mặt hai tên bọn hắn tái mét xanh như đít nhái.
Vừa rồi bọn hắn còn đang là toan tính bỏ chạy, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Nộ Ban Vương bị giết bởi chỉ một chiêu, hai yêu nhân bọn hắn đến chạy cũng là không dám cũng là không thể.
Bỏ chạy liệu có giúp hai yêu nhân bọn hắn sống sót được hay sao, hay là càng chết nhanh hơn?
'Băng Kiếm Chi Đế quả đúng là kiếm tu mạnh nhất Tam giới...
Thực lực quả thực khủng bố...'
Tiểu Mạch Nghiêng thầm nghĩ ngợi cũng là thầm ngưỡng mộ.
'Cũng may là ta chưa chọc đến nữ nhân này... nếu không thì... kết cục cũng giống như tên Nộ Ban Vương kia...'
Đứng cạnh Tiểu Mạch Nghiêng, Tiểu Trúc khẽ rùng mình.
Đám người Thương Sơn phái gương mặt cũng là hiện lên kinh ngạc cùng ngưỡng mộ không thôi.
Riêng Hoa Miên Nhược, đôi mắt nàng sáng rực lên, cả người run run lên từng cơn, được tận mắt chứng kiến thần tượng của bản thân xuất thủ, Hoa Miên Nhược cả đời này đã không còn gì luyến tiếc nữa.