Một ngày, cậu phải đối mặt với mất mát lớn trong cuộc đời. Cậu đau khổ, và tôi thấy mình không biết làm thế nào để giúp đỡ. Tôi luôn muốn đến bên cậu, ôm cậu và an ủi cậu, nhưng nỗi đau và sự im lặng của tôi đã ngăn cản tôi làm điều đó.
Cậu tìm kiếm sự an ủi từ những người khác, và tôi đứng từ xa, không dám bước tới. Tôi cảm thấy như mình đang bị bỏ lại trong nỗi đau của chính mình, không thể làm gì hơn ngoài việc âm thầm chứng kiến.
"Nhìn thấy cậu đau khổ vì mất mát, tôi cảm thấy như trái tim mình đang bị xé nát từng mảnh. Tôi muốn ôm cậu, muốn nói với cậu rằng tôi luôn ở đây, nhưng tôi không thể. Tôi chỉ có thể đứng lặng lẽ từ xa, chịu đựng nỗi đau của chính mình."