Chương 374: Bản tọa muốn đến để góp vui.
"Các bảo bối, bản tọa đã trở lại rồi đây!"
Vương Nhất Tự thanh âm vang vọng cả diễn võ tràng.
Nhưng mà vài khắc trôi qua không hề có hồi âm, cũng không hề có bất cứ tên đệ tử nào chạy đến chào mừng hắn như mọi khi.
Chuyện này khiến hắn hết sức khó hiểu.
'Chủ nhân, mừng người trở lại!'
Ngay lúc này tiểu Long truyền âm đến.
"Mừng người trở lại, chủ nhân!"
"Ộp...ộp...Chủ nhân đã trở lại...ộp...ộp..."
Sau đó tiểu Thanh cùng tiểu Mãng cũng truyền âm đến hắn.
Nhưng cũng chỉ có đám khế ước thú của hắn là đáp lại hắn mà thôi.
"Kì lạ...
Môn phái sao lại im ắng như thế này...?
Bản tọa xuất quan là việc hết sức trọng đại của môn phái, cái đám đệ tử bọn hắn không treo cờ khua chiêng gióng trống chào mừng bản tọa thì cũng thôi đi, đến ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu?"
Vương Nhất Tự nhíu mày, lẩm bẩm.
"Có thể là do Lữ phu nhân đã đưa tất cả đệ tử đến Thập Vạn Đại Sơn..."
Hệ thống lên tiếng suy đoán.
"Có...có thể là như vậy...
Với tính cách của nàng ấy thì..."
Vương Nhất Tự khoé miệng hơi giật.
"Này, ngươi đang lẩm bẩm gì thế?"
Medusa trườn lên ngang hàng với Vương Nhất Tự, hỏi.
"Không có gì, ngươi không cần bận tâm!
Ta chỉ là đang nghĩ đến vài chuyện của môn phái mà thôi"
"Môn phái?"
Medusa nghiêng đầu ngốc trệ.
"Chốc nữa ta sẽ giải thích cho ngươi tất cả mọi chuyện ở thế giới này!
Bây giờ thì theo ta vào đại điện"
Vương Nhất Tự nói, trực quay người bước về phía đại điện thì một hình bóng quen thuộc xuất hiện từ phía hành lang dẫn đến dãy sương phòng của đám đệ tử.
Người vừa xuất hiện đó không ai khác chính là Đại đệ tử của Thương Sơn phái, Lục Mẫn Nhi.
Lục Mẫn Nhi vừa bước ra khỏi nhà ăn, tay phải cầm một cái bánh bao đưa lên miệng cắn, tay trái cầm một cái khác, thoáng thấy bóng dáng Vương Nhất Tự đứng ở diễn võ tràng, nha đầu ngơ ngác mất vài giây sau đó gương mặt liền hiện lên mừng rỡ, nha đầu lập tức vận thân pháp nhảy đến diễn võ tràng.
"Chưởng môn, người đã xuất quan?"
Lục Mẫn Nhi vui mừng hỏi lớn, chỉ vài giây đã xuất hiện trước mặt Vương Nhất Tự.
'Cái...cái quái...?!!
Khoảng cách đó... một đứa trẻ chỉ tầm mười một, mười hai tuổi...làm sao có thể?'
Medusa tâm thần chấn động khi chứng kiến Lục Mẫn Nhi thi triển thân pháp lướt đến từ khoảng cách hơn trăm thước mà chỉ mất có vài giây ngắn ngủi, bằng là nàng, thì không có cách nào nàng có thể di chuyển nhanh được đến như vậy.
"Nha đầu, các sư đệ sư muội của ngươi đâu hết rồi?
Sao môn phái lại vắng như thế này?"
Vương Nhất Tự lên tiếng hỏi.
"Bẩm chưởng môn, từ sáng sớm tinh mơ thì tất cả bọn hắn đã thức dậy để mà tu luyện rồi, giờ này thì chắc bọn hắn đang tập trung ở phòng huấn luyện và Cửu Môn Địa Ngục tháp nên không hay biết chưởng môn đã xuất quan"
Lục Mẫn Nhi nhanh nhảu đáp lại câu hỏi của Vương Nhất Tự, ánh mắt của nha đầu hướng về phía kẻ lạ mặt đang đứng cạnh Vương Nhất Tự.
"Ồ!
Bọn chúng sao lại tự dưng tu luyện một cách siêng năng như thế?"
Vương Nhất Tự ngạc nhiên, lại hỏi tiếp.
"Tại vì Lữ sư nương có nói sẽ dẫn cả môn phái đến Thập Vạn Đại Sơn đánh một trận tưng bừng với đám hồ ly kia, nên là sư đệ sư muội bọn hắn mới siêng năng như thế!"
Lục Mẫn Nhi thật thà đáp.
Vương Nhất Tự khoé miệng giật giật.
"Chưởng môn, người này là...?"
Không giấu nổi sự tò mò Lục Mẫn Nhi lên tiếng hỏi.
"Nữ nhân này tên là Medusa!
Từ bây giờ cũng là một thành viên của Thương Sơn phái ta!"
Vương Nhất Tự chậm rãi giới thiệu.
"Thì ra là vậy..."
Lục Mẫn Nhi gật đầu thông suốt, sau đó quay sang Medusa vui vẻ nói.
"Ta tên là Lục Mẫn Nhi, là Đại đệ tử của Thương Sơn phái!
Me... Medusa tỷ tỷ, rất vui được gặp tỷ!"
"Tỷ...tỷ...?!
Ngươi... ngươi không sợ ta hay sao...?!"
Medusa ngạc nhiên trước thái độ của Lục Mẫn Nhi, liền hỏi.
"Ta vì sao lại sợ tỷ?"
Lục Mẫn Nhi nghiêng đầu ngốc trệ.
"Ta...vì ta là...quái vật..."
"Thì đã sao?
Những người đi theo chưởng môn thì đều là người tốt cả!
Hơn nữa, làm gì có quái vật nào lại xinh đẹp như tỷ cơ chứ?"
"Xinh...xinh đẹp...?
Ngươi là đang nói ta sao?!!"
Medusa tâm thần chấn động, đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua có kẻ không sợ hãi nàng lại còn khen nàng xinh đẹp.
Lục Mẫn Nhi mỉm cười, ánh mắt thật thà nhìn thẳng vào Medusa, khẽ gật đầu.
"Trẻ con thì không biết nói dối
Như ta đã nói với ngươi trước đó, tất cả những người ở đây sẽ không vì ngoại hình của ngươi mà sợ hãi, mà xa lánh, tránh né ngươi.
Tất cả đều sẽ là gia đình của ngươi!"
Vương Nhất Tự bàn tay xoa xoa đầu Mẫn Nhi, chậm rãi nói.
"Cảm...cảm ơn..."
Medusa xúc động đến nghẹn không thể nói hết câu, ánh mắt ngân ngấn lệ nhìn Vương Nhất Tự rồi lại nhìn sang Lục Mẫn Nhi.
"Được rồi, không cần phải ướt át như thế đâu!
Nha đầu, ngươi dẫn Medusa đi một vòng môn phái, giới thiệu cho nàng ấy từng chỗ, sau đó dẫn nàng ấy đến sương phòng sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho nàng ấy!"
"Vâng, thưa chưởng môn!"
Lục Mẫn Nhi gật đầu đáp, sau đó vui vẻ chìa bàn tay về phía Medusa, nói.
"Đi thôi!
Ta sẽ dẫn tỷ tham quan Thương Sơn phái!"
"À...ừm..."
Medusa ngập ngừng, bẽn lẽn đặt bàn tay thô ráp của nàng lên bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Lục Mẫn Nhi.
Hai người trực rời khỏi thì Vương Nhất Tự lên tiếng hỏi.
"Khoan đã!
Nha đầu, các sư nương của ngươi hiện giờ đang ở đâu?"
"A!
Bẩm chưởng môn!
Lữ sư nương, Mộc sư nương, Hoa sư nương đã cùng với Hạ đường chủ, Long đường chủ, và còn Thiên Tuyết, A Kiệt, Mộng Vân, Miên Nhược đến Thập Vạn Đại Sơn từ một ngày trước...
Những sư nương khác thì đang cùng đám sư đệ sư muội tu luyện ở Cửu Môn Địa Ngục tháp!"
Lục Mẫn Nhi rành mạch trả lời.
"Vậy... vậy à..."
Vương Nhất Tự khoé miệng hơi giật.
'Xem ra Tuyết Ly Đế chuyến này phải... kiếm chỗ khác mà sinh sống rồi...'
Hắn nghĩ.
"Được rồi, cả hai đi đi!
Bản tọa còn một số thứ cần làm!"
Vương Nhất Tự sau đó xua xua tay ra hiệu.
"Vâng, chưởng môn!"
Lục Mẫn Nhi gật đầu, sau đó cùng Medusa tiến về phía ngoại viện Thương Sơn.
"Hệ thống, có cách nào để ta có thể dịch chuyển đến Thập Vạn Đại Sơn không?"
Vương Nhất Tự đợi Lục Mẫn Nhi cùng Medusa đi khỏi mới lên tiếng hỏi hệ thống.
"Chủ nhân cũng muốn đến Thập Vạn Đại Sơn?"
Hệ thống đáp lại bằng một câu hỏi.
"Một cuộc vui như thế thì làm sao có thể thiếu bản tọa được chứ?
Hơn nữa, bản tọa cũng rất muốn gặp lại Tuyết Ly Đế để mà ôn lại chuyện xưa a!"
Hắn nở một nụ cười đầy nham hiểm, nói với hệ thống.
"Cách thì tất nhiên là có!
Nhưng mà cần phải tốn một chút thời gian!".
Thập Vạn Đại Sơn.
Địa Tàng Sơn.
Đùng!
Hỗn Phách U Mang thú lãnh trọn một kiếm của Lữ Linh Nhi vào hông văng ra mấy mươi thước, hất tung đất đá trên đường mà nó văng đi.
Con hung thú lồm cồm bò dậy, nhưng mà còn chưa kịp làm gì thì một hoả cầu đường kính hơn năm thước đã áp sát nó.
Oành!!!
Hoả cầu vừa chạm vào cơ thể Hỗn Phách U Mang thú liền lập tức phát nổ tạo ra một chấn động dữ dội hất văng con hung thú ra xa mấy thước.
Rầm!
Hỗn Phách U Mang thú trở dậy liền nhảy ra xa, ánh mắt nó dè chừng nhìn chằm chằm vào Lữ Linh Nhi, sau đó liếc sang chỗ Thánh Sơn Trấn Nham thú đang bay lơ lửng phía trên, nó sau khi lãnh mười mấy phát kiếm của Lữ Linh Nhi, lại ăn thêm mấy hoả cầu từ miệng Thánh Sơn Trấn Nham thú, tuy rằng nó có Kim hệ thức tỉnh bao phủ cả cơ thể nhưng nó vẫn cảm thấy khá đau và cơ thể nó bây giờ đã có vài chỗ cháy xém.
Hỗn Phách U Mang thú, nó bây giờ là đang một đánh hai, bất lợi thuộc về phía nó, vì thế mà nó không còn điên cuồng lao lên như lúc trước nữa.
Nó bây giờ đã nhận thức được rõ ràng nữ nhân trước mắt nó chính là một rắc rối thật sự, rằng nó đã quá khinh địch.
Nó há rộng miệng, tích tụ ma khí phía trước trong thoáng chốc hình thành một khối cầu màu đen đường kính hơn ba thước với xung quanh là ma khí xoáy mạnh, không gian xung quanh khối cầu như bị lực xoáy của ma khí hút vào kéo giãn ra.
Lữ Linh Nhi nhíu mày nhìn vào khối cầu mà Hỗn Phách U Mang thú đang thi triển ra, nàng cảm nhận được sự tà ác toả ra từ luồng ma khí đó.
Khối hắc cầu này, nếu như bị nó đánh trúng thì đến ngay cả một Đại Đế như nàng cũng không tránh khỏi bị trọng thương.
Rẹt!
Ầm!
Ầm!
Ầm!!!
Hỗn Phách U Mang thú phóng hắc cầu về phía Lữ Linh Nhi, hắc cầu lao đi với một tốc độ rất nhanh cày nát mặt đất tạo ra một đường rãnh dài sâu hoắm, ma khí xung quanh khối cầu xoáy tít tạo thành những lưỡi dao sắc bén sẵn sàng cắt đứt bất cứ thứ gì mà nó chạm vào.
Khối hắc cầu trong khi lao đến chỗ Lữ Linh Nhi thì càng lúc càng to ra, chỉ trong chớp mắt đường kính của khối hắc cầu đã hơn mười lăm thước.
Lữ Linh Nhi đối mặt với khối hắc cầu bay đến không những không có ý định tránh né mà nàng còn nhắm nghiền mắt lại.
Đến khi khối hắc cầu chỉ còn cách nàng vài thước thì nàng mới giơ Tân Thủ kiếm lên.
"Phản kiếm!"
Nàng âm trầm lên tiếng, sau đó chém một kiếm về phía trước.
Oành!
Một vụ nổ long trời lở đất nổ ra ngay chỗ Lữ Linh Nhi đang đứng.
Khói bụi đất đá mù mịt dày đặc giăng khắp xung quanh.
Đám người Thương Sơn phái và hai hồ ly tinh phía xa ánh mắt đầy lo lắng khi chứng kiến tình huống vừa diễn ra.
Nhưng chỉ một giây sau khi khối hắc cầu phát nổ, một đạo kiếm khí cao bảy, tám thước bất chợt tách đôi đám khói bụi lao băng băng về phía Hỗn Phách U Mang thú, tốc độ là ngang với khối hắc cầu vừa rồi.
Ầm!
Ầm!
Ầm!!!
Đạo kiếm khí khổng lồ rẽ mặt đất mà lao về phía trước, càng lúc càng lớn hơn, thoáng chốc đã cao hơn mười mấy thước.
Nhìn thì rất giống kiếm khí nhưng thực chất đó không phải là kiếm khí mà là lực lượng xung kích.
Chiêu phản kiếm mà Lữ Linh Nhi vừa sử dụng là mượn lực của đổi thủ mà đánh trả lại, lực lượng chiêu thức của đối phương càng lớn thì phản kiếm càng mạnh, và kiếm cường, nếu như lực lượng chém ra đủ mạnh sẽ chém ra sóng xung kích.
Hỗn Phách U Mang thú trông thấy luồng sóng xung kích mà Lữ Linh Nhi chém về phía nó tâm thần có hơi hoảng, cái khối hắc cầu mà nó phóng ra có thể tùy tiện giết chết bất cứ yêu nhân nào ở Thập Vạn Đại Sơn này, nhưng nữ nhân kia chỉ một kiếm là có thể phá hủy khối hắc cầu đã vậy còn tấn công ngược lại.
Hai chân sau của con hung thú chùng xuống một chút, nó chuẩn bị nhảy sang một bên hòng tránh đi luồng sóng xung kích, nhưng mà nó chưa kịp hành động thì đã bị Thánh Sơn Trấn Nham thú ngăn lại.
"Muốn chạy?!
Túc Hoả!"
Thánh Sơn Trấn Nham thú hừ lạnh một cái liền triệu ra một trận pháp dưới chân Hỗn Phách U Mang thú, rất nhanh sau đó ba cây cột hình vuông với lửa cháy phừng phừng trồi lên từ trận pháp, ba lớp màn chắn lửa cũng xuất hiện kết nối ba cây cột lại với nhau bao vây lấy Hỗn Phách U Mang thú.
Ngọn lửa nóng hừng hực tựa như có thể thiêu cháy tất cả mọi thứ khiến cho Hỗn Phách U Mang thú chững lại, ánh mắt nó láo liên liếc ngang liếc dọc hòng tìm ra đường thoát thân, nhưng xung quanh nó bây giờ đều bị lửa bao vây, mặc dù ngọn lửa này không thể gây tổn hại cho nó, nhưng nó biết chắc một khi nó nhảy ra khỏi chỗ này thì nữ nhân kia lại xông đến mà tấn công nó như trước đó.
Nó không dại gì dùng cơ thể làm bia cho nữ nhân đó mài kiếm.
Hỗn Phách U Mang thú gầm lên một tiếng liền dưới chân nó xuất hiện một trận pháp màu đen đè lên trận pháp của Thánh Sơn Trấn Nham thú, mặt đất dưới chân nó trong khoảnh khắc liền rung động giống như mặt nước.
Hỗn Phách U Mang thú lập tức lặn xuống mặt đất theo đúng nghĩa đen suýt soát tránh được sóng xung kích chém tới.
?!!!
Thánh Sơn Trấn Nham thú khá bất ngờ với tình huống vừa diễn ra, nó đảo mắt khắp xung quanh hòng tìm kiếm dấu hiệu của Hỗn Phách U Mang thú, nhưng mà không thể phát hiện ra được bất cứ thứ gì, tựa như con hung thú tan biến vào hư vô vậy.
Hỗn Phách U Mang thú nó là Địa Linh thú Thổ hệ thức tỉnh, vì thế mà nó có thể dễ dàng di chuyển dưới lòng đất mà không hề phát ra một tiếng động nào cả.
Đất đá trong phạm vi hai thước xung quanh cơ thể nó sẽ hóa lỏng ra như là nước mỗi khi nó ẩn mình dưới lòng đất, vì thế nó có thể di chuyển rất nhanh giống như là đang bơi vậy.
Và khi Hỗn Phách U Mang thú ở dưới lòng đất nó có thể cảm nhận được những rung động dù là nhỏ nhất phía trên mặt đất qua đó giúp nó có thể xác định được chính xác vị trí mà Lữ Linh Nhi cùng đám người Thương Sơn phái đang đứng.
Nó quyết định thay đổi cách thức tấn công.
Nếu như đối mặt trực tiếp không thể chiếm được thượng phong thì nó sẽ tấn công chớp nhoáng và bất ngờ để đối phương không kịp trở tay, một đòn kết liễu.
"Nó... biến mất rồi..."
Lý Mộng Vân hoang mang lên tiếng.
Bốn đệ tử Thương Sơn phái ánh mắt nhìn khắp xung quanh tìm kiếm.
"Mọi người đừng cử động!"
Tiểu Mạch Nghiêng liền lên tiếng nhắc nhở cả đám.
"Nó có thể cảm nhận được rung động và tấn công!
Tốt nhất là cứ đứng yên!"
Cả bọn liền hiện lên căng thẳng, tinh thần tập trung cao độ sau lời nói của Tiểu Mạch Nghiêng, tất cả sẵn sàng cho một tình huống tấn công bất ngờ.
Nhưng mà Hỗn Phách U Mang thú, nó không hề nhắm đến chỗ đám người Thương Sơn phái, kẻ mà nó chọn làm mục tiêu chỉ có Lữ Linh Nhi.
Nó hướng hai chân trước lên phía trên, đuôi nó quật mạnh về phía dưới tạo đà đẩy cơ thể của nó lên phía trên.
Roạt!
Những móng vuốt sắc nhọn của Hỗn Phách U Mang thú trồi lên xé toạc mặt đất ra làm hai chộp lấy Lữ Linh Nhi.
"Như Ảnh Tùy Hình!"
Lữ Linh Nhi rất nhanh vận thân pháp lập tức di chuyển ra chỗ khác, nàng nhanh đến mức tựa như là dịch chuyển tức thời.
Hỗn Phách U Mang thú, nó chỉ vồ trúng dư ảnh mà Lữ Linh Nhi để lại, cả cơ thể nó theo đà lao ra khỏi mặt đất.
Giây phút nó định lặn xuống trở lại thì Lữ Linh Nhi lần nữa xuất hiện bên hông nó, một đường kiếm chém tới.
Oành!
Rầm!!!
Hỗn Phách U Mang thú lãnh trọn một kiếm bị đánh văng ra hơn hai mươi thước, nó còn chưa kịp trở dậy thì Lữ Linh Nhi đã xuất hiện bên cạnh, lại một kiếm nữa chém tới.
Oành!
Hỗn Phách U Mang thú lại bị đánh văng đi, cả cơ thể nó đập mạnh vào vách đá tạo ra một chấn động dữ dội khiến cho đất đá cứ thế mà rơi xuống.
Nhưng cơ thể nó chưa kịp tiếp đất Lữ Linh Nhi lại vận thân pháp di chuyển đến, lần này nàng vung Tân Thủ kiếm từ dưới chém lên trên.
Oành!
Một kiếm này lực lượng khủng bố xuất ra hất cả cơ thể khổng lồ hơn ba mươi thước của Hỗn Phách U Mang thú lên không trung hơn hai mươi thước.
Lữ Linh Nhi sau đó dẫm mạnh chân nhảy lên cao, vượt cả Hỗn Phách U Mang thú.
Nàng âm trầm phóng thích ra khí lực khủng bố của bản thân giăng khắp cả đất trời.
"Vạn Kiếm Quy Tông, thức thứ nhất: Vạn Kiếm Quy Nhất!"
Lữ Linh Nhi lạnh lùng lên tiếng.
Liền tức thì tất cả những vũ khí nằm ngỗn ngang, vùi lấp phía dưới mặt đất của đám yêu nhân bị hút lên không trung hình thành một thanh kiếm khổng lồ dài gần mười thước.
"Đó...đó là... kiếm chiêu của phu quân...?!!"
Hoa Vi Nghi kinh ngạc nói.
Nàng đã từng nhìn thấy Vương Nhất Tự thi triển qua chiêu kiếm này khi đánh nhau với ba Long Hoàng lúc ở Long tộc Đại lục, nàng không thể nào mà nhầm lẫn cho được.
Đứng kế bên, Long Hân Di khoé miệng giật giật, nàng cũng là không thể quên được kiếm chiêu này, chính là kiếm chiêu này đã phá tan hoang, biến Long Hoàng Cổ Thành thành một đống lộn xộn ngỗn ngang đất đá.
"Thật không ngờ... Kiếm Đế cũng biết... chiêu kiếm này..."
Oành!
Đùng!
Ầm!
Ầm!!
Tân Thủ kiếm trong tay, Lữ Linh Nhi một đường dứt khoát chém về phía Hỗn Phách U Mang thú đang lơ lửng trên không, thanh kiếm khổng lồ được tạo ra từ hàng trăm hàng ngàn thanh vũ khí khác nhau cũng giáng xuống con hung thú tựa như trời giáng.
Hỗn Phách U Mang thú lãnh trọn một kiếm này rơi thẳng xuống mặt đất tạo ra một rung chấn kinh khủng lan rộng ra khắp xung quanh hất văng đi tất cả mọi thứ trong vòng bán kính hơn năm mươi thước, tạo ra một cái hố khổng lồ sâu hoắm.
Địa Tàng Sơn sau một kiếm này gần như bị tách ra làm đôi, vết nứt chạy dài cả mấy trăm thước.