Lời mở đầu

Tôi là một nam sinh cao trung 18 tuổi, nhiều ước mơ. Nhưng khá nhiều người ghét với tính cách của mình.

Một chàng trai có thành tích học tập khá tốt, không chơi bời, ngại giao tiếp nên tôi không có bạn bè.

Sống khép kín nên hay bị mọi người ghẻ lạnh, khinh thường. Tôi không tham gia nhưng hoạt động của trường nên bị coi như mình không tồn tại. Không có ai muốn bắt chuyện với tôi vì tôi hay thờ ơ họ mỗi khi muốn kết bạn.

Vào một ngày mệt mỏi, tôi đi học về với trạng thái uể oải. Một đám người mặc đồ đen chặn đường tôi. Có thể là cùng trường vì ở trường rất nhiều người ghét tôi.

Khi tôi phớt lờ họ, họ cầm gậy và cố tấn công tôi. Tôi tạo thể thủ làm mọi cách chống trả nhưng không được. Họ đánh vào thân thể khiến tôi chảy máu. Rất đau, nhưng nhìn bộ mặt vô cảm và quyết đoán của tôi làm chúng thấy khó chịu.

Mặc dù thể lực yếu nhưng tôi dùng đòn hiểm để chống trả cũng khiến chúng phải sợ, khi đó tôi cố để chạy trốn. Chúng nhận ra và đuổi theo. Mặc dù hành động bình tĩnh, chống trả dữ dội. Nhưng tôi không thể đánh bại một nhóm, có mấy tên đã gục nhưng không làm giảm sĩ khí bọn chúng.

Tôi có thể rất bình tĩnh vì tôi mắc hội chứng nào đó về lo sợ nên tôi chuẩn bị rất nhiều tình huống. Có thể nói tôi chuẩn bị trước cho mọi tình huống nên khá bình tĩnh. Khác xa với tưởng tượng của tôi thì thực tế rất khốc liệt bởi chúng liên tục tiến đánh như những con dã thú.

Ngày hôm ấy tôi đã rất mệt nên không thể chống trả một cách hoàn hảo như tưởng tượng của tôi. Những cú đánh vào mọi nơi trên cơ thể làm tôi mất tỉnh táo, cố nén cơn đau tôi chạy ra con đường chính cầu cứu.

Trong đầu tôi vẫn còn văng vẳng những câu chửi của tụi kia, đó là những câu súc phạm đến mức tôi không thể chịu đựng khí nghe nó. Trái tim tôi đã hoàn toàn tan vỡ.

Tôi đã làm cái quái gì đâu? Họ truy đuổi rất gắt gao khiến tôi không thể cắt đuôi. Tôi nên làm gì bây giờ?

Gỉa sử có thể quay trở lại tôi không muốn mình bị ghét như vậy. Tôi sẽ không phớt lờ ai nữa. Gỉa sử tôi có những người bạn có thể giúp mình. Gỉa sử tôi có thể đối tốt với gia đình mình hơn. Lúc này tôi rất muốn nhìn mặt mẹ lần cuối. Cơ thể đang đau nhói, tôi biết mình không thể làm vậy vì tôi dần mất đi ý thức.

Mắt tôi lờ đờ. Tôi nhìn thấy một thứ rất nhanh đang lao tới, chẳng lẽ đó là con đường cứu sống mình? Trời rất nhanh đã mưa to con đường trơn trượt khiến thứ kia đi nhanh hơn. Nó cách tôi có lẽ khoảng 6-700 mét tầm đó. Tôi điên cuồng chạy trốn tới thứ đó, đám kia cũng sắp đuổi tới nhưng lần này có lẽ tôi đã chạy nhanh hơn.

Trời mữa nhanh tới nỗi có thể thấy đây là một cơn bão. Bão sao? tôi không biết là tốt hay xấu với tình thế lúc này. Thứ đó tới càng gần càng gần tôi. Con đường trơn trượt rất dễ ngã nên đã có tên ngã xuống. Tôi cố gắng không để bị ngã và chạy tiếp. Tôi không nhìn rõ thứ kia đang lao tới nhanh hơn hay tôi chạy nhanh hơn. một vệt sáng lấp ló như hình ảnh tương lai. Khoảng cách chỉ còn 50 mét tôi đã nhìn rõ, đó là một chiếc xe tải, có vẻ trời mưa làm nó di chuyển rất nhanh hoặc nó đang mất lái. 

Tình thế thay đổi ai cũng quay về sau và chạy. Tài xế hoảng hốt khi thấy chúng tôi, cua xe sang hướng khác để khiến nó không đâm vào chúng tôi. Vì đây là chiều tối , trời đã khá tối còn mưa khiến mây che phủ đường đi trơn trượt nên cua xe né chúng tối rất khó. Chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào tôi và đám nam sinh kia. 

Ý thức tôi đã mất. một màu đen kịt trước mắt tôi. Tôi ước muốn được làm lại lần nữa.

Sinh ra tính cách tôi không có như vậy. Từ hồi nhỏ tôi đã được khen là thông minh so với lứa tuổi. Tôi được sinh ra trong một gia đình tri thức nên bố mẹ rất kì vọng vào tôi. Tôi được truyền đạt tốt nên rất yêu đất nước mình. Nhưng cách dậy của bố mẹ tôi rất lạ hay so sánh với những đứa trẻ khác. Những đứa trẻ thiên tài hay kể cả những đứa trẻ giỏi thế thao. Sau này bố mẹ tôi cũng rất hay so sánh. Vì là con một nên bố mẹ kì vọng rất nhiều vào tôi. Khiến tôi khá mệt mỏi, nhưng vì muốn đất nước tôi phát triển nên tôi sẽ cố gắng học càng nhiều càng tốt.

Vì cố gắng học tốt nên tôi không muốn giao tiếp với mọi người. Cuộc sống của tôi trở nên điên rồ ở trường trung học. Tôi quá tập trung vào việc học bỏ bê mọi thứ xung quanh kể cả gia đình xảy ra cãi vã.

Tôi muốn quay trở lại. Tốt nhất là trong những ngày học tiểu học của tôi. Nếu tôi có dù chỉ một chút thời gian, tôi hẳn đã có thể làm được điều gì đó. Tôi nhớ lại tất cả những khủng cảnh trong cuộc đời. Tôi muốn được làm lại. Nhưng trước mắt tôi mọi thứ đã đen kịt. Tôi thấy sợ hãi, tôi sợ khi tốt chết gia đình tôi rất buồn. Tôi sợ cả cảm giác chết, tôi có thể sẽ không được sống một cuộc đời nữa. Tốt rất hối hẫn vì tôi đã lãng phí cuộc đời mình rất nhiều. Nếu được tôi muốn làm lại một lần nữa.