Chapter 8: Ngọn Đuốc Giữa Đêm

Gia Huy dần dần hé mở tâm sự của mình, như những cánh hoa héo hắt chờ đợi ánh sáng đầu tiên của bình minh.

Bắt đầu chia sẻ những lo lắng và cảm xúc sâu kín nhất của cậu, như một dòng suối trong lành đang từ từ chảy ra sau thời gian bị kìm hãm trong khe đá.

Sự hỗ trợ từ Gia Bảo cảm giác như ánh sáng hiếm hoi trong đêm tối dài dằng dặc, mang lại sự ấm áp và sự bình yên trong lòng Gia Huy. Những lời động viên của anh như những tia sáng nhỏ, xua tan bóng tối và làm sáng lên những phần ẩn khuất của nỗi đau.

"Em không biết phải làm gì nữa, anh Bảo. Mọi thứ đang trở nên quá khó. Em cảm thấy như không còn lối thoát."

Gia Huy nói với giọng mệt mỏi và run rẩy. Trong đầu cậu, hình ảnh mẹ vẫn hiện lên, nhắc nhở về sự kiên trì và sức mạnh. Nhưng áp lực từ ông Hùng và sự thiếu hụt động lực đã khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng.

Những ngày tháng không mẹ bên cạnh, nổi đau của sự thiếu vắng làm cho mọi thứ thêm phần u ám và khó khăn. Cảm giác thiếu sự động viên và tình yêu từ mẹ khiến cậu cảm thấy như mình đang lạc lối trong một con đường dài và u tối.

Mỗi ngày trôi qua, Gia Huy cảm thấy như gánh nặng ngày càng thêm lớn, đè nặng lên từng phần của cuộc sống cậu. Cảm giác không còn mẹ ở bên để động viên và hỗ trợ, khiến cậu cảm thấy mình đang lạc lõng trong một không gian mờ mịt, nơi những thử thách và khó khăn trở nên càng thêm bức bối và không thể vượt qua.

Gia Bảo cất tiếng an ủi: "Anh biết ba khó khăn và nghiêm khắc, nhưng mày phải hiểu rằng ba cũng chỉ muốn tốt cho mày. Chỉ là, ba không nhận ra rằng sự nghiêm khắc của mình lại làm mày cảm thấy áp lực thôi."

"Em hiểu điều đó. Nhưng áp lực không phải lúc nào cũng tạo động lực."

"Anh hiểu mà, nhưng ba cũng lo cho mày mà."

"Em biết ba lo lắng cho em, nhưng áp lực quá lớn khiến em kiệt sức. Em chỉ mong có một chút không gian và tự do để làm theo cách của mình."

Gia Huy lau vội nước mắt, cảm giác bị kẹt trong một khuôn khổ không thể thay đổi khiến Huy cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong đại dương sâu thẳm, không biết tìm đâu ra lối thoát.

"Anh không biết ba khó đến mức nào đâu."

"Anh biết, Huy. Áp lực có thể khiến mày như rơi vào hố sâu không đáy. Nhưng anh tin mày. Mày có đủ khả năng, và anh luôn ở đây để ủng hộ mày. Đừng để áp lực làm mày nản chí. Anh tin mày sẽ vượt qua."

Được yêu thương và thấu hiểu, Gia Huy cảm thấy như mình đã tìm thấy một nguồn sức mạnh mới, đủ để đối mặt với những thử thách sắp tới.

Mỗi lời an ủi là một bước chân vững chắc, giúp cậu tiếp tục tiến bước trong hành trình gian nan. Sự động viên từ Gia Bảo tựa như ngọn đuốc sáng giữa màn đêm, thắp lên tia hy vọng nhỏ nhoi trong trái tim mệt mỏi của cậu.

Sự ấm áp và an ủi từ vòng tay Gia Bảo, cùng những lời nói đầy quan tâm, như một làn sóng ấm áp xoa dịu cơn bão trong lòng cậu. Tựa vào vai Gia Bảo, Gia Huy không thể giữ được cảm xúc, nước mắt lăn dài trên má.

Cảm nhận sự bảo vệ ấm áp từ vòng tay anh như chiếc chăn phủ lên giữa đêm đông lạnh lẽo. Cậu nhắm mắt lại, lắng nghe từng lời an ủi của anh, giống như ánh sáng le lói trong bóng tối.

"Em cảm thấy như mình đang bị đẩy ra xa ba hơn mỗi khi ba nói."

Cậu hồi tưởng về những lúc mẹ còn sống; mỗi khi cậu thất vọng, bà luôn là người động viên, vỗ về. Giờ đây, sự thiếu vắng ấy khiến cậu cảm thấy bơ vơ, như một con thuyền trôi dạt giữa đại dương mà không còn la bàn chỉ hướng.

"Anh hiểu cảm giác của mày, nhưng phải nhớ rằng không có khó khăn nào là không thể vượt qua. Đôi khi, chỉ cần một chút thời gian để thư giãn và nhìn nhận lại mọi thứ, mày sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn. Nhắc lại lần nữa, anh luôn ở đây để hỗ trợ mày, và mày có đủ khả năng để vượt qua tất cả"

Trong khoảnh khắc này, cảm giác nặng nề và mệt mỏi dường như tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên và yêu thương. Cả hai ngồi lặng lẽ, tận hưởng sự tĩnh lặng và sự hiện diện của nhau.

"Mày cần nói chuyện lại với ba, nhưng hãy nhớ rằng dù thế nào đi chăng nữa, ba vẫn là ba của mày. Ba không phải là người như mày nghĩ đâu, chỉ là có cách thể hiện tình cảm khác với người ta thôi. Đôi khi, tìm cách giải hoà và hiểu nhau là điều quan trọng."

"Cảm ơn anh, em sẽ không biết phải làm sao nếu không có anh ở bên."

Gia Bảo mỉm cười, làm không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. "Giờ thì anh có một yêu cầu nhỏ được không?"

"Điều gì anh?" Huy hỏi, ánh mắt tò mò.

Gia Bảo giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ... mày nên đi tắm đi! Mùi mồ hôi của mày hơi nặng đấy!"

Gia Huy bật cười, cảm giác căng thẳng trong lòng giảm bớt.

"Ủa, em mới tắm chiều qua mà," Gia Huy đáp, cố gắng tỏ ra không quan tâm.

Sự đùa giỡn của Gia Bảo giúp cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cảm giác căng thẳng dần tan biến, nhường chỗ cho một nụ cười trên gương mặt cậu.

Anh Bảo đứng dậy, tay chống nạnh và nói: "Thôi, đi tắm đi. Mày ở dơ quá à!"

"Rồi rồi, tắm thì tắm. Ngồi đây đi, lát nữa em tắm xong rồi mình làm bài," Gia Huy nói, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cậu đứng dậy, bước vào phòng tắm với tâm trạng thoải mái hơn. Những lời động viên của Gia Bảo như tia nắng xuyên qua màn mưa bão, thắp sáng một chút hy vọng trong tim Gia Huy.

Với tất cả sự động viên và tình yêu từ những người quan trọng, cảm giác như sức mạnh mới đã được tìm thấy để đối mặt với thử thách. Nhưng liệu sự thấu hiểu và tình yêu từ người khác có thực sự là chìa khóa để vượt qua những khó khăn, và trong hành trình này, làm thế nào để cậu tìm ra con đường của chính mình?