Tiếp tục với chương trước:
Một khu xưởng bỏ hoang nằm heo hút nơi rìa thành phố
Từng là nơi sản xuất náo nhiệt, giờ chỉ còn là một đống hoang tàn phủ bụi
Nhà xưởng rộng lớn, mái tôn rỉ sét, những thanh xà gãy gập như hàm răng mục ruỗng
Giờ đây, nơi này là chốn ẩn náu của đám vô gia cư, tội phạm vặt, và cả những kẻ dưới đáy xã hội không cần biết tên
Một tiếng chửi rít lên, xé toang bầu không khí đặc quánh:
:” Mẹ nó chứ! ”
Tên đàn ông vạm vỡ, cánh tay phải bó nẹp sơ sài, đá mạnh vào chiếc lồng sắt khổng lồ giữa xưởng:
:” Nhìn mày đã làm cái đéo gì này, con đĩ! ”
Bên trong lồng, là Donna Karen, đang bị trói và treo lơ lửng bằng xích sắt
Chiếc lồng được thiết kế để bắt quái vật, không phải một cô gái
Nhưng giờ, nó giam hãm một con người
Gã đàn ông liếc nhìn cơ thể DK bằng ánh mắt dơ bẩn:
:” Này... chúng ta không thể... làm gì nó à? ”
Một tên khác đứng gác, lắc đầu:
:” Đừng ngu. Thằng nhóc đó đã dặn: không được động vào con nhỏ “
:” Thằng ranh đó tưởng có tiền là làm bố thiên hạ à?!” tên bị gãy tay gầm lên
:” Chúng ta mất bao công mới bắt được con này... ”
:” Tao éo tin là chỉ để nhốt nó rồi đợi! ”
Hắn hạ giọng, cố thuyết phục đồng bọn:
:” Chi bằng... mày canh cho tao? ”
:” Mày không chơi thì tao chơi. Đồ sẵn ngay đây mà không xài thì phí của trời! ”
Tên kia lưỡng lự. Nhưng cái nhìn của hắn dần thay đổi khi quan sát DK, làn da trắng, dáng người hoàn hảo, bầu ngực tròn, khuôn mặt xinh đẹp đến mức ám ảnh
:” ...Mày bấn đến thế cơ à? ” hắn hỏi
Tên bị gãy tay cười nham hiểm:
:” Thằng chó đó có trả tiền thì tao cũng không chữa khỏi được cánh tay này. Nhưng “thứ” này... có khi khiến tao thấy đỡ đau hơn nhiều ”
Tên còn lại chần chừ thêm vài giây
Rồi gật đầu:
:” Nhanh lên, tao canh cho mày ”
Cạch
Ổ khóa lồng vang lên tiếng mở
Nhưng đúng lúc đó
Tiếng bước chân vang vọng
Trầm, đều và đầy uy lực
Từng bước dội lên nền xi măng mục
Paul xuất hiện cùng nhóm cận vệ
Mắt hắn sáng lạnh như dao cạo, hắn gằn giọng lên:
:” bọn mày định làm gì đấy? “
Hai tên lưu manh sững người
Tên gãy tay lùi lại:
:” không..... không...... chỉ là chúng tôi kiểm tra xem con này có định trốn không “
Paul bước lại gần cái lồng nhìn DK, đang bất động như một món đồ trưng bày, rồi cười nhạt:
:” thoát? Có nằm mơ cũng không thể “
Hắn quay sang nhìn hai tên lưu manh:
:” tao biết bọn mày định làm gì “
Nhìn đám cận vệ ở đằng sau Paul, tên nào cũng hừng hực sát khí
Tên bị gãy tay rén ngang, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Paul
:” không không..... không phải đâu, ngài hiểu nhầm rồi “
Paul không quan tâm. Hắn quay lại, nói với DK:
:” cứ chờ đi, màn kịch hay sẽ diễn ra sớm thôi “
:” và Donna, xui xẻo cho mày “
DK ngước lên, hìn Paul với ánh mắt giận giữ:
:” Parker....... nhà ngươi sẽ phải trả giá vì tất cả chuyện này! “
Paul cười lớn
Một nụ cười điên dại, chế giễu, và hiểm độc:
:” trả giá? Tao á? Nhìn lại mày đi, con khốn “
:” mày có biết mày đang ở đâu không??? “
:” mày vẫn hy vọng? Sẽ có ai đó đến cứu mày?? “
:” nhìn xung quanh mày đi! “
Quả thật, bao quanh hắn là những kẻ to lớn, ánh mắt sắc lạnh, cơ thể toát ra khí tức nguy hiểm
Sức mạnh bọn chúng khiến DK nghẹt thở
Paul ghé sát, thì thầm như rít:
:” sao? Không nói gì nữa? “
Paul cười lớn đắc ý:
:” xui xẻo cho mày thôi “
:” nếu ngay từ đầu mày mặc kệ hai đứa kia, thì giờ mày có thể được yên “
Paul lại cười lớn tiếp, điệu cười mang đầy sự bệnh hoạn:
:” cứ ở đấy chờ đi, Donna, mày sẽ là diễn viên sáng giá nhất trong màn kịch sắp tới “
Donna lẩm bẩm:
:” Kinh tởm..... “
Mặc kệ DK, Paul quay sang nói với đồng bọn:
:” đi thôi, hãy chuẩn bị cho những “vị khách” kia “
:” để xem, mất bao lâu thì những kẻ mày đặt hy vọng....... “
:” ........sẽ đến cứu mày? “
Hắn liếc hai tên lưu manh:
:” còn hai thằng bọn mày, đi theo tao “
Tiếng bước chân xa dần
Bóng tối quay lại nuốt trọn căn xưởng
Chỉ còn DK treo lơ lửng trong chiếc lồng thép… một mình với bóng tối lạnh lẽo
Cô không còn sức vùng vẫy nữa
Cổ tay rướm máu vì xích
Mắt nhòe nước
Paul đã đúng
Không ai có thể đến cứu cô được
Nếu Harry và Alice đến, họ sẽ chết
DK cúi đầu, nước mắt lăn dài
Lần đầu tiên trong đời… cô cảm thấy sợ cái chết
Miệng run run thốt lên:
:”...Đây là... cách mình sẽ chết sao...? ”