WebNovel4th Wall15.19%

chương 24

Tiếp tục với chương trước:

:” mày vừa nói cái gì?? “

Thông tin Alice mang đến khiến Harry kinh ngạc đến mức làm rơi cái bánh đang cầm trên tay

:” ai cơ??..... đó là ai? “ Harry hỏi lại, mặt đầy hoang mang

Alice khoanh tay, tỏ vẻ khó chịu:

:” tao không biết, tao chỉ biết đó cũng là một Healer “

:” và là thành viên chính thức ở đây “

:” chúng ta chỉ là thực tập “

Rồi cô ra vẻ suy tư:

:” hừmmm...... “

:” tao đang nghĩ đến việc xem trộm danh sách thành viên ở đây, để tìm thằng khốn đó “

Harry lập tức gạt đi:

:” đó là điều không thể, mày muốn bị đuổi học à? “

Ngay lúc ấy. DK bước tới, tay bưng đồ ăn đặt xuống bàn:

:” hai bạn đây rồi, đang bàn chuyện gì mà vui thế? “

Harry phản ứng nhanh, chuyển chủ đề luôn:

:” à không, không có gì, thức ăn ở đây ngon thế nhỉ? “

Cậu quay mặt đi, cố che giấu sự tò mò

:"Cuộc trò chuyện đó là chuyện riêng tư. Có lẽ mình nên chờ dịp khác rồi hỏi..." Harry thầm nghĩ

Nhưng DK lại hào hứng khoe ngay:

:” hai bạn biết gì chưa? Nãy mình gặp một anh Healer dễ thương lắm! Khi nãy mình đang bị lạc đường ý, may mắn gặp được anh ấy chỉ đường đi cho “

:” nghe tuyệt đấy, thế anh Healer đấy là ai? “

Alice không lòng vòng, hỏi thẳng luôn

Không đợi DK trả lời, Alice nói tiếp luôn:

:” để mình đoán, là thành viên chính thức ở đây, phải không? “

DK gật đầu, có vẻ ngạc nhiên:

:” sao bạn biết? Anh ấy đúng là thành viên chính thức ở đây “

:” anh ấy là Bronze IV “

Alice ồ một tiếng rõ to, rồi vờ như chỉ vừa đoán mò ra:

:” mình thấy bạn bảo được dẫn đường “

:” nên bọn mình đoán..... đó chỉ có thể là người ở đây “

Harry nhanh chóng chuyển chủ đề

:” gọi không thế này thì hơi lạ nhỉ? “

:” bạn biết tên anh chàng Healer đấy không? “

DK mỉm cười, nhớ lại:

:” à phải rồi, anh ấy nói “

:” tên là Lamar, Lamar Casper “

Chuyển cảnh

Sau khi được DK kể tên, Harry đã có dịp lướt qua Lamar Casper ở hành lang khu vực chính. Quần áo chỉn chu, thái độ lịch sự, nụ cười nhẹ nhàng, mọi thứ ở người đàn ông đó đều chẳng có gì khả nghi cả

:” Casper trông cũng tốt, tao vừa gặp rồi “ Harry nói lại với Alice:” không có gì phải nghi ngờ hay gì đâu “

Nhưng Alice lại không cảm thấy như vậy, một cảm giác khó chịu cứ âm ỉ trong lòng cô từ lúc thấy DK rạng rỡ kể về anh chàng Healer kia

Harry nhíu mày:

:” mày lại dở chứng gì nữa? “

:” mày nhìn xem, rõ ràng hai người họ trông hoàn toàn bình thường mà? “

:” trông như trời sinh một cặp “

:” DK là Healer, Lamar cũng là Healer “

Alice chẳng buồn phản bác, cô khoanh tay quay mặt đi, ánh mắt lạnh tanh

Cô không quan tâm đến việc Lamar có “hợp” với DK hay không. Cô chỉ biết... có gì đó không đúng

Harry thở dài:

:” mày bị làm sao vậy? Kệ họ đi “

:” DK thích ai là việc của cô ấy, mày quan tâm làm gì? “

Alice đáp, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:

:“Tao không biết. Chỉ là... giác quan của tao cảm thấy như vậy........Giác quan phụ nữ nhạy hơn tụi mày ”

Harry bật cười, nửa giễu:

:” Giác quan à? Thế mày là thám tử à?”

Bất chợt cậu nhíu mày, nhớ ra:

:” .... này Alice...... nếu tao không nhầm thì mày...... “

Alice gắt lên, giọng như đè nén cơn bực:

:” lần này không phải chuyện đó! Sao mày đ** tin tao??? “

Harry bắt đầu mất kiên nhẫn:

:” mày ăn nói buồn cười thế??? Tao không thấy Casper có gì để đáng nghi ngờ cả?? “

:” mày có bằng chứng không??? “

:” phải rồi, mày có mà! Cái “ giác quan thứ 6 “ của mày đấy “

Alice trừng mắt, đứng bật dậy:

:” mày muốn bằng chứng hả?? Được thôi! “

Cô quay người bỏ đi, bước chân nặng nề đập vang hành lang

Trước khi khuất bóng sau khúc cua, Alice quay lại hét lên:

:” Rồi tao sẽ mang bằng chứng cho mày thấy!! “

Harry ngồi phịch xuống ghế, xua tay như chẳng còn quan tâm:

:” Rồi rồi... sao cũng được ”

Chuyển cảnh

Sau vụ cãi nhau ầm ĩ với Harry, Alice chính thức “cạch mặt” cậu bạn thân suốt gần một tháng trời. Cô không nói một lời nào với Harry, cũng không thèm nhìn mặt

Toàn bộ thời gian rảnh của Alice được dành cho một “sứ mệnh cao cả”: theo dõi cặp đôi DK và Lamar Casper

Cô thủ sẵn một quyển sổ tay, bên ngoài dán nhãn: THÁM TỬ ALICE – BÍ MẬT KHÔNG THỂ TIẾT LỘ

Ngồi một mình trong góc thư viện, Alice lật giở từng trang ghi chép:

:” hừmmmmm....... “

:” xem nào...... “

:” Kết quả thu về....... “

:” Một rổ cơm chó........ “

Cô lầm bầm, mắt dán vào những dòng ghi chú chi chít

Toàn bộ hành động của DK và Casper đều bình thường: đi học cùng nhau, ăn uống cùng nhau, nói chuyện vui vẻ, không có gì bất thường cả

Thậm chí... còn rất trong sáng và lành mạnh

Không hề có dấu hiệu nào giống với “cảm giác bất an” mà Alice từng tin là “giác quan phụ nữ”

Alice bắt đầu nghi ngờ chính mình:

:”..... bây giờ đã là ngày thứ 28 kể từ khi mình đi thực tập “

:” chỉ còn nốt ngày mai “

:” là ngày kia mình sẽ trở về “

:” mình đã dành ra hàng đống thời gian vào cái thứ này “

Alice buồn chán nhìn vào quyển sổ theo dõi

:” không có gì cả “

Thở dài một cái, Alice gập quyển sổ lại

:” mình nên tìm Harry để xin lỗi “ Cô nghĩ thầm

Vừa bước ra khỏi thư viện, cô bỗng nghe thấy tiếng cười đùa quen thuộc vang lên từ dãy hành lang bên phải. Là DK

Alice liếc mắt nhìn sang

DK và Casper đang ở một góc khuất, nói chuyện nhỏ nhẹ

Cô lẩm bẩm:

:”..... bọn họ làm cái gì trong góc đó? “

Alice đã tự nhủ sẽ không quan tâm nữa. Nhưng... chân cô lại bước chậm lại, rồi nép mình sát tường, giả vờ lục sách, nhưng thật ra là để nghe lén

Ở đầu bên kia, Lamar nói bằng giọng buồn:

:” vậy là...... chỉ còn mai nữa thôi “

DK nhẹ nhàng an ủi:

:” có sao đâu anh, anh biết số điện thoại của em rồi mà “

Lamar tiếp lời:

:” ừm..... kể cả thế thì...... sau khi tốt nghiệp, em có đến đây làm không? “

DK cười nhẹ:

:” ồ, để em nghĩ xem...... nếu anh đợi được, em sẽ đến “

Chỉ là cẩu lương cấp cao. Alice biết rõ, vậy mà vẫn đứng nghe tiếp

:” vậy tối nay em có rảnh không? “ Lamar hỏi

:” tối nay có bữa tiệc ở chỗ bạn anh, nếu em không bận thì chúng ta cùng đi “

Dk cười tươi

:” vâng, được ạ “

Không có gì bất thường. Cũng chỉ là mời nhau đi chơi. Alice chán nản lắc đầu

DK vẫy tay chào Casper rồi rời đi

Alice cũng đặt lại cuốn sách giả vào giá, chuẩn bị quay về phòng

Nhưng đúng lúc đó...

Cô nghe thấy tiếng Casper, giờ đã một mình, móc điện thoại ra và gọi cho ai đó. Giọng anh ta lập tức trầm xuống, lạnh như băng:

:” alo? “

:” được rồi “

:” con gà nhỏ đã sập bẫy rồi “

:” chuẩn bị đi “

:” địa chỉ vẫn là xx “

Đôi mắt Alice mở to kinh ngạc

Cô vội giơ quyển sách che mặt, nép sát vào tường

Casper đi lướt qua, không hề nhận ra cô ở đó

Alice đứng yên, tim đập thình thịch. Câu nói "con gà nhỏ đã sập bẫy" vẫn vang vọng trong đầu

Chuyển cảnh

Alice đi đi lại lại quanh căn phòng sinh viên nhỏ hẹp, tiếng bước chân vang nhẹ trên nền nhà. Cô không thể ngồi yên

Trên giường, quyển sổ tay nằm mở toang, những dòng chữ nguệch ngoạc, sơ đồ, dấu chấm hỏi, tất cả là kết quả của gần một tháng âm thầm theo dõi DK và Casper

Alice liếc nhìn nó

Từng lời Casper nói lúc đó vẫn ám ảnh trong đầu cô:

:“ Con gà nhỏ đã sập bẫy rồi ”

:” Chuẩn bị đi ”

:” Địa chỉ vẫn là XX ”

Cô đã ghi lại tất cả. Không thiếu một chữ

Alice ngồi xuống mép giường, chống tay lên trán

Cô phân vân. Có nên đưa quyển sổ này cho Harry không?

Nhưng rồi...

:“Harry sẽ lại nghĩ mình đang tưởng tượng linh tinh ”

:“Nếu muốn giải thích, phải nói từ đầu. Từng bước. Mà thời gian thì không còn nhiều ”

Một lựa chọn khác hiện ra trong đầu:

Đưa quyển sổ này cho DK. Cảnh báo cô ấy

Nhưng ngay lập tức, Alice tưởng tượng ra cảnh DK giận dữ quay sang hỏi:

:“ Tại sao lại theo dõi tôi? ”

:“ Cậu làm chuyện này suốt một tháng trời à? ”

Không. Không thể để DK biết

Làm thế chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn

Alice ôm đầu suy nghĩ. Một khoảng lặng kéo dài

Rồi... trong khoảnh khắc yên ắng ấy, một ý tưởng bất ngờ lóe lên

Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực

Miệng lẩm bẩm:

:“ …..Chỉ còn một cách ”

Một ý tưởng điên rồ. Nguy hiểm. Nhưng có thể là hy vọng duy nhất để cứu DK