Đêm buông xuống nhanh như thể bị gió biển giật phắt khỏi đường chân trời. Màn sương mặn mòi tràn vào boong tàu, phủ một lớp ẩm ướt mờ đục lên mọi vật thể. Trên tầng hai của chiếc du thuyền, Ryoku ngồi một mình trong căn phòng nhỏ của mình, ánh đèn bàn vàng nhạt soi rọi khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt chìm sâu trong trang báo còn vương mùi giấy mới.
Tờ nhật báo sáng nay cậu đã vội nhặt theo từ bến cảng. Lúc ấy cậu còn chưa kịp đọc – một phần vì đang vội, phần vì suy nghĩ về làng Shinigami và một vài chuyện khác. Nhưng giờ thì yên tĩnh và đó là lúc cậu đọc.
Trang nhất đập thẳng vào mắt: “Vụ án rúng động: Người vợ trẻ giết cả gia đình 5 người trong cơn cuồng loạn.”
Cậu nheo mắt, dòng tít máu đỏ như rỉ sắt chảy xuống từ miệng một vết thương vô hình.
> “Hung thủ là vợ – mẹ trong gia đình, khoảng 32 tuổi. Theo điều tra ban đầu, bà đã sát hại chồng và ba đứa con, bao gồm cả bé út chỉ mới hai tuổi. Khi bị bắt, bà ta luôn miệng lặp đi lặp lại: ‘Nó ép tôi... Nó ép tôi... Tôi không biết... Nó đã giết chồng và con tôi... Tôi... sợ lắm...’.”
Cảnh sát đã kết luận tạm thời: tâm thần phân liệt cấp tính, không có dấu hiệu chống đối, không có tiền sử bạo lực.
Ryoku khép báo lại, hai ngón tay ấn mạnh lên mép giấy, khẽ bật tiếng thở dài.
— "Không... không hợp lý."
Cậu nói nhỏ, như thể sợ đánh thức điều gì đó đang ngủ say giữa bóng tối ngoài khung cửa kính đang mờ hơi nước.
— "Theo hồ sơ, người vợ này chưa từng có bệnh lý thần kinh. Gia đình sống yên ổn, không nợ nần, không bạo hành. Vậy thì vì sao? Vì sao lại giết cả đứa con út hai tuổi? Một đứa bé chẳng liên quan gì đến bất kỳ mâu thuẫn nào... Nếu là ngộ sát hay mất kiểm soát, thì lý trí vẫn sẽ níu lại ở đứa nhỏ chứ?"
Ryoku đứng dậy, bước lại gần khung cửa. Gió biển lùa vào khe hở nhỏ, mang theo tiếng rì rào như lời thì thầm.
— “Cái ‘nó’ mà bà ta nhắc đến... là gì vậy?”
Ryoku bất chợt nhìn lên đồng hồ treo tường, ánh sáng mờ nhạt từ đèn bàn hắt lên mặt đồng hồ kính mờ mờ vết bụi.
22 giờ 17 phút.
— “Đã trễ vậy rồi sao?” — Ryoku lẩm bẩm, tay day nhẹ trán. “Mình mải suy nghĩ quá... Mai còn phải làm nhiều việc ở làng nữa. Chuyện này… để khi quay về đất liền rồi tính tiếp vậy.”
Cậu gập lại tờ báo, đặt xuống bàn gọn gàng, sau đó với tay tắt công tắc đèn. Ánh sáng vụt tắt, nhường chỗ cho màn đêm mênh mông và tiếng sóng lặng lẽ vỗ vào thân tàu.
Ryoku nằm xuống, kéo chăn đến ngang ngực, thở dài nhẹ nhõm. Nhưng đâu đó trong lòng, cảm giác bất an vẫn len lỏi như chiếc kim nhỏ giấu trong gối – không đủ để gây đau, nhưng cũng không thể quên.
---
Cùng lúc đó…
Tầng dưới, nơi khoang bếp của du thuyền nằm khuất trong bóng tối như một cơ thể không còn linh hồn. Không còn tiếng chảo rán hay mùi dầu mỡ. Chỉ có sự im lặng lạnh lẽo.
Một bóng người đứng đó.
Anh ta mặc đồng phục đầu bếp – áo trắng, khăn quấn cổ sẫm màu. Dưới tay là một con dao bếp dài – sắc bén đến mức phản chiếu cả ánh trăng đang lọt qua ô cửa chớp.
Lưỡi dao khẽ lắc nhẹ, không phải vì tay anh ta run – mà vì nó đang rỉ máu.
Điều bất thường nhất: anh ta đứng thẳng lưng, hai tay buông lỏng, nhưng... Anh ta lại đứng nhón gót chân.
Đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng tối phía trước – nơi không có gì ngoài một chiếc bàn gỗ trống trơn.
Bất thình lình...
"Cạch!"
Một tiếng kim loại va vào sàn lạnh vang lên – lưỡi dao rơi khỏi tay anh ta, lăn đi vài vòng rồi dừng lại, mũi dao chỉa thẳng vào lối lên khoang ngủ.
Nhưng đầu bếp không phản ứng.
Chỉ có... một nụ cười méo mó bắt đầu hé trên gương mặt vốn trơ như mặt nạ, như thể đang âm mưu việc gì đó.
_____
Ánh sáng đầu ngày len qua tầng mây, chiếu những tia vàng óng lên mặt biển phẳng lặng. Chiếc du thuyền lướt đi êm ái, để lại một vệt sóng bạc trắng kéo dài phía sau.
Phía xa, hòn đảo Shinigami dần hiện lên như một bức tranh thủy mặc – những ngọn đồi xanh mướt, những rặng cây tùng đứng im bất động trong màn sương sớm, và bến cảng đá đen cổ kính, nơi những cánh chim biển bắt đầu bay lượn chào đón.
Trên boong, mọi người đã dậy từ sớm, ai nấy đều chuẩn bị hành lý và trang phục chỉnh tề. Không khí rộn ràng lan khắp tàu.
— “Chúng ta đến rồi.” — Ryoku lẩm bẩm, mắt không rời khỏi hình ảnh quê hương thân thuộc đang lớn dần trước mắt.
Khi du thuyền chậm rãi cập bến, một nhóm người dân đảo – già trẻ lớn bé – đã tụ tập gần cảng để nhìn ngắm chiếc tàu xa hoa hiếm khi xuất hiện ở nơi khiêm tốn này.
Ở hàng đầu là ba mẹ Ryoku, cùng hai cô bé gái nhỏ đang nhón chân ngóng trông. Vừa thấy bóng dáng anh trai, cả hai lập tức lao vút như mũi tên, đôi dép nhỏ đập vào sàn đá kêu lạch cạch.
— “Anh Hai!!!” — tiếng gọi trong trẻo vang lên giữa bến cảng.
Ryoku cúi người, dang tay ôm chặt lấy hai đứa em gái. Một năm xa cách như tan biến chỉ trong khoảnh khắc.
— “Hana, Umi… Mới có 1 năm mà hai đứa lớn quá ta!”
Đôi mắt cậu ánh lên vẻ dịu dàng mà Yukino và Touka chưa từng thấy. Cả hai đứng phía sau, nhìn cảnh đoàn tụ mà trong lòng cũng ấm lạ. Touka nở một nụ cười mỏng, còn Yukino lặng lẽ khép nhẹ đôi tay lại trước ngực.
Ba mẹ Ryoku tiến đến gần, mái tóc đã điểm sương nhưng gương mặt đầy niềm tự hào. Cậu cúi đầu chào, rồi hỏi han mọi chuyện ở nhà: Dạo này việc chài lưới của cha có ổn không, lưng của cha có còn đau hay không, mẹ còn hay mất ngủ không…
Sau đó là phần giới thiệu: chú Taiju cao lớn khệ nệ hành lý, và Masao lễ phép chào hỏi. Khi đến lượt Yukino và Touka, mẹ Ryoku khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch.
— “Cuối cùng thì thằng bé này cũng dẫn bạn gái về ra mắt rồi ông nó ơi!”
Ba Ryoku chỉ khẽ gật đầu, miệng không cười nhưng mắt lấp lánh trêu ghẹo.
Ryoku đỏ mặt, đưa tay xua vội:
— “Không phải đâu mẹ! Họ là bạn… chỉ là bạn bình thường thôi!”
Tiếng cười vang lên đầy thân tình. Không khí lúc ấy thật sự nhẹ nhàng và hạnh phúc – một khoảnh khắc tưởng như bình yên tuyệt đối.
---
Nhưng không ai nhận ra…
Phía sau, khi các thủy thủ đoàn được phép xuống đảo nghỉ ngơi và tham quan, một bóng người lặng lẽ bước xuống bến cùng họ.
Là người đầu bếp – vẫn là bộ đồng phục trắng với khăn choàng cổ, nhưng khuôn mặt anh ta xanh xao như người mắc bệnh lâu năm, hai bọng mắt trũng sâu và ánh nhìn thì trống rỗng như không còn ý thức.
Anh ta di chuyển chậm rãi, từng bước nhón gót một cách... kỳ lạ.
Gót chân anh ta không chạm đất.
Nhưng không ai chú ý. Đám đông quá đông. Quá ồn ào. Quá bận rộn với niềm vui và những lời chào hỏi.
Chỉ có... một cậu bé đứng gần lối xuống cầu tàu chợt sững người lại khi vô tình liếc thấy cách đi kỳ dị đó. Cậu nuốt khan, định mở miệng nói gì đó...
Nhưng người đầu bếp đã ngoảnh mặt về phía cậu – đôi mắt đỏ lừ như máu đang sôi.
Cậu bé giật mình sợ hải và lùi lại phía sau. Người đầu bếp cũng không quan tâm mà tiếp tục đi theo đoàn thủy thủ.
Ryoku nói mục đích lần này về nhà là thăm mọi người, tiện thể mua thêm một vài dụng cụ và rèn lại Dạ Nguyệt Kiếm. Cậu hỏi cha " Bác Ishisaki dạo này có khỏe không. ". Cha cậu đáp " Ông Ishisaki vẫn rất khỏe hơn nữa ông ấy còn thường xuyên một mình vào đấy liền mua đồ dùng sinh hoạt nữa kìa ". Ryoku đáp " Vậy thì tốt quá, con có rất nhiều chuyện muốn kể với bác ấy. ". Sau khi chào hỏi nhau ở bến cảng, mọi chia ra để tiện sinh hoạt và tham quan. Cha con chú Taiju và Masao thuê một nhà trọ trong làng. Yukino và Touka thuê một nhà trọ gần với nhà của Ryoku để tiện nhờ giúp đỡ nếu gặp rắc rối.
Sau một buổi trưa đầm ấm bên gia đình, Ryoku gấp rút chào cha mẹ, đeo lại túi và rảo bước ra khỏi nhà.
Cậu hướng đến một con đường đất nhỏ quanh co, hai bên là hàng rào tre mục và những mái nhà lợp ngói cũ kỹ. Xa xa, tiếng búa rèn đều đặn vang lên giữa không gian yên ả – một thứ âm thanh mà cậu từng nghe suốt tuổi thơ.
Cổng gỗ trước xưởng rèn Ishisaki vẫn cũ kỹ như trước. Mỗi khi gió thổi, tấm bảng gỗ “Rèn mọi thứ trừ trái tim phụ nữ” lại lắc lư cọc cạch.
Ryoku bật cười khẽ rồi lên tiếng:
— “Bác Ishisaki! Cháu về rồi đây!”
Bên trong, tiếng búa đột ngột ngừng lại. Một bóng người to lớn với mái tóc muối tiêu rối bù ló đầu ra từ cửa sổ. Vừa nhìn thấy Ryoku, gương mặt sạm nắng của ông liền rạng rỡ.
— “Thằng nhóc Ryo?! Trời đất, mày về mà không nói trước một tiếng để tao chuẩn bị trà bánh! Bất ngờ thế này thì sao tao kịp tiếp đón!”
Ryoku bước vào, cười vui vẻ:
— “Không cần đâu bác, cháu về lần này cũng chỉ định mua thêm vài dụng cụ, tiện thể… nhờ bác rèn lại Dạ Nguyệt Kiếm giúp cháu.”
Nghe đến đó, Ishisaki cau mày:
— “Hỏng rồi à?”
Ryoku rút thanh kiếm ra khỏi bao, đặt nhẹ lên bàn rèn gỗ. Phần lưỡi kiếm đã sứt mẻ, vết nứt chạy dọc thân, phần chuôi cũng trầy xước và có dấu tích cháy nhẹ ở sát bảo vệ tay cầm.
— “Trong một trận chiến với ác linh … cháu đã quá tay.”
Ông Ishisaki không nói gì thêm, cẩn thận nhấc thanh kiếm lên, mắt dõi theo từng đường vỡ, ngón tay chai sần lướt nhẹ như đang đọc câu chuyện từ vết thương của vũ khí.
Sau một lúc, ông đặt kiếm xuống và gật đầu dứt khoát:
— “Ba ngày! Tao sẽ sửa lại nó y như mới – không, phải tốt hơn cả cũ. Vậy đi! Ba ngày sau quay lại lấy!”
Ryoku cúi đầu thật sâu, giọng đầy biết ơn:
— “Cảm ơn bác rất nhiều!”
Hoàng hôn đã buông xuống, nhuộm cam đỏ cả bầu trời và mái ngói cổ kính của làng. Trên đường trở về nhà, Ryoku thong thả bước, lòng vẫn còn vương vấn âm thanh lách cách búa rèn của Ishisaki thì...
— “Anh Ryoku!”
Một giọng trẻ con vang lên từ phía bên kia đường. Ryoku quay đầu lại, nhận ra một cậu bé nhỏ khoảng bảy tuổi, mái tóc rối và đôi mắt tròn xoe.
— “Ô! Mayu hả em? Lâu quá không gặp!”
Mayu thở hổn hển, gò má lấm tấm mồ hôi:
— “Dạ! Lâu rồi không gặp anh. À... mà em có chuyện này muốn kể cho anh nghe!”
— “Từ từ, hít thở cái đã rồi nói.”
Cậu bé gật gật, rồi vừa thở vừa kể, giọng run run:
— “Hồi sáng... khi ra cảng á anh, em thấy một người… một người đáng sợ lắm! Chú đó nhìn em với đôi mắt… dữ tợn, lạnh lắm! Mà… mà cái cách chú ấy đi đứng cũng kỳ quặc nữa!”
Ryoku nghiêng đầu:
— “Kỳ quặc sao?”
Mayu nuốt nước bọt, mắt tròn xoe:
— “Gót chân chú ấy… không chạm đất!”
Câu nói ngắn ngủi ấy như một chiếc móc sắc bén móc vào tâm trí Ryoku. Mạch máu trên thái dương cậu giật nhẹ. Gương mặt Ryoku thoáng tái đi.
— “...Ra vậy. Chết rồi.”
Không nói thêm gì, Ryoku nắm tay Mayu và đưa cậu bé về tận nhà. Trước khi rời đi, cậu cúi người, đặt tay lên vai thằng bé và nói rõ ràng:
— “Nghe anh nói kỹ nha, khi ông nội em về, hãy kể lại ngay lập tức mọi thứ em thấy hôm nay ở cảng. Đừng bỏ sót chi tiết nào.”
— “Dạ vâng ạ!”
Ryoku gật đầu, xoay người rồi lập tức phóng chạy. Bóng cậu lướt qua con đường đất đỏ, hòa vào ánh chiều đang ngả tím. Gió lạnh bất thường thổi ngược chiều cậu chạy.
— “Không thể nào… sao lại là lúc này chứ…” – Ryoku lẩm bẩm, lòng bấn loạn. “Một ác linh… đã lọt vào làng?”
Và rồi... ở một mái nhà cách đó không xa, trong bóng tối đang dần dày đặc, một bóng người lặng lẽ quan sát.
Là gã đầu bếp.
Khuôn mặt vô cảm, đôi mắt trũng sâu không hồn.
Và vẫn như trước — gót chân hắn lơ lửng cách mặt đất vài phân.