WebNovel4th Wall26.58%

chương 42

Tiếp tục với chương trước:

Bóng tối

Ở khắp mọi nơi

Harry không biết mình đang ở đâu, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo bủa vây. Một không gian trống rỗng, tĩnh mịch, như thể thế giới đã bị nuốt chửng

Bỗng, từ phía xa xa… một dáng hình đang tiến lại gần

Điểm sáng duy nhất trong màn đêm dày đặc ấy là chiếc mặt nạ trắng, Không có mắt, không có miệng, chỉ là một khối trắng vô hồn lơ lửng giữa khoảng không

Harry cất tiếng:

:”..... Michael? “

Người đó đứng đó, không nhúc nhích, như một bóng ma lặng lẽ đáp lời:

:” đến lúc rồi “

:” sao cơ? “

:” dậy đi, Harry “

Cảnh vật đột ngột tan biến như khói

Chuyển cảnh

Harry choàng tỉnh. Mồ hôi túa ra đầm đìa trên trán và cổ. Cậu thở gấp, tim đập thình thịch như muốn xé toang lồng ngực:

:”.... cái..... cái quái gì vậy??? “

Lạ thay, ký ức về giấc mơ vừa rồi vụt tắt như sương mù tan trong nắng. Không còn gì. Chỉ là một cảm giác nghẹt thở và nỗi sợ vô hình

Harry nhìn quanh. Đang là đêm khuya

Cậu đang ở trong bệnh viện

:” nơi này là.... “

Trí nhớ dần trở lại. Trận đấu. Vết thương. Cậu gục ngã. Rồi được đưa đi cấp cứu

Harry ngả người xuống giường, thở dài:

:”..... vậy là mình đã thắng...... “

Nhưng cậu biết, chiến thắng ấy không phải nhờ thực lực:

:” mình..... vẫn còn quá yếu....... “

:” chỉ là may mắn...... nhờ may mắn mình mới thắng...... “

:” nếu đó là một trận chiến thật..... “

Khi đảo mắt khắp căn phòng

Harry chợt khựng lại, thắc mắc

Bởi chỉ có mỗi mình ở trong này

Paul cũng bị thương nặng

Nhưng không thấy đâu

Những người khác bị thương cũng không thấy

Điện thoại hay đồ dùng cá nhân cũng biến mất

Cảm thấy hơi kì lạ

Cậu quyết định rời khỏi phòng

Chuyển cảnh

Cả hành lang cũng chìm trong bóng tối. Không một ánh đèn, không một tiếng động. Lạnh lẽo đến nghẹt thở

Harry thì thầm, giọng cảnh giác:

:”..... bình thường bệnh viện sẽ không tắt đèn kiểu này “

Cậu nín thở, lắng nghe xem có tiếng động ở cả hai hướng hành lang

Không có gì cả, hoàn toàn im lặng

Một thứ im lặng bất thường, rợn người

:”..... trốn mẹ về vậy, ở đây như nhà ma ấy “

Không hiểu vì sao, Harry có cảm giác rằng mình không nên gây tiếng động ở nơi này. Có gì đó… sai sai. Kỳ lạ đến mức, cậu vô thức rón rén từng bước, không dám đi như bình thường

Cậu đi qua các phòng khác, tất cả đều trống không. Không bác sĩ, không bệnh nhân. Cứ như thể mọi người đã bốc hơi khỏi thế gian

:”..... mình nghĩ mình nên đến phòng nhân viên “

Nhưng khi tìm đến, phòng đó cũng bị khóa. Tối om

:”..... “

Cậu thử mở từng cánh cửa dọc hành lang

Trớ trêu thay… tất cả đều khóa

Harry bắt đầu thấy nghẹt thở. Một cảm giác quen thuộc dần len lỏi trong trí nhớ, trò chơi kinh dị cậu từng chơi dạo gần đây. Trong đó, nhân vật chính là một bệnh nhân mất trí nhớ tỉnh dậy trong bệnh viện hoang tàn, không hiểu vì sao mình ở đó. Không lối ra. Không ai ở đó mà giải đáp câu hỏi cho nhân vật chính

Một bệnh viện ma

Vừa nhớ lại

Bỗng Harry có cảm giác lành lạnh sống lưng

Bất chợt quay lại nhìn đằng sau

Harry nhìn chăm chăm vào khoảng không tối om phía sau. Thứ gì đó không rõ hình thù, chỉ là một bóng đen lờ mờ, mơ hồ như sương mù:

:” điều đáng sợ không phải là ở một mình “

:” điều đáng sợ là mình không phải một mình “

Harry không thể nhìn rõ đó là thứ gì

Mọi thứ như bị mờ đi

Toàn bộ mọi tế bào trong người Harry

Đều đang gào thét lên rằng

:” chạy đi! “

Nhưng Harry không thể chạy

Đôi chân như bị dính chặt lấy sàn nhà

Quay đi ngoảnh lại

Đã không thấy thứ đó đâu

Nhưng rồi, đùng một cái, nó hiện ra ngay trước mặt

Một gương mặt trắng bệch, méo mó, vô hồn như từ ác mộng bước ra

Harry hét lên, ngã bật ra sau, trái tim như ngừng đập

Nhưng khi mở mắt lần nữa, cậu nhìn kỹ lại:

:”..... Mi.......Michael....... “

Chỉ là Michael

Cậu định lên tiếng thì Michael đã nói trước, giọng trầm và bình thản:

:” bạn vẫn chưa tỉnh lại “

Câu nói của Michael khiến Harry có hơi ngơ ngác

:”.... mình không hiểu lắm..... “ Cậu nhíu mày

:” bạn nói mình chưa tỉnh là sao?..... “

Như thường lệ, Michael không trả lời. Cậu ta chỉ đứng đó một lúc, rồi quay lưng, bước đi chậm rãi

Harry nhìn theo. Lúc này, ngoài Michael ra, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Không có lối thoát, không có ai khác trong bệnh viện kỳ lạ này. Cậu đành đi theo

Chuyển cảnh

Có vài cánh cửa

Những cánh cửa mà trước đó Harry từng thử mở, tất cả đều khóa. Nhưng giờ đây tự động bật mở khi Michael tiến lại gần. Không cần chạm tay. Không tiếng động. Như thể không gian này khuất phục hoàn toàn trước sự hiện diện của cậu ta vậy

Harry há hốc miệng:

:” cái hiện tượng siêu nhiên gì đây??? “

Họ tiếp tục bước, đi dần lên các bậc thang, hướng đến sân thượng

Ngoài kia, bầu trời không có lấy một vì sao. Không trăng. Không mây. Chỉ là một màu đen tuyệt đối, như thể trời và đất đã bị nuốt chửng vào hư vô

Harry không chịu nổi sự kì bí này nữa. Cậu lên tiếng:

:” Michael? mình không hiểu gì hết.... “

Michael vẫn không quay lại, chỉ nói gọn:

:” bạn đã hôn mê suốt 1 tháng “

Harry sững người:

:” sao cơ???? Một tháng á???? “

Michael tiếp lời:

:” trận đấu vòng loại tiếp theo sắp bắt đầu “

Cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng. Những câu nói ấy như nhát búa bổ vào não:

:” khoan đã...... Michael, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không??? “

:”.... mình có hơi bất ngờ...... “

Bình thường Michael đều im lặng một lúc rồi mới trả lời

Nhưng khi Harry vừa đề nghị

Michael đã trả lời luôn:

:” được thôi, cùng nói chuyện nào “

Phản ứng nhanh chóng của Michael khiến Harry thoáng ngạc nhiên. Câu hỏi kia chỉ là phản xạ, cốt giữ Michael ở lại. Nhưng giờ đây, khi có cơ hội, cậu lại lúng túng không biết bắt đầu từ đâu:

:”..... à ờ...... “ Harry gãi đầu, tìm câu hỏi

:”..... phải rồi, Michael “

:” Mình còn nhớ “

:” khi trận đấu hệ Thổ bọn mình bắt đầu “

:” mình đã nhìn thấy...... nhưng mình không chắc nữa “

:” mình đã nhìn thấy bạn ở phòng quan sát của cán bộ nhà trường “

Michael gật đầu

:” đó là một chỗ ngồi đẹp “ Câu trả lời như thể đó chỉ là một chỗ ngồi xem

Harry nhíu mày:

:” nhưng..... tại sao bạn lại ở đó?? “

:” để xem trận đấu rõ hơn “ Một câu trả lời như không hề liên quan. Không có thêm chi tiết nào. Không gợi mở. Không xác nhận

Harry thở dài. Dường như mọi nỗ lực hỏi han đều dẫn vào ngõ cụt

Cậu định im lặng thì Michael lại lên tiếng:

:” mình nghĩ “

:” bạn nên hỏi cái bảng trong phòng bạn “

Harry sửng sốt. Cậu chưa từng nói với Michael về chiếc bảng sự kiện đó, thứ cậu tạo ra để phân tích các sự kiện gần đây

:” làm thế nào mà...... “ Harry lắp bắp

Harry giật mình khi nhận ra mình đã quay lại căn phòng quen thuộc, phòng của chính cậu. Và trước mắt, Michael đang đứng lặng lẽ trước bảng sự kiện, nơi cậu từng dán đầy các ghi chú, giấy tờ, sơ đồ mối quan hệ cùng những dấu hỏi chưa lời giải

Michael khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sau mặt nạ trắng dừng lại nơi những tờ giấy:

:” bạn có gì muốn hỏi không? Về cái người bạn gặp? Hay là về “chuyện gì đó” từ rất lâu rồi? “

Harry ngập ngừng. Câu hỏi ấy như được gợi lên từ tận sâu trong tiềm thức:

:” ...... thực sự có sự kiện gì đó đã xảy ra 2000 năm trước? “

Michael gật đầu, rất chậm, như thể xác nhận một điều cậu không nên biết:

:” ..... đúng vậy “

Harry tiếp lời, giọng thấp dần, mang theo vẻ sửng sốt:

:” việc đó đã khiến Hoàng Gia tổn thất nặng nề....... “

:” .......đến mức ra ngoài Hệ Mặt Trời tìm đồng minh? “

Michael gật đầu nhẹ

Harry hỏi tiếp:

:” nhưng..... sao bạn có thể biết điều ấy?? “

Michael không trả lời

Harry bỗng thấy ớn lạnh khi cậu nhìn kỹ lại Michael, chiếc áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, chiếc mặt nạ trắng không biểu cảm… Tất cả đều giống hệt hình ảnh mà cậu từng thấy về vị thần trong cuốn Kinh Thánh, hình ảnh được gán với một cái tên rùng rợn:

:” …Michael… “ Harry cẩn trọng từng câu, như thể đang đối diện sự thật:” bạn là… “Thần Chết”? “

Michael đứng yên trong giây lát rồi đáp, giọng trầm xuống:

:” lần tới, mình sẽ nói cho bạn, còn giờ.... “

:” ...hãy dừng chuyện này lại “

:” bạn vẫn còn quá yếu để biết về sự thật “

:” mình........ “

Harry nuốt khan, biết rằng nếu gặng hỏi nữa cũng chẳng thu được gì. Cậu vội chuyển hướng:

:” ờ thì...... phải rồi, lúc trước, mình có gặp 2 người kì lạ “

:” 1 nam 1 nữ “

:”...... lúc đó bọn mình đều ở trong tình huống nguy hiểm “

:” và trong lúc bất lực “

:” mình đã được 2 người đó cứu “

:”.... họ gọi nhau là “Romeo“ và “Juliet“ “

:”.... bạn có biết những người đó không? “

:” mình thấy rất kì lạ, không thể nào tự nhiên mình được giúp như thế “

Michael trả lời ngay:

:” có, Harry “

:” mình biết 2 người đó “

Harry liếc nhìn Michael, hy vọng một lời giải thích rõ ràng hơn:

:” vậy...... bạn là “cấp trên“ ? “

Michael lắc đầu:

:” không, mình không phải “

Harry nhíu mày:

:” vậy..... “ cấp trên “ của bạn..... đó là người như thế nào? “

:” tại sao người đó lại giúp bọn mình? “

Michael không trả lời. Một khoảng lặng trôi qua. Rồi cậu ta nói, giọng đều đều:

:” bạn sẽ biết, khi thời điểm đó đến “

:” “người đó“ sẽ giải đáp mọi câu hỏi của bạn “

Harry cứng họng, không biết phải nói gì tiếp theo. Có cảm giác như mình đang trôi trong một cơn sóng lớn, chỉ biết bám lấy từng lời nói mơ hồ của Michael

Michael xoay người, nói với cậu:

:” hết giờ thăm bệnh nhân rồi “

:” đến lúc thức dậy rồi Harry “

Cậu mở to mắt:

:” sao?? Mình vẫn chưa....... “

Michael rời đi, nhưng rồi dừng lại, quay đầu lại nửa chừng, giọng Michael vang vọng trong đầu Harry như một lời cảnh báo cuối cùng:

:” mình quên mất chuyện này “

:” Harry, bạn đang bị Hoàng Gia theo dõi “

Chuyển cảnh

Một lần nữa

Harry giật bắn người. Mắt mở to, hơi thở gấp gáp

:”..... mơ trong mơ...... “ cậu lẩm bẩm, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng

Cậu đang ngồi trên giường bệnh. Không còn bóng tối, không còn sân thượng, không còn Michael. Ánh sáng ban mai chiếu rọi qua khung cửa. Trong phòng, vài bệnh nhân khác đang nằm nghỉ. Mọi thứ trở lại với nhịp thở thường ngày của một bệnh viện

Cánh cửa bật mở. Alice bước vào với túi đồ ăn trên tay, mắt trợn tròn khi thấy cậu đang ngồi dậy:

:” ô, mày tỉnh rồi à? “