Chapter 3: Trời Đánh Tránh Bữa Ăn

Ánh sáng vàng nhạt chiếu qua khung cửa, nhuộm cả căn bếp bằng một sắc vàng ấm áp. Một bầu không khí ấm cúng được tạo ra bởi mùi thơm của món phở và bánh mì.

Bà Thư và ông Hùng đã ngồi sẵn ở bàn, đã chuẩn bị sẵn các món ăn, ông Hùng ngồi đọc báo và thưởng thức cà phê.

Bà Thư, bà nội Gia Huy, dù đã ngoài bảy mươi, vẫn giữ được sự trẻ trung và nhanh nhẹn, mang lại sự ấm áp cho gia đình. Mái tóc bạc búi gọn gàng, đôi mắt hiền từ luôn toát lên sự quan tâm và yêu thương.

"Ngồi xuống ăn đi, Huy," bà Thư, tay vẫy vẫy, giọng khàn khàn.

"Nội có làm món phở, con thích đấy."

Ông Hùng, nghiêm khắc nhưng luôn ân cần, nhìn cậu, ánh mắt nghiên nghị nhưng vẫn chứa đựng sự quan tâm.

Ông Hùng, ba Gia Huy, với vẻ ngoài vững chãi và nghiêm khắc như một bức tường kiên cố, không dễ bị phá vỡ. Đôi mắt sâu thẳm, dù luôn nghiêm nghị, lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm của lo lắng và yêu thương.

Dưới lớp vỏ bọc cứng rắn ấy, ông là một người hết lòng vì gia đình, đặc biệt là đối với Gia Huy. Sự mâu thuẫn giữa vẻ nghiêm khắc và tình cảm chân thành của ông, tạo nên một nỗi đau âm ỉ, khiến ông khó lòng thể hiện sự quan tâm của mình một cách dễ dàng.

Ánh mắt ông luôn dõi theo những điều quan trọng, nhưng giờ đây, sự lo lắng của ông trở nên rõ ràng hơn. Dù ông cố gắng che giấu, sự lo âu trong ánh mắt ấy vẫn không thể giấu nổi, cho thấy gánh nặng mà ông đang mang.

"Thơm quá à!"

Tô phở nghi ngút khói, một ly sữa đặc bên cạnh, và sự ấm áp của bà Thư dành cho Gia Huy, làm cậu không thể không nở một nụ cười. Sự quan tâm và ân cần này như một làn sóng an ủi nhỏ, giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn trong giữa những căng thẳng đang bủa vây.

Dẫu vậy, cậu biết rằng sự nhẹ nhõm này chỉ là tạm thôi; những lo lắng và áp lực từ kỳ thi sắp tới vẫn còn đó, trong tâm trí cậu.

Ông Hùng nhấp một ngụm cà phê còn sót lại, ánh mắt dán chặt vào cốc. Đột nhiên, ông lên tiếng, làm không khí lúc này trở nên căng thẳng.

"Ngày mốt nữa là thi đúng không, Huy?" ông hỏi, giọng nghiêm khắc và sắc lạnh.

"Nhớ ôn bài thật kỹ, đừng để bỏ lỡ bất cứ điều gì. Kỳ thi này quan trọng!" Những lời của ông như cơn gió lạnh thổi qua bầu không khí, làm nổi bật sự lo lắng và kỳ vọng không ngừng của ông đối với Gia Huy.

Mặc dù ông luôn cứng rắn, sự ấm áp và quan tâm dành cho con trai vẫn hiện rõ. Bằng cách nghiêm khắc, ông luôn khuyến khích cậu, phát huy tiềm năng của mình, sẵn sàng lắng nghe và hỗ trợ khi cậu cần.

"Khi vào phòng thi thì làm cho tốt, đừng có lơ là mà bỏ sót bất kỳ chi tiết nào! Ba đã dành nhiều công sức để kỳ vọng vào con, Huy. Nếu con không làm đúng như ba mong đợi, ba cũng không biết phải làm gì tiếp theo."

Lời nói được nhấn mạnh, nhưng đôi mắt ông vẫn hiện lên vẻ lo lắng và tình yêu thương dành cho con trai. Tuy bề ngoài có vẻ cứng rắn, nhưng ánh mắt đầy lo âu, mong mỏi con trai làm tốt nhất, khiến cảm xúc của ông trở nên rõ ràng không bao giờ hết.

Gia Huy cúi đầu, ánh mắt mệt mỏi. Áp lực từ kỳ thi và sự nghiêm khắc của ông Hùng, đè nặng lên ngực cậu như một tảng đá. Cảm giác bị vùi lấp dưới gánh nặng kỳ vọng, khiến từng nhịp thở của cậu trở nên nặng nề, như mỗi hơi thở đều phải vật lộn với sức ép từ sự căng thẳng không ngừng.

Gương mặt căng thẳng, cậu hít thở nặng nhọc. Mặc dù biết ba chỉ muốn điều tốt nhất cho mình, nhưng sự áp lực từ kỳ vọng ấy ngày càng đè nặng lên vai cậu. Sự lo âu và căng thẳng gắn liền với từng hơi thở, đôi má cậu tái đi, đôi mắt mờ ảo. Mỗi lời của ông Hùng, như làm gia tăng thêm gánh nặng tâm lý đang hiện hữu.

Không khí có vẻ trở nên căng thẳng, Gia Bảo nhanh chóng can thiệp. "Thôi mà, ba. Trời đánh tránh bữa ăn mà trời."

Anh cố gắng làm giảm bớt căng thẳng, tạo một không khí thoải mái cho Gia Huy. Anh đặt ly nước trước mặt ông Hùng và nhìn ông với sự quan tâm và lo lắng.

"Ba, uống nước đi. Con hiểu ba lo cho Huy, muốn nó làm tốt nhất có thể. Nhưng nếu ba cứ khắt khe như thế này, chỉ làm nó thêm căng thẳng thôi."

Ngồi cạnh ông Hùng, bà Thư lắng nghe những lời Gia Bảo nói, vẻ mặt lo lắng.

"Má thấy thằng Bảo nói đúng đấy, Hùng," bà Thư lên tiếng, giọng bà mềm mỏng nhưng đầy sự chân thành.

"Mày không nên nghiêm khắc quá. Thằng Huy cần sự động viên từ gia đình, không phải là những ép buộc hay yêu cầu quá cao."

Ánh mắt bà chứa đựng sự âu yếm, hi vọng mãnh liệt, di chuyển từ ông Hùng sang Huy, như thể bà đang cầu nguyện cho một giải pháp hòa bình trong gia đình. Sự nhẹ nhàng trong hành động của bà, như một nỗ lực để làm dịu bầu không khí căng thẳng.

Gia Bảo nhìn thẳng vào mắt ông Hùng, giọng điệu thuyết phục: "Huy đã chuẩn bị rất kỹ rồi. Con tin rằng nó sẽ không làm ba thất vọng đâu. Thay vì tạo sức ép, chúng ta nên khích lệ và tạo cho nó một tâm lý thoải mái. Điều đó sẽ giúp nó tự tin hơn. Ba nghĩ sao?"

Ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và thấu hiểu của anh, nhấn mạnh sự cần thiết phải thay đổi cách tiếp cận. Bầu không khí căng thẳng dần lắng xuống, Gia Huy cảm thấy đây thật cơ hội để bài tỏ những suy nghĩ và cảm xúc của mình.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt quyết tâm, như đang dũng cảm đối diễn với cơn sóng gió. Hít một hơi thật sâu, dùng mỗi sức lực vào những lời sắp nói, tim đập nhanh, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng làm chủ chính mình.

Khi mỗi bước đi bị bao phủ bởi kỳ vọng và áp lực, liệu ánh sáng từ tình yêu và sự ủng hộ của gia đình có thể dẫn lối, giúp cậu tìm lại sức mạnh và sự bình yên trong hành trình đối diện với thử thách?