''Vậy...anh có thể tìm được khách hàng trong hôm nay chứ?'' Giọng tôi vang lên, có chút thiếu kiên nhẫn.
Từ tốn, anh rít một hơi dài từ điếu thuốc đang cháy dở, làn khói trắng mờ ảo lượn lờ che khuất đi biểu cảm thật sự trên gương mặt ấy.
"Cũng có thể." Anh đáp. "Nhưng thường thì các giao dịch chỉ diễn ra về đêm, khi dân buôn tụ tập sôi nổi nhất. Vì là lần đầu nên anh sẽ giúp em, tiện cho em xem một vài mánh khóe buôn bán đằng dưới này.'' Anh nhếch mép, một nụ cười nửa vời hiện trên môi. ''Mà dù gì thì chúng cũng sẽ mua cả thôi, lũ nghiện đói hàng đến mức đó mà."
Lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt tôi có chút bối rối. Ban đêm ư? Không được, không thể ở lại quá muộn được.
''Có lẽ là hôm nay em không thể ở lại rồi. Có thể để khi khác được không?''
''Ừ, tùy em thôi.'' Anh nhún vai một cách hờ hững.
Rồi chậm rãi, anh đứng dậy, chiếc ghế gỗ cọ xát xuống sàn tạo ra một tiếng động lạc lõng giữa không gian. Quay mình, anh bước về phía tấm rèm đỏ, hướng ra bên ngoài đằng trước của căn bếp. Lặng lẽ đi theo, tôi chợt thấy anh quỳ xuống phía sau quầy rượu gỗ sẫm màu. Tiếng cọt kẹt của những cánh tủ nhẹ vang lên khi anh cẩn thận mở chúng.
Bên trong hé lộ những chiếc lọ thủy tinh lớn được xếp ngay ngắn, có lọ ủ những con rắn cuộn mình nằm im lìm, vảy óng ánh dưới ánh sáng nhập nhoạng. Lại có những lọ khác chứa đựng những loài cây lạ lẫm, thân cành khẳng khiu vươn mình trong chất lỏng màu hổ phách, hệt như những sinh vật cổ xưa đang ngủ vùi. Hương thơm nồng nàn, hăng hắc của thảo mộc và một thứ gì đó khó gọi tên lan tỏa trong không khí khi nắp của từng chiếc lọ được mở ra. Rồi, anh cúi mình, động tác chậm rãi đầy tỉ mỉ, rót từng loại chất lỏng, từ màu xanh ngọc của lá cây đến sắc đỏ thẫm của rễ khô vào từng chiếc chai rỗng.
Đó là rượu à? Hay là độc dược vậy? Tôi muốn cất tiếng hỏi nhưng lại không dám phá vỡ sự im lặng vốn hiện diện.
Quán rượu lúc này khá vắng vẻ, gần như chỉ còn lại hai chúng tôi. Những ngọn nến sáp đã cháy xuống còn một nửa, ánh lửa nhỏ nhấp nhô trong làn khói. Thi thoảng, vài tiếng cười nói nhộn nhịp thoáng vọng vào từ con hẻm nhỏ đằng bên ngoài.
Xong xuôi, anh đứng dậy, bàn tay chai sạn nắm chặt những chiếc chai mới, cẩn thận đặt chúng vào một chiếc túi vải cũ, màu đã phai mờ theo thời gian. Có khoảng bốn chiếc và tất cả chúng đều được đậy nút gỗ ngay ngắn ở phía trên.
"Anh mang mấy cái chai đó đi đâu thế?" Tôi hỏi.
''Đi kiếm ăn, công việc thường ngày của anh mà nhóc.'' Anh đáp gọn, như thể đó là điều hiển nhiên.
Vội vàng gom những bông Torbica lại vào bên trong túi, tôi bám theo phía sau. ''Cho em theo với, em còn nhiều câu hỏi muốn được giải đáp.''
Không hề ngoảnh lại, phong thái vẫn chậm rãi nhưng dứt khoát, anh vắt chiếc túi qua vai mình, sải bước về phía cửa trước. "Vậy cũng được, tiện anh dẫn em đi một vòng luôn."
Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại sau lưng với một tiếng 'cộp' nhỏ, chúng tôi bước ra khỏi quán rượu. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu giăng hai bên chiếu rọi xuống con hẻm hẹp, tạo nên những vùng sáng tối xen kẽ. Những gian hàng tạm bợ được dựng bằng vải bạt và gỗ mục, san sát tạo thành những con đường ngoằn ngoèo quanh chợ đen.
Anh bước đi một cách đầy tự tin, dường như đã quen thuộc với từng con đường, từng ngõ ngách của chốn này. Tôi cố gắng bám sát phía sau, cảm thấy trái tim đập nhanh hơn với mỗi bước chân. Không khí nặng nề mùi hương trầm từ những loại thuốc lá lạ xen kẽ với mùi ẩm ướt của nền đất. Những người bán hàng với khuôn mặt được che kín, ngồi khom lưng bên những món hàng kỳ quái. Đôi khi, có những cái nhìn tò mò đằng sau những tấm vải che mặt ấy, nhưng không ai nán lại để quan sát chúng tôi quá lâu.
"Đừng nhìn họ." anh thì thầm không quay lại, giọng nói bị nuốt chửng bởi âm thanh xung quanh. "Và đừng chạm vào bất cứ thứ gì."
Tôi gật đầu, mặc dù anh không thể thấy. ''Armin này, làm cái nghề này có nguy hiểm không? Khả năng bị bắt bởi các quan chức là bao nhiêu vậy?''
''Tất nhiên là nguy hiểm rồi.'' Anh tiện chân đá bay một cái lọ trên đường đi. "Về cơ bản thì đúng là có nguồn, có mối và hoạt động ở nơi pháp luật dường như không tồn tại, nghe đơn giản thật đấy. Nhưng chỉ vì chúng ta không đi sâu vào chi tiết không có nghĩa là nó dễ ăn vậy."
"Em không thực sự có ý đó, em chỉ đang thắc mắc mà thôi."
''Tất nhiên rồi, sẽ chẳng ai ngu tới nỗi nghĩ mấy cái làm ăn phi pháp này là đơn giản phải không? Dù có nói ra hay không, một khi đã sa chân vào con đường bất chính là phải lường trước hiểm nguy rồi."
Bước tới ngã ba, chúng tôi rẽ phải tại một bức tượng khổng lồ. Bức tượng đá đứng trơ trọi như một người gác cổng câm lặng, xám xịt với những đường nét vẫn còn sắc, dù đã trải qua ai mà biết đã bao thế kỷ. Phần thân còn lại của nó cao vút lên tận trần đường, những nếp gấp của chiếc áo choàng được chạm khắc tinh xảo vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có phần đầu bị vỡ lở để lại một vết răng cưa đầy ám ảnh.
''Nhưng mà này, chúng ta đang đi đâu vậy?'' Tôi hỏi, giọng có chút lo lắng khi nhìn bóng lưng anh.
''Đi giao hàng.'' Anh lắc nhẹ cái túi vải lủng lẳng bên vai mình. Tiếng kình kình của thủy tinh va chạm nhau.
"Khách hàng của anh sống ở những nơi như thế này à?"
Anh vẫn tiếp tục bước, chỉ ném cho tôi một cái liếc qua vai. Ánh mắt ấy trong giây lát, chứa đựng cả sự thú vị lẫn bí ẩn, như thể anh đang thưởng thức phản ứng ngây thơ của tôi vậy. "Chẳng lẽ em nghĩ cái nơi nằm dưới chân của một đế quốc vĩ đại lại chỉ vỏn vẹn trong hai chữ 'chợ đen' sao?"
Càng đi sâu vào bên trong, mùi đường ống cống càng xộc lên nặng nề, mùi hôi của nước thải lẫn với hơi ẩm tạo nên một hỗn hợp khiến tôi không kìm được mà phải bịt mũi mình lại. Đôi khi lại có những tiếng lạch cạch khó hiểu vọng đến từ những ngóc ngách tối tăm.
Chốn này có vẻ rộng lớn hơn tôi nghĩ.
Rời khỏi đường hầm, trước mắt chúng tôi hiện lên một cây cầu thép rỉ sét, được bao phủ bởi rêu và một thứ chất lỏng nhầy nhụa màu xanh kỳ lạ. Những thanh sắt uốn cong dưới sức nặng của thời gian và độ ẩm, cấu trúc kim loại cũ kỹ trông như di tích của một thời đại đã qua. Lớp rêu xanh dày đặc bao phủ gần hết bề mặt, tạo nên một tấm thảm tự nhiên kỳ dị. Còn thứ chất lỏng kia, nó nhầy nhụa như đờm, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt trong bóng tối lại có mùi tanh tới khó chịu.
"Trông nó không an toàn cho lắm." Tôi lẩm bẩm, giọng đầy vẻ e ngại. "Nó nhìn như thể sắp sập bất cứ lúc nào vậy. Và cái thứ chất lỏng này...nó là cái gì vậy?"
Tiến thêm một bước về phía cây cầu, anh dường như chẳng hề để tâm. "Anh cũng không chắc chắn lắm, nhưng khả năng cao chỉ là một thứ chất ô nhiễm thôi. Không có gì đáng lo ngại vậy đâu."
"Nếu nó sập thì sao?" Tôi hỏi, giọng nhỏ lại như thể đang nói với chính mình.
"Nó sẽ không sập đâu." Anh đáp, rồi liếc nhìn tôi qua vai. ''Em sợ thì có thể quay về.''
Quay về ư? Sau tất cả những gì tôi đã trải qua, sau bao nhiêu khó khăn để đến được đây? Không đời nào.
Lưỡng lự một lúc, cảm giác sợ hãi xen lẫn tò mò, nhưng rồi tôi vẫn quyết định bước theo anh. Lớp rỉ sét dày cộp bong tróc khi tôi nắm vào lan can của nó, để lại những mảng vụn màu nâu đỏ trên lòng bàn tay. Cây cầu rung lắc dưới trọng lượng của chúng tôi, những thanh sắt cũ kỹ kêu cót két một cách đáng lo ngại.
Khi cả hai bước qua cầu, dù đã cố gắng không nhìn xuống, nhưng sự tò mò mãnh liệt cuối cùng lại thôi thúc. Phía bên dưới, lờ mờ tôi có thể thấy một lớp sương mù màu xanh lá kì lạ. Làn sương ấy không giống bất kỳ thứ gì tôi từng thấy trước đây, nó di chuyển theo những vòng xoáy chậm, như thể không khí của nơi này đang bị vẩn đục vậy. Đôi khi lại có những luồng sương bốc lên, gần chạm tới đế cầu, rồi lại rút xuống như thể đang hít thở. Từ đây, tôi cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách ở đâu đó, lẫn với những âm thanh khó định danh khác vọng lên từ độ sâu.
Có vẻ như chúng tôi đang rời khỏi phạm vi của chợ đen, đi tới một nơi nào đó hoàn toàn khác.
Từ đằng xa bờ bên kia, những cấu trúc đá khổng lồ nhô lên, có hình dạng quá đều đặn để có thể là tự nhiên. Một số trông giống như những tháp canh cổ, số khác lại có dạng nhà đổ sụp với những bậc thang dẫn. Tất cả đều được phủ một lớp rêu xanh dày cùng những vệt nước chảy dài, khiến chúng trông như những di tích của một nền văn minh đã lãng quên từ lâu.
"Anh." Tôi gọi nhỏ. "Có người thực sự sống ở dưới này ư?"
Anh dừng bước tại điểm cuối cây cầu, nơi ánh sáng từ một ngọn đèn dầu chiếu đến. "Em có thể gọi họ là những người sống 'bên lề'" Anh cất lời. "Những người mà thế giới bên trên đã quên lãng hoặc cố tình phớt lờ, hoặc chỉ đơn giản là những tội phạm, những con người muốn trốn tránh một thực tại tẻ nhạt. Ở đây, họ tự tạo ra cuộc sống riêng với những luật lệ riêng."
Nhìn quanh, tôi cố gắng mường tượng một cuộc sống tại nơi đây. Làm sao mà con người có thể thích nghi được với một môi trường ẩm ướt, thiếu thốn ánh sáng đến như thế?
"Và anh...anh cung cấp gì cho họ vậy?"
Vỗ nhẹ vào chiếc túi vải, tiếng kình kình của những chiếc lọ vang lên một lần nữa. "Những thứ họ không thể tìm thấy ở nơi khác." Anh đáp. "Thuốc men đặc biệt, hóa chất hiếm, thông tin...và đôi khi là hy vọng.''
Khi chúng tôi bước đi, con đường dần hiện ra rõ hơn nhưng vẫn chìm trong thứ ánh sáng xanh mờ và một bầu không khí ngột ngạt ấy. Lối đi quanh co, lát đá cuội trơn trượt dưới chân, dẫn sâu vào lòng một khu phố. Hai bên đường, những ngôi nhà xiêu vẹo, cũ kỹ nép mình, cửa sổ đóng im lìm như những đôi mắt buồn ngủ. Đâu đó, một vài chiếc đèn lồng treo lủng lẳng trước hiên, tỏa ra thứ ánh sáng lập lòe, có vẻ là nguồn sáng duy nhất trong màn sương mờ quánh.
Dừng lại trước một cánh cửa gỗ mục nát, anh khẽ gõ cửa khi liếc nhìn tôi qua vai mình. ''Hoặc đơn giản chỉ là rượu.''
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng có một nhịp điệu đặc biệt, ba tiếng ngắn và một tiếng dài, rồi lại hai tiếng ngắn. Đó chắc chắn là một mật hiệu, một cách thức giao tiếp riêng của thế giới này. Một vài giây im lặng sau đó, rồi tôi có thể nghe thấy tiếng động từ bên trong, tiếng bước chân lạ trên sàn gỗ kèm theo tiếng xích xạc của khóa cửa.
Cánh cửa bật ra một khe hẹp, nhưng ánh sáng yếu ớt không đủ để tôi nhìn rõ bóng người đằng sau đó. Một giọng nói lạ vang lên, thứ ngôn ngữ tôi không thể nào hiểu nổi. Giọng nói ấy khàn khàn với những âm điệu kỳ lạ mà tai tôi chưa từng quen. Có những từ nghe giống như tiếng rít của rắn, có những từ lại gợi nhớ đến tiếng gió lùa qua hang đá.
Thành thạo một cách đáng ngạc nhiên, anh ấy cũng đáp lại bằng cùng thứ tiếng lạ đó. Rồi anh lôi ra từ trong túi vải một chai lọ thủy tinh màu nâu đỏ và đưa cho người phía bên trong, trao đổi lại là một túi đầy ắp những đồng vàng. Cẩn thận cất, túi tiền biến mất vào những nếp gấp sâu của áo choàng, anh lại tiếp tục bước. Động tác nhanh gọn mà thuần thục, như thể anh đã làm việc này hàng nghìn lần.
"Vậy chính xác thì anh làm nghề gì vậy?" Tôi hỏi khi bước đi bên cạnh anh.
"Bất cứ thứ gì đủ để sống." Anh đáp, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, chăm chú quan sát những bóng tối. "Và để vui."
''Vui ư?'' Trong thế giới tôi biết, làm việc để sinh tồn chẳng bao giờ là niềm vui cả. Thật kì cục.
''À, anh là dân lãng khách mà. Cứ đi hết chỗ này đến chỗ khác, gặp gỡ nhiều người. Cuộc sống nay đây mai đó chính là điều tuyệt vời nhất đối với anh."
Ồ, hóa ra anh ấy không phải người của nơi này.
"Anh đã đi được bao nhiêu nơi rồi?" Tôi hỏi, tò mò về những cuộc phiêu lưu mà anh đã trải qua.
Dừng chân tại ngã hai đường, anh liếc nhìn hai hướng khác nhau, dường như đang cân nhắc. "Từ những thành phố nổi trên biển đến những thung lũng ẩn mình trong núi cao. Từ những sa mạc nóng bỏng đến những khu rừng băng giá. Và tất nhiên, cả những thế giới ngầm như này nữa."
Một cuộc sống thực sự là được sống à.
Tiếp tục, anh đưa tôi tới một cửa hàng sập xệ, những tấm gỗ mục nát nứt toác, hệt như vết thương lâu năm. Tiếng chuông kêu leng keng khi chúng tôi bước vàog, âm thanh rền rĩ như tiếng than vãn của linh hồn cổ xưa. Không gian cửa hàng hiện ra, một bảo tàng của những điều bí ẩn, những kệ gỗ cong vênh chất đầy những món đồ kì lạ. Có những chiếc hộp bằng kim loại khắc những ký hiệu không thể đọc, những tượng nhỏ có hình dáng giống người nhưng với những chi tiết quái dị và cả những cuốn sách dày cộp bìa da đã bạc màu.
Đằng phía quầy, có một ông già gầy gò với mái tóc bạc phơ đang ngồi đó. Đôi mắt ông ta sâu hoắm, như hai cái giếng cạn nước nhìn thẳng vào linh hồn của người khác. Anh nói chuyện với người bán hàng bằng một loạt những ngôn ngữ kì lạ, những âm thanh xen lẫn với những từ ngữ nghe như tiếng thì thầm của gió qua lá khô. Tôi đứng lặng, không hiểu một lời nào nhưng cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí xung quanh.
Lôi ra từ trong túi vải ba chai thủy tinh còn lại, mỗi chai chứa một thứ chất lỏng có màu sắc khác nhau, một chai ánh xanh như nước biển sâu, một chai đỏ như máu tươi và chai cuối cùng trong suốt nhưng có những xoáy nước kì lạ.
Họ lại trao tay nhau bằng những đồng vàng sáng bóng khác. Tiếng kim loại va chạm nhẹ như những tiếng chuông, mỗi đồng đều khắc những biểu tượng tôi chẳng thể nhận ra.
Rồi đột nhiên, anh nói gì đó với người bán hàng khiến ông ta liếc về phía tôi. Đôi mắt ông khẽ mở rộng, như thể vừa nhận ra điều gì đó thú vị. Một gật đầu chậm rãi, miệng ông lầm bầm những âm thanh lạ lẫm mà tôi không thể hiểu. Không khí trong cửa hàng dường như đặc quánh lại, những bóng đen từ ánh nến nhảy múa điên cuồng hơn và tôi có cảm giác như những món đồ xung quanh cũng đang dõi theo bằng những đôi mắt vô hình ấy.
Xong xuôi, anh và tôi rời đi khỏi cửa hàng kì lạ. Lòng tôi đầy rẫy những thắc mắc và lo lắng.
"Anh đã nói gì với ông ấy vậy?" Tôi hỏi, giọng khẽ run.
"À, anh đang kiếm mối làm ăn thôi. Ông ta là một khách hàng tiềm năng đấy." Anh đáp một cách bình thản, như thể chuyện vừa rồi chỉ là một giao dịch thương mại thông thường. "Cửa hàng này chuyên bán những món đồ từ 'thế giới bên kia', nhưng thật ra cũng chẳng có gì quá đặc biệt đâu."
Thế giới bên kia ư? Cái quái gì vậy chứ?!
"Vậy...sao hồi nãy anh không giao dịch luôn?" Tôi tiếp tục hỏi, sự bối rối về những gì vừa chứng kiến vẫn chưa vơi.
Khựng lại, anh quay sang nhìn tôi, có một chút gì đó khó hiểu. "Đừng quá hấp tấp như vậy."
''Ồ, vậy là anh đều quen bọn họ sao? Làm sao anh có thể tồn tại được ở nơi này vậy? Rốt cuộc thì anh từ đâu tới? Cái thế giới-à không, cái thành phố này là cái quái gì thế?"
Một nụ cười nhẹ, ánh mắt anh vẫn giữ vẻ xa cách. "Bình tĩnh chút đi, chúng ta chỉ vừa mới quen thôi mà.''
''Em chỉ...thật sự choáng váng. Em không biết đằng dưới này lại rộng lớn như vậy đấy.''
''Còn chưa phải tất cả đâu.'' anh nói, rồi nháy lên một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Chúng tôi lại tiếp tục dẫn rẽ vào một con đường khác, có lẽ là đang trở về. Nhưng rồi anh bỗng dừng bước trước một ngôi nhà hoang tàn cũ, chỉ cách đó một đoạn ngắn. Những khung kính lớn đủ sắc màu vỡ loang lổ, tạo thành những mảnh ghép lởm chởm như những vết sẹo hằn lên khuôn mặt của một người khổng lồ đang ngủ vùi. Kèm theo nó là một thứ ánh sáng xuyên qua từ phía bên trên hất xuống mặt đất. Ánh sáng ấy không ấm áp, không rực rỡ, nhưng mang theo một vẻ ma mị đầy huyền bí. Mùi ẩm mốc, mùi bụi bặm của thời gian chợt phả vào khứu giác, khiến tôi có cảm giác mình đang đứng giữa ranh giới của hiện thực và hư ảo. Cảm giác như thời gian đã lãng quên nơi này, biến nó thành một thánh điện bị bỏ hoang, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và những dấu vết của quá khứ.
Đi qua những cột đá cao ngất, phủ kín cây lá dại, anh vẫn im lặng như vậy, chỉ lặng lẽ bước thẳng đến chiếc thang sắt cũ kỹ ẩn mình đằng sau bức tường đổ nát. Từng bước chân vững chãi, cẩn trọng đặt lên những bậc thang đã hoen gỉ.
''Lên đây đi.'' Anh quay người nhìn tôi.
Làm theo lời anh, tôi hít một hơi sâu, rồi bắt đầu từng bước. Bàn tay bám chặt vào thành thang lạnh ngắt, cảm nhận từng vết rỉ sét thô ráp dưới đầu ngón tay. Mỗi bước chân là một sự vật lộn, khi nỗi sợ hãi mở hồ mơ hồ cứ bủa vây, nỗi sợ về sự mục nát, về những điều bí ẩn của nơi này. Nhưng kỳ lạ thay, xen lẫn vào đó cũng là một sự phấn khích tới khó tả. Phấn khích trước cuộc phiêu lưu, trước cái cảm giác mình đang được khám phá về một điều gì đó mà tôi chưa bao giờ hình dung tới.
Cuối cùng, chúng tôi cũng lên đến nơi. Một sân thượng vắng lặng hiện ra, mặt đá cổ nứt nẻ dưới bước chân, phủ đầy rêu và những mảnh kính vỡ từ những ô cửa sổ hoa hồng đã tan tành tự bao giờ. Gió lùa qua mái tóc, mang theo hơi lạnh và mùi ẩm của sương.
Tiến lại gần hơn cái lan can sắt ăn mòn, nhìn xuống đằng bên dưới, từ độ cao này, toàn bộ thành phố hiện ra trong tầm mắt. Những ánh đèn neon màu xanh lá cây và tím than yếu ớt le lói như những đốm lửa, nhấp nháy trong bóng tối. Chúng chiếu sáng những con phố hẹp uốn lượn như mê cung, những cây cầu thép gỉ sét bắc ngang qua các khe nứt sâu. Từng đám khói màu xanh lam ma quái bốc lên từ những ống khói, tụ thành những đám mây thấp lơ lửng giữa các tòa nhà. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của thành phố, mùi kim loại gỉ, khói bụi và một chút gì đó chua loét của sự mục ruỗng.
Cảm giác từ trên cao, nhìn ngắm toàn cảnh ấy, khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé giữa sự bao la của không gian khổng lồ này. Nhưng đồng thời cũng thấy mình thật tự do và bình yên một cách lạ lùng, như thể đứng trên đỉnh cao của một thế giới khác. Mỗi ánh đèn, mỗi bóng người di chuyển trên những con đường ngoằn ngoèo kia, đều là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh của sự tồn tại.
Tôi tự hỏi, liệu có bao nhiêu câu chuyện đang diễn ra trong những ô cửa sổ sáng đèn ấy? Bao nhiêu giấc mơ, bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu bí mật đang được che giấu trong bóng tối này?