Tiếp tục với chương trước:
Harry ngồi chống cằm, suy nghĩ về cái lớp đang học, khuôn mặt cậu nhăn nhó như vừa nuốt phải chanh:
:” Lớp thì toàn đực rựa “ Cậu lầm bầm:” Ước mơ lập harem cũng nát luôn rồi “
Tệ hơn nữa, vì thành tích “lười học, hay ngủ” của mình, cậu bị đuổi xuống cuối lớp. Giờ mỗi buổi đến lớp chỉ có thể..... ngủ qua ngày
:” Hơn nữa, ngày đ nào đến cũng gặp bọn đbrr, bạn thì đ có, kẻ thù thì nhiều, đến đó “học” làm cái mọe gì? “
Toàn những thành phần không muốn dây vào, chẳng có lấy một chút động lực khiến cậu muốn đến lớp
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã khác, thiên thần Donna đã mang đến tin vui cứu rỗi linh hồn bị đày ải của cậu
Harry ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên một tia quyết tâm:
:” giờ cơ hội mới đến rồi “
Nếu chiến thắng tại giải đấu Athwart, cậu sẽ được vào lớp chọn, một môi trường đặc biệt dành cho những học sinh xuất sắc
:” Với toàn bộ khả năng mình đang có, mình sẽ chiếm top đầu! “
:” vào lớp mới có khi gặp được gái đẹp và mình sẽ có harem :D “
Rồi cậu nghĩ đến Alice:
:” Nếu kéo được con nhóc đó theo nữa thì càng vui. Vào lớp mới mà có đồng bọn, sẽ dễ hơn nhiều “
Nghĩ là làm. Harry lao sang phòng ngủ nữ, hùng hổ thuyết phục Alice
:” Ở lớp hệ Thủy cũng ổn mà, sao tao phải vất vả tham gia cái giải đấu kia chứ? “ cô lười biếng nằm trên giường
Nhưng Harry cứ nói mãi, nói như vẹt học thuộc bài diễn văn, nói đến mức Alice phát ngán. Cuối cùng cô mới chịu gật đầu
:” rồi rồi, được rồi, tao chơi với mày, được chưa? “ Alice đạp Harry ra ngoài, rồi lẩm bẩm:” ngủ cũng đé* yên “
Harry đã thuyết phục xong Alice, nhưng.....
:” vậy DK thì sao? “ cậu thấy, nếu không rủ thêm DK nữa thì tội cho cô ấy
Harry đi vào bếp và nói chuyện này với DK
:” Với cái danh sinh viên xuất sắc của bạn, kiểu gì cũng được chọn thôi, tham gia nhé Donna? “
Healer không có kỹ năng tấn công hay phòng thủ, chỉ có hỗ trợ. Nên Healer sẽ được thi viết tự luận. Với kiến thức uyên thâm và khả năng “thư viện sống”, thi lý thuyết chỉ là muỗi với cô
Nhưng điều khiến Harry ngạc nhiên... là DK từ chối
Dù cậu có cố gắng thuyết phục ra sao, DK vẫn một mực lắc đầu
Đối với một người yêu thích học tập, được vào lớp chọn là ước mơ. Nhưng DK lại từ chối không chút đắn đo
Harry không hiểu. Nhưng cũng không muốn ép cô:
:” Ừ... nếu cậu đã quyết định vậy “
Chuyển cảnh
Tối muộn
Alice bị Harry lôi sang phòng để bàn chiến thuật sắp tới. Cô nàng uể oải uống lon nước ngọt
Harry nói như chiến lược gia:
:” nếu để cho toàn trường biết về những kĩ năng mà chúng ta có “
:” điều đó sẽ rất là rắc rối cho sau này, cụ thể là vòng sau “
Cậu tiếp tục thao thao bất tuyệt, tay múa như diễn thuyết:
:” Đám năm nhất toàn học lý thuyết. Thực chiến gần như bằng không. Chuyến thực tập kia cũng chỉ là nghe kể, chứ có mấy ai thực sự giao đấu đâu “
Thấy Harry dài dòng văn tự, Alice đưa tay lên che miệng, ngáp dài một cái rồi phán:
:” nói tóm lại, phải tự phế võ công vì xung quanh toàn gà chứ gì? “
Thỉnh thoảng Alice hay phát biểu một câu nói làm đau lòng người khác
Harry nghẹn họng:
:”..... cứ cho là thế đi “
Sau đó, cả hai tiếp tục bàn bạc về chiến thuật sẽ dùng trong giải đấu Athwart
Nhưng được một lúc, Alice lại bắt đầu chán nản. Cô ngó nghiêng quanh phòng, tay với lấy cái thùng đựng giấy ghi chú bên dưới gầm giường
Cô giở ra vài tờ ghi chú, cau mày:
:” mày viết cái gì đây? “
Harry liếc qua, thấy Alice sắp mất kiên nhẫn, vội đổi chủ đề cho không khí đỡ ngột ngạt:
:” tao xem lại mấy lời mà ông đội trưởng Hoàng Gia kia nói ấy mà “
Alice nhìn xuống một bức hình vẽ nguệch ngoạc trong đống giấy:
:”...... thần chết? “
Harry gật đầu:
:” yep, cái tên quái vật đó cứ lải nhải hoài về cái gì mà “Thần chết đang trỗi dậy”, “sẽ trả thù cho kẻ đã ngã xuống”, đại loại thế... “
Trong đầu Alice hiện lên một hình ảnh rõ mồn một, khuôn mặt trắng bệch giấu sau lớp mặt nạ vô cảm, áo choàng đen chạm đất, và giọng nói dịu nhẹ nhưng đầy áp lực của người đó:
:” nói đến thần chết, Michael có tham gia giải đấu không nhỉ? “
Harry nhún vai:
:” tao không biết, để khi nào gặp tao sẽ hỏi “
Alice cười đùa:
:” mà trình của Michael tao đoán trao giải luôn cho rồi “
Harry bật cười, rồi gật gù:
:” cũng phải........ mà....... “
Cậu khựng lại:
:” mày vừa nói gì? “
Alice nhướn mày:
:” Michael ẵm giải luôn khỏi thi? “
Harry xua tay:
:” không..... trước đó cơ? “
Alice lặp lại, vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì:
:” Michael có tham gia giải không? “
Harry nghiêng đầu, ánh mắt như đang xâu chuỗi điều gì đó:
:” trước đó nữa...... cái câu sau khi mày xem xong tờ giấy...... “
Alice nhíu mày ngẫm lại, rồi lặp lại lời mình ban nãy:
:” nhắc đến thần chết, nghĩ tới Michael? “
Harry lặng người trong chốc lát:
:”....... Alice....... “ cậu nhìn thẳng vào cô:” sao mày lại liên tưởng thần chết với Michael? “
Alice suy nghĩ vài giây rồi nhún vai, như thể câu trả lời quá hiển nhiên:
:” thì..... mày thấy đấy, thần chết cũng xương trắng với kiểu áo choàng đen “
Cô nói tiếp, chậm rãi hơn:
:” mà khi tao gặp Michael, lần đầu tiên “
:” tao cứ ngỡ mình tới số rồi “
Một giả thuyết điên rồ hiện ra trong đầu Harry
Cậu lục tung chiếc thùng các tông, lôi ra từng mảnh giấy, từng ghi chú được xếp gọn. Giấy tờ trải kín giường, tất cả đều là những gì cậu ghi chép lại từ buổi chạm trán với kẻ đội trưởng Hoàng Gia kia
Không chỉ dừng lại ở đó, Harry lau sạch “bảng sự kiện” trên tường, hiện đang được dùng để viết chiến thuật: dọn chỗ cho các mẩu giấy gắn lên bằng đinh ghim, liên kết với nhau bằng những sợi chỉ đỏ như mạng nhện
Cuối cùng, khi tấm bảng hoàn tất, ở trung tâm, nơi mọi sợi chỉ giao nhau, là một mẩu giấy duy nhất, trên đó viết: “Michael”
Harry quay lại, giọng đầy chắc chắn:
:” Dù chưa có bằng chứng xác thực… nhưng chừng này là đủ để tao đưa ra một kết luận “
Cậu bắt đầu giải thích, ánh mắt không rời khỏi bảng:
:” Tao luôn tự hỏi… những lời người đàn ông Hoàng Gia kia nói có nghĩa là gì. Chuyện gì đã xảy ra 2000 năm trước? Ai là cái kẻ được gọi là “Thần Chết”? “
:” Và rồi tao nhận ra… tất cả mọi thứ đều dẫn về cùng một người “
Alice bước lại gần, nhìn những mảnh giấy treo loạn xạ:
:” Tao vẫn không hiểu… mày đang muốn nói cái gì? “
Harry quay sang, hạ giọng xuống như sợ ai đó nghe thấy:
:” Michael chính là “Thần Chết” “
Trước ánh mắt sững sờ của Alice, cậu tiếp tục lý giải:
:” Từ bộ đồ cậu ta mặc, đến cách hành xử… đều chẳng khác gì hình tượng “Tử Thần” trong các tài liệu cổ “
:” Cậu ta đến từ đâu, chúng ta còn không biết. Cậu ta tự xưng bản thân là năm Nhất, nhưng những điều cậu ta làm thì vượt quá một năm Nhất bình thường “
:” Harry..... ” Alice lên tiếng, giọng uể oải:” Harry, nghe tao nói cái đã “
Cậu ngừng lại, ánh mắt chờ đợi
Alice khoanh tay, nhìn vào đống giấy tờ:
:” mày có bị ảo phim không đấy? “
:” sao cơ? “ Harry nhíu mày
Alice nghiêm túc nói:
:” Cái đống này đều do mày tưởng tượng ra, đúng không? Mày bảo chưa có bằng chứng, thế sao lại nói như thể đã khám phá ra chân lý vậy? “
:” mày không thấy sao?? Đâ- “ Harry lại đưa ra lập luận
Harry định nói lại, nhưng Alice giơ tay ngăn:
:” rồi rồi, Harry. Tao nghĩ mày bị căng thẳng thôi, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, ai mà chả bị chút áp lực? “
:” cái gã ở đó cũng chỉ là một tên trùm thôi, mày để ý đến tên đó làm gì? “
Cô chỉ vào tờ giấy ghi chữ “Tử Thần”:
:” với cả..... trang phục thần chết giờ thiếu gì người mặc? mày biết bọn Emo ko? mày xem mấy bộ phim liên quan đến giáo đồ tà đạo chưa? “
:” bọn chúng cũng hay kiểu mặc đồ như thế đấy “
Alice thở dài, ánh mắt dịu xuống:
:” tao nói như vậy là vì tao thấy giống thôi..... với cả..... tao không biết mày bị ám ảnh “
:” đến mức đọc sách để xem tên trùm đó nói gì “
Cô liếc qua đống sách lịch sử trên bàn:
:” cứ cho là Michael có khả năng lạ thường đi, và giống với những gì mày nói đi “
:” thế sao mày không nghĩ đến..... Michael là đệ của một kẻ nào đó như thế? “
:” ý tao là.... chuyện đã xảy ra 2000 năm rồi, cái kẻ kinh thiên động địa kia chắc cũng chết đâu đó rồi, làm gì có ai sống quá trăm tuổi? “
:” sau đó đệ của hắn tiếp tục việc hắn đang làm? và lại truyền cho đệ tử các đời sau “
:” nó là kiểu giáo phái lâu đời ấy, Michael chắc cũng chỉ là người may mắn trong cái giáo phái đấy “
Alice khẽ nhún vai:
:” mà nếu đúng là có giáo phái kiểu đấy, tao nghĩ chúng ta nên báo cho Hoàng Gia để gông cổ gã Michael lại, thế thôi “
:” mày làm như kiểu thám tử nghiệp dư không bằng “
Từng lời Alice nói như những cú búa đóng thẳng vào lòng Harry. Sự nhiệt huyết trong cậu dần bị dập tắt
Alice quay lưng rời đi:
:” mà tao thấy mệt rồi, về phòng đây “
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, để lại một mình Harry giữa căn phòng lộn xộn
Không nói lời nào, cậu đứng yên lặng thật lâu, mắt nhìn vào trung tâm bảng sự kiện, nơi cái tên Michael vẫn nằm đó
Cuối cùng, Harry cúi đầu, lặng lẽ thu dọn mọi thứ:
:” Có lẽ… Alice nói đúng ” Cậu nghĩ :“ Tốt hơn hết… mình nên để chuyện này sang một bên ”