WebNovel4th Wall32.28%

chương 51

Tiếp tục với chương trước:

Những khuôn mặt méo mó, mờ ảo, những tiếng cười quái dị cùng cánh tay bẩn thỉu vươn dài… bọn chúng đã trở lại.....

Tiếng hét thất thanh của cô gái vang lên khản đặc:

:” KHÔNGGGGGGG!!!!!!!!!!! “

Cô bừng tỉnh trong cơn mồ hôi lạnh đẫm hai tay

Bên cạnh, một chàng trai đang ngồi đọc sách, nhìn cô lo lắng hỏi:

:” sao vậy? “

Cô gái vội kéo chăn lên trùm kín đầu, run rẩy:

:”...... nó không thể là thật được...... “

:”..... Romeo...... bọn chúng..... quay trở lại rồi...... “

Romeo nhẹ nhàng trấn an:

:” Lola, bình tĩnh đi “

Nỗi sợ hãi vẫn hiện rõ trong đôi mắt Lola khi cô nhớ lại cơn ác mộng:

:”...... nó không thể là thật được...... “

:”....... tôi không muốn quay lại đó...... “

Romeo đặt quyển sách xuống, tiến đến ngồi bên cạnh Lola

:” đừng nghĩ về thứ đó nữa “

:” quá khứ đã qua rồi “

Tiếng Lola sụt sịt trong chăn

:”..... tôi....... tôi vẫn sợ....... “

Romeo ôm lấy Lola:

:” nào nào, Lola, ổn rồi, cô đã ở đây rồi “

:” ngài đã đến và giải cứu chúng ta khỏi địa ngục “

:” ngài là ánh sáng dẫn lối cho chúng ta đến với tự do “

Cả hai im lặng một lúc lâu, chỉ còn tiếng thở đều vang lên trong căn phòng

Cuối cùng Lola lên tiếng:

:”....... ừmmm....... cảm ơn, Romeo “

:” không có gì, đó chỉ là điều cần làm thôi “ Romeo quay lại ghế ngồi:” cô cảm thấy đỡ hơn chưa? “

Lola chạm tay xuống ngực, nơi từng chằng chịt vết đạn giờ đã lành lặn:

:”..... tôi ổn..... chỉ hơi nhức...... “

Romeo thở dài:

:” phải, cô đã lãnh 12 phát đạn vào người “

:” cô có thể kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra được không? “

Lola buồn bã thú nhận:

:”....... tôi đã nghĩ...... đó là cách tốt nhất cho Donna “

:”.... nếu cô ấy được bài học để trở nên mạnh mẽ hơn...... “

Romeo nghiêm mặt cắt ngang:

:” không, Lola “

:” cô không dạy Donna bất cứ điều gì “

:” cô làm mọi thứ rối tung cả lên “

:” tâm lý của Donna rất yếu, hình ảnh “ Michael bị bắn chết “ đã để lại vết thương lớn cho cô ấy “

Lola cúi mặt xuống, giọng yếu ớt:

:”..... tôi xin lỗi..... “

:” nhưng...... nếu là Ngài ấy..... “

:”.... ngài cũng sẽ chọn cách của tôi “

Romeo thở dài:

:” thật tình, Lola, đó là liều mạng đấy “

:” cô không phải Ngài ấy, cô là Lola “

:” cô nghĩ Ngài sẽ vui với việc cô làm? “

Lola lắc đầu, nỗi bối rối bao trùm:

:”...... tôi không biết phải làm gì nữa...... “

Romeo đứng dậy:

:” nếu chưa khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi “

:” tôi sẽ suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo “

Chuyển cảnh

Tiếng đàn trên tầng dưới bỗng lặng hẳn khi Juliet nhìn thấy Romeo bước xuống cầu thang. Ánh mắt cô ngập ngừng, ánh lên một chút lo lắng:

:” anh, cô ấy sao rồi? “

Romeo thở dài, giọng anh mang theo chút mệt mỏi:

:” vừa tỉnh lại “

:” mọi thứ ổn rồi “

Âm thanh đàn im bặt, Juliet khẽ lắc đầu, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng đầy nghiêm trọng:

:” em không nghĩ là ổn đâu “

:” vừa nãy...... có mệnh lệnh từ “cấp trên”..... “

Juliet dừng lại, ánh mắt thoáng chút ngập ngừng khi nói về “cấp trên”. Romeo nhìn cô chăm chú, giọng nghiêm nghị:

:” có chuyện gì vậy? “

Juliet cúi đầu, giọng nói trở nên thận trọng hơn:

:”....... “cấp trên” đã biết về việc Lola làm....... “

Sắc mặt Romeo thay đổi, nét căng thẳng hiện rõ:

:”.... vậy nghĩa là...... “

Juliet gật nhẹ:

:” phải....... “cấp trên“ đang đến đây “

Bất chợt, tiếng đập cửa vang lên mạnh mẽ, khiến cả hai giật mình

Một giọng nói sắc lạnh vang lên sau cánh cửa chính:

:” Romeo! Tôi biết cậu đang ở trong đó! Mở cửa ra nhanh! “

Juliet lo lắng nhìn Romeo

:” anh...... ta phải làm gì đây?........ “

Romeo hít thở từ từ, cố gắng bình tĩnh lại:

:” không sao đâu, tin anh đi “

Romeo bước đến cửa, bàn tay hơi run khi chạm vào nắm cửa lạnh lẽo

Cánh cửa mở ra, một cô gái khoác chiếc áo choàng đen trùm kín người đang đứng ngay trước cửa nhà. Mặc dù cô ta trùm kín người, che kín cả khuôn mặt, nhưng đôi mắt ẩn giấu bên trong lóe lên ngọn lửa giận dữ dữ dội, như một cơn bão chuẩn bị ập đến

Romeo cố nén sự bối rối, giọng nói run run nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

:”.... Ngài....... Ngài không cần phải...... “

Cô gái cắt ngang, giọng sắc như dao:

:” con bé đâu rồi? “

Romeo ấp úng, giọng thấp:

:” cô ấy....... “

Cô gái gằn giọng, dồn dập hơn:

:” tôi hỏi lại, con bé đâu rồi? “

Romeo đáp, cố giữ sự bình tĩnh mong manh:

:”...... cô ấy...... đang nghỉ ngơi ở tầng trên “

Chưa kịp nói thêm, cô gái ấy đột nhiên biến mất, để lại không gian trống rỗng và lạnh lẽo

Romeo ngước nhìn lên tầng trên, sắc mặt chuyển sang nghiêm trọng:

:”...... không ổn rồi..... “

“ CHÁT!!! “

Tiếng tát vang lên rền rĩ, như xé toạc không gian tĩnh lặng của căn nhà

Juliet sợ hãi giật bắn người, cô bé lập tức bịt chặt tai lại

Không cần đoán thêm, Romeo lập tức lao lên cầu thang

Trên phòng, cô gái khoác áo choàng đen đang đứng đối diện Lola. Khuôn mặt cô đanh lại, đôi mắt tóe lửa giận dữ. Lola, người vừa lãnh cái tát, ôm má, ngồi chết lặng trên giường

Giọng cô gái kia vang lên, gay gắt như roi quất:

:” Cô nghĩ điều đó là đúng??!!! Bị hơn chục viên đạn găm vào người mà là đúng à?!! “

:” Cô bị làm sao vậy?! Cô có biết tôi đã lo cho cô như thế nào không hả??? “

:” Cái hành động cô làm không khác gì trò ngớ ngẩn cả!! “

:” Tên khốn đó đã cứu cô, và đây là cách cô trả ơn hắn?? “

Romeo hít sâu, rồi đánh liều lên tiếng:

:”..... thưa Ngài....... cô ấy hiện tại không được khỏe..... “

Cô ta quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Romeo, rồi quay lại nhìn Lola

Một nhịp im lặng kéo dài

Cuối cùng, cô hừ khẽ, dằn từng chữ:

:”.. hừ..... được thôi....... “

Cô xoay người, ánh mắt dịu đi đôi chút, rồi nói:

:” Romeo, tôi sẽ ở lại đây một thời gian “

:” điều đó có làm phiền cậu không? “

Romeo lắc đầu, giọng điềm tĩnh:

:”....thưa ngài, tôi không cảm thấy phiền “

Ngay lập tức, cô ta cau mày, tỏ rõ vẻ khó chịu:

:” tôi đã bảo cậu với Juliet bỏ kiểu xưng hô như thế đi “

:” cứ gọi bằng tên là được rồi “

:” chúng ta có phải người xa lạ đâu “

:” mà cũng không cần phải xưng hô lễ phép với thằng cha đấy “

Romeo gật đầu nhẹ:

:” theo ý cô..... Mileena “

Không nói thêm, Mileena rời khỏi phòng, bóng dáng cô biến mất sau cánh cửa, để lại một bầu không khí nặng nề

Romeo quay lại nhìn Lola, nhẹ giọng:

:” cô có sao không? “

Lola chạm tay lên má, nơi dấu tát vẫn còn nóng ran. Cô cười khẽ, run rẩy:

:”..... tôi ổn...... chỉ là...... tôi chưa từng thấy cô ấy tức giận đến mức đấy “

Romeo khẽ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt trầm tư:

:” ồ không, đây cũng không phải lần đầu Mileena hành xử như thế “

:” khi Michael bỏ đi, cô ấy còn kinh khủng hơn thế này nhiều “

Chuyển cảnh

Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu giữa hệ Mộc và hệ Thủy

Alice ra sân một mình. Không có DK đi cùng như mọi lần. Không có Harry cãi nhau với cô trên đường đi. Không ai vẫy tay chúc may mắn. Cô chỉ có một mình bước vào đấu trường, nơi tiếng cổ vũ vang dội và áp lực bao trùm

Ở nhà, Harry ngồi thừ trong phòng khách, nhìn về phía căn phòng im lặng đằng sau cánh cửa đóng chặt. DK vẫn chưa ra ngoài. Sau mọi chuyện diễn ra đêm qua, cô không còn dậy sớm nấu bữa sáng như thường lệ, hay ra ngoài hoạt động như mọi hôm

Cảm giác bất lực bao trùm Harry. Cậu đi qua đi lại trong phòng, ngập ngừng rồi lại dừng bước. Cậu thở dài, bật chế độ liên lạc từ chiếc vòng tay MD, thứ mà cậu, Alice và DK luôn mang theo bên mình

Một giọng hét đầy bực tức lập tức vang lên từ đầu dây bên kia:

:” GỌI CÁI QUÁI GÌ GIỜ NÀY?! TAO ĐANG ĐẬP NHAU SML Ở ĐÂY NÀY!! “

Tiếng va chạm, tiếng hò reo hỗn loạn vọng lại trong nền âm thanh. Trận đấu rõ ràng đang rất căng thẳng

Tuy có luật không được mang thiết bị điện tử vào đấu trường. Nhưng chiếc vòng MD mà Alice đeo không hề bị kiểm tra, bởi nó trông chẳng khác gì một món trang sức bình thường. Nhưng chỉ có họ biết, bên trong chiếc vòng đó là một hệ thống liên lạc và kết nối cực kỳ tinh vi. Cả Harry và Alice đã quen dùng nó như một cách để theo dõi và giữ liên lạc trong mọi tình huống

Harry lên tiếng, hơi ngượng:

:” sr vì đã gọi vào lúc này “

:” mày có biết làm thế nào để DK vui lên không? “

Ở đầu kia, Alice dường như đang tung một đòn cực mạnh, kèm theo một tiếng gầm. Rồi, giữa lúc thở hổn hển, cô làu bàu:

:” TAO CÒN KHÔNG CÓ THỜI GIAN GÁNH TEAM Ở ĐÂY NÀY!!!! “

Dù vậy, cô vẫn cố nói thêm, giọng đầy vội vã nhưng không giấu được lo lắng:

:” Nói chuyện tâm sự gì đó đi! “

:” Cô ấy chưa ăn gì từ sáng rồi đúng không?! Nấu cho cô ấy bát mỳ rồi lấy đó làm lí do nói chuyện! “

:” Sau đó để khi nào tao về thì tính tiếp! Ngắt liên lạc đây! “

“ Tít.... “

Màn hình vòng tay tối lại, để lại Harry với một nhiệm vụ rõ ràng

Cậu thở ra, đứng dậy, và bước về phía bếp. Một bát mì, tưởng chừng đơn giản, lại trở thành cầu nối duy nhất lúc này để chạm đến người bạn đang khép kín sau cánh cửa lạnh lùng kia

Chuyển cảnh

Harry đứng trước cánh cửa đóng kín, tay cầm bát mì còn bốc khói:

:” DK? Mình vào được không? “ cậu khẽ gõ cửa, giọng vừa đủ nghe

Từ bên trong vọng ra một tiếng đáp yếu ớt, mơ hồ đến mức cậu chẳng rõ đó là “vào đi” hay chỉ là một tiếng thở dài

:”.... chắc là vào được “ Harry nghĩ vậy, rồi nhẹ nhàng xoay nắm cửa bước vào

Căn phòng tối om, rèm kéo kín. Không khí có mùi ẩm và hơi lạnh. DK vẫn nằm trên giường, trùm kín chăn đến tận đầu

Harry bật điện lên. Ánh sáng dịu nhẹ lập tức xua tan bóng tối

:” DK? Mình có làm cho bạn bát mỳ rồi đây “

:” bạn bỏ bữa sáng phải không? Dậy ăn đi không thì hại sức khỏe lắm “

DK chầm chậm ngồi dậy. Tấm chăn trượt xuống để lộ khuôn mặt hốc hác đến ngỡ ngàng. Harry khựng lại. Dưới đôi mắt DK là hai quầng thâm rõ mồn một, mái tóc rối bù, nước da nhợt nhạt...... chuyện mới xảy ra cách đây vài tiếng đồng hồ...... mà trông DK như vừa trải qua một cơn ác mộng không hồi kết

DK không nói câu gì, chỉ nhìn vào bát mỳ rồi lại cúi gằm mặt vào đầu gối, chẳng buồn động đũa

Harry ngồi xuống cạnh giường, kiên nhẫn khuyên nhủ. Mãi đến khi cậu dỗ dành gần như năn nỉ, DK mới chịu cầm đũa lên. Nhưng ăn được một nửa, cô lại lắc đầu

:” DK, cố ăn nốt đi “ cậu khuyên bảo cô

:”...... mình no rồi...... “ cô đáp

:” DK, như thế không tốt cho sức khỏe đâu “ Harry nhỏ nhẹ

:” mình ổn...... “ cô chỉ đáp gọn lỏn, không nhìn cậu

Harry thở dài, cậu siết nhẹ tay, đặt bát mì xuống bàn:

:” mình tin Michael còn sống “

Lời nói đó khiến DK ngẩng đầu, đôi mắt nhìn cậu như thể níu lấy chút hy vọng cuối cùng

Harry tiếp lời:

:” Michael là một người kì lạ “

:” cậu ta không thể dễ dàng bỏ mạng như vậy “

DK bắt đầu sụt sịt:

:” nhưng...... chính mắt mình nhìn thấy....... “

DK lại bị ám ảnh bởi hình ảnh tối qua, cậu nhìn thẳng vào mắt cô:

:” DK, nghe mình này, bạn đang suy nghĩ tiêu cực đấy “

:” hãy tin vào việc Michael còn sống “

Cậu giơ tay, để lộ chiếc vòng MD vẫn sáng ánh nhè nhẹ:

:” mình có bằng chứng đây, cái vòng tay này này “

:” Michael đã đưa nó cho chúng ta “

:” đây không phải đồ vật bình thường “

:” nó vẫn còn hoạt động được “

:” mình có linh cảm chắc chắn rằng, nếu cái thứ này còn hoạt động, thì Michael còn sống “

Harry nói như một lời cam kết:

:” sẽ có ngày cậu ấy quay về, bạn không muốn gặp Michael trong tình trạng này, đúng không? “

DK khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng nước mắt đã rơi lúc nào không hay. Harry mỉm cười nhẹ nhàng, lấy lại bát mì rồi đặt vào tay cô:

:” đây, nào, ăn đi, tốt cho bạn đó “

:” để mình đi lấy cốc nước cho “

Harry rời khỏi phòng, bước vào bếp. Khi đang rót nước vào cốc, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa

:” Alice đã về rồi à? Sớm thế? “ cậu thầm nghĩ, tay với lấy tay nắm cửa

Nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng trước mặt không phải Alice

Một chàng trai với mái tóc đen cắt gọn, vận bộ vest đen chỉn chu, gương mặt bình thản như thể đã biết trước mình sẽ được mở cửa. Anh ta mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo như nước đóng băng:

:” xin chào, Harry “