Câu Lạc Bộ

Trong câu lạc bộ, mình được giao nhiều công việc nhỏ nhưng lại rất thú vị. Chị trưởng nhóm nhìn mình và bảo.

"Mày thử tổ chức sự kiện lần này đi, chúng ta cần người như mày."

Ban đầu, cậu cảm thấy hơi lạ, nhưng rồi nghĩ lại, đây là cơ hội để mình thử sức.

"Dạ..em sẽ cố gắng"

cậu đáp, dù trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Công việc tổ chức sự kiện không dễ dàng, nhưng từng bước một, cậu học hỏi được rất nhiều từ các bạn trong nhóm. Một hôm, trong buổi thảo luận về kế hoạch sự kiện, chị ấy nói.

"Mọi người hãy góp ý thêm để hoàn thiện kế hoạch, đừng ngại chia sẻ ý tưởng nhé."

"Ừm, em nghĩ chúng ta có thể thêm phần trò chơi, như thế sẽ thu hút mọi người hơn"

cậu lên tiếng, thấy mình có thể đóng góp được một ý tưởng. Chị Mai, một người có kinh nghiệm hơn, gật đầu và bảo

"Cái này hay đấy, nhưng cần lên kế hoạch chi tiết hơn."

Cậu cảm nhận được mình không chỉ đang tham gia, mà còn thật sự là một phần của nhóm, mỗi góp ý đều được lắng nghe. Mỗi lần tham gia vào những buổi thảo luận hay tổ chức, cậu dần nhận ra rằng mình không chỉ làm tốt những công việc được giao, mà còn có thể sáng tạo, đóng góp thêm nhiều ý tưởng. Một hôm, trong cuộc họp, chị trưởng nhóm nói

"Mày đã tiến bộ nhiều rồi, lần này có thể đảm nhận nhiều việc hơn nữa nhé."

"Thật sao?"

cậu cười, tự nhiên cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy mình có thể làm được nhiều hơn nữa, không chỉ dừng lại ở những công việc nhỏ mà là những nhiệm vụ lớn hơn.

"Chắc chắn mình sẽ không dừng lại ở đây"

cậu tự nhủ, cảm thấy vui vì bản thân đã thay đổi rất nhiều. Trong buổi họp hôm đó, mọi người đang bàn về kế hoạch tổ chức sự kiện cuối tháng. Chị trưởng nhóm nhìn vào danh sách những ý tưởng đã được đề xuất và chợt dừng lại khi thấy ý tưởng của cậu.

"Mọi người, ý tưởng này của Asura khá hay đấy"

"Mày nghĩ ra sao vậy? Nói đi"

Cậu hơi bất ngờ, không nghĩ ý tưởng của mình lại được chú ý đến như vậy.

"À, em nghĩ là có thể kết hợp hoạt động ngoài trời và một số trò chơi team-building để mọi người tương tác nhiều hơn"

Cậu trả lời, vẫn còn hơi ngượng. Chị trưởng nhóm cười, nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng

"Cái này rất hợp lý, nhất là khi mọi người đều cần một chút thư giãn sau các buổi học căng thẳng."

"Mày thật sự đã giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều thời gian trong việc lên ý tưởng"

"Thật sao?"

Cậu ngạc nhiên.

"Mày biết không, đây là lần đầu tiên tụi mình thấy một ý tưởng đơn giản mà lại hiệu quả như vậy"

Một chị nói thêm.

"Ừ, tiếp tục như thế, lần sau mày có thể thử đảm nhận vai trò lớn hơn đấy"

Cậu chỉ cười khẽ, cảm giác lúc đó thật sự vui lắm.

"Em không nghĩ mình lại có thể nhận được lời khen như vậy đâu"

Cậu nói, cảm thấy một chút tự hào trong lòng. Cả nhóm cười, không khí trở nên ấm áp và thân thiết hơn bao giờ hết.

"Đừng ngạc nhiên, mày đang làm rất tốt đấy"

Cậu cảm thấy như có thêm động lực để tiếp tục cố gắng. Kể từ khi tham gia câu lạc bộ, cậu cảm thấy cuộc sống trở nên phong phú hơn rất nhiều. Không chỉ đơn thuần là những buổi họp nhóm và hoạt động ngoại khóa, mà còn là cơ hội để cậu làm quen với những người có chung sở thích và đam mê.

Trước đây, cậu chỉ quanh quẩn với vài người bạn thân, ít khi chủ động kết giao với ai khác. Nhưng bây giờ, mỗi ngày đến trường không còn nhàm chán nữa, vì lúc nào cũng có người trò chuyện và chia sẻ đủ thứ chuyện trên đời.

Có những buổi chiều, cả nhóm cùng nhau ngồi lại sau giờ học để thảo luận về kế hoạch sắp tới.

"Hôm nay có ai nghĩ ra ý tưởng nào mới không?"

chị trưởng nhóm hỏi.

"Mày có gì không Asura?"

một chị khác quay sang nhìn cậu.

Cậu bật cười, đáp lại đầy tự tin.

"Em có vài ý tưởng, nhưng chưa biết có khả thi không."

"Không thử sao biết được, nói đi"

Những cuộc trao đổi như vậy giúp cậu học được cách trình bày quan điểm rõ ràng hơn, biết cách lắng nghe và tiếp thu ý kiến từ người khác. Dần dần, cậu không còn cảm giác e dè như trước nữa. Sau mỗi buổi họp, mọi người thường rủ nhau đi ăn vặt hoặc tán gẫu trước khi về nhà.

"Hôm nay đi ăn bánh tráng trộn không?"

Một người trong nhóm đề xuất.

"Chỗ hôm trước hay chỗ mới mở?"

"Tất nhiên là chỗ mới rồi, nghe nói ngon lắm".

Cậu cảm thấy thật may mắn vì đã tham gia câu lạc bộ này. Không chỉ học hỏi được nhiều điều mới, mà cậu còn có thêm những người bạn tuyệt vời. Có những ngày thật sự rất mệt. Asura ngồi trước bàn học, nhìn đống bài tập chưa làm xong, lịch trình câu lạc bộ dày đặc, rồi cả những kế hoạch cá nhân mà cậu đã tự đặt ra.

Mọi thứ dường như đang đè nặng lên vai, khiến cậu có chút chùn bước. Nhưng rồi cậu nhớ lại những ngày đầu tiên tham gia câu lạc bộ, nhớ lại cảm giác hào hứng khi được mọi người đón nhận, nhớ lại từng lời khen, từng lần góp ý và từng thành quả mà mình đã đạt được. Cậu nhớ đến những buổi họp đầy sôi nổi, nơi ai cũng nhiệt tình đưa ra ý tưởng.

"Asura, mày giỏi lắm đấy, tiếp tục phát huy nhé."

"Không ngờ mày lại có nhiều ý tưởng sáng tạo như vậy, tham gia sớm hơn có phải tốt không."

"Cố lên, tao tin là mày làm được."

Những lời đó không phải xã giao. Cậu biết mọi người thực sự tin tưởng vào khả năng của mình, và điều đó chính là động lực để cậu không cho phép bản thân bỏ cuộc.

Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở sách ra, tiếp tục làm nốt những việc còn dang dở. Mệt thì mệt, nhưng cậu hiểu rằng, con đường mà cậu đang đi không chỉ dành cho bản thân mà còn vì những người đã đặt niềm tin vào mình.

Và cậu sẽ không để họ thất vọng. Cuộc sống của Asura bây giờ không chỉ gói gọn trong việc học và về nhà. Mỗi ngày đều có những hoạt động, những thử thách mới, khiến cậu cảm thấy bản thân không còn giậm chân tại chỗ mà đang thật sự tiến về phía trước.

Từ ngày tham gia câu lạc bộ, cậu không chỉ học được cách làm việc nhóm, quản lý thời gian, mà còn nhận ra mình có khả năng làm được nhiều thứ hơn cậu từng nghĩ.

Cậu đã từng là người luôn e dè trước những cơ hội, sợ mắc sai lầm, sợ người khác đánh giá. Giờ đây, cậu có thể mạnh dạn đưa ra ý kiến, tự tin đứng trước mọi người để trình bày suy nghĩ của mình.

Những buổi họp không còn là nơi khiến cậu căng thẳng, mà là nơi cậu thực sự mong chờ để được học hỏi và phát triển.

"Asura, phần kế hoạch này mày có muốn nhận không?"

"Thử đi, tao nghĩ mày làm được đấy."

Ban đầu, cậu còn chần chừ khi nhận trách nhiệm. Nhưng sau nhiều lần thử sức, cậu nhận ra, nếu không dám bước ra khỏi vùng an toàn, cậu sẽ mãi dậm chân tại chỗ. Thế nên, cậu không còn sợ nữa. Mỗi lần đảm nhận một công việc mới, cậu lại phát hiện ra bản thân có thể làm tốt hơn mình nghĩ.

Cậu không chỉ thay đổi trong cách học, mà cả cách nhìn nhận bản thân cũng khác đi rất nhiều. Cậu đã thôi tự ti, thôi nghi ngờ chính mình. Giờ đây, cậu thấy bản thân thật sự có giá trị, thật sự có thể làm được điều gì đó. Cậu đang trưởng thành từng ngày...

Asura không còn là người chỉ đứng ngoài quan sát, mà giờ đây đã trở thành một phần của nhóm. Cậu không còn ngại ngùng khi lên tiếng trong các buổi họp, không còn lảng tránh những nhiệm vụ quan trọng, mà sẵn sàng nhận trách nhiệm như một thành viên thực thụ.

Mỗi khi nhóm cần một ý tưởng mới, cậu đều góp phần đưa ra đề xuất. Mỗi khi có sự kiện quan trọng, cậu cũng tham gia vào quá trình chuẩn bị, dù là những công việc nhỏ nhất.

"Asura, mày có ý tưởng gì không? Chủ đề này cần thêm chút sáng tạo."

"Để em suy nghĩ, chắc là có cách đấy."

Ban đầu, cậu còn dè dặt, chỉ đóng góp những thứ đơn giản, nhưng dần dần, cậu học được cách phát triển suy nghĩ và trình bày nó một cách rõ ràng. Những lần làm việc nhóm giúp cậu hiểu được tầm quan trọng của việc phối hợp với người khác.

Cậu không chỉ làm vì trách nhiệm, mà còn vì niềm vui khi thấy mọi thứ dần hoàn thiện nhờ sự đóng góp của cả nhóm.

"Asura, lần này mày làm tốt lắm."

"Nhờ có mày mà phần này suôn sẻ hơn hẳn."

Những lời khen ấy khiến cậu nhận ra rằng mình không còn là kẻ vô hình nữa. Cậu có vị trí trong nhóm, có những người tin tưởng cậu, và có cơ hội để chứng minh bản thân.

Cậu không còn đơn độc. Cậu đã thực sự là một phần của điều gì đó lớn hơn. Sự kiện lần này là một trong những chương trình lớn nhất mà câu lạc bộ từng tổ chức. Khi danh sách phân công nhiệm vụ được đưa ra, Asura gần như sững sờ khi thấy tên mình trong phần MC chương trình.

"Asura, mày làm MC lần này nhé, giọng nói mày hay mà."

"Cái gì? Em á?"

Ban đầu, cậu hoàn toàn không tự tin. Đứng trước một đám đông nói chuyện là chuyện mà cậu chưa từng nghĩ đến. Nhưng vì tin tưởng vào quyết định của nhóm, cậu cũng gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, càng đến gần ngày diễn ra sự kiện, nỗi lo lắng trong cậu càng lớn dần. Mỗi lần tập luyện, cậu đều cảm thấy giọng mình không đủ tốt, ngôn từ không đủ mượt mà, biểu cảm cũng cứng nhắc.

"Asura, mày cần thả lỏng hơn."

"Đừng đọc theo kiểu học thuộc lòng, hãy nói như mày đang kể chuyện cho bạn bè nghe."

Những chị lớn trong nhóm đã dành rất nhiều thời gian giúp cậu luyện tập. Họ sửa cho cậu từng lỗi nhỏ trong cách phát âm, cách nhấn nhá câu chữ, thậm chí là cả cách đứng sao cho trông tự tin hơn.

Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy khá hơn. Cho đến ngày sự kiện diễn ra, tim cậu vẫn đập nhanh, nhưng ít nhất là không còn muốn bỏ chạy nữa. Khi đứng trên sân khấu, nhìn xuống hàng trăm học sinh phía dưới, Asura hít một hơi thật sâu.

"Chào mừng mọi người đến với chương trình hôm nay."

Giọng cậu vang lên, rõ ràng hơn cả những gì cậu tưởng tượng. Khi chương trình diễn ra, cậu dần thả lỏng hơn, bắt đầu trò chuyện với khán giả một cách tự nhiên.

Có những khoảnh khắc cậu mắc lỗi nhỏ, nhưng nhờ vào những buổi luyện tập trước đó, cậu có thể nhanh chóng ứng biến mà không làm chương trình bị gián đoạn. Khi sự kiện kết thúc, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

"Asura, mày làm tốt lắm!"

"Không ngờ lần đầu làm MC mà mày tự tin vậy luôn!"

Một giáo viên cũng đến vỗ vai cậu, mỉm cười.

"Phần dẫn dắt rất mượt, thầy ấn tượng lắm."

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy đứng trước đám đông không còn là một điều đáng sợ nữa. Hóa ra, chỉ cần cố gắng và có sự hỗ trợ từ những người xung quanh, cậu có thể làm được nhiều hơn những gì mình nghĩ.

Sau sự kiện, Asura vẫn còn cảm giác lâng lâng như chưa hoàn toàn tin được rằng mình đã làm được điều đó. Mấy ngày sau, mỗi khi đi ngang qua hành lang, vẫn có vài đứa bạn hoặc mấy anh chị trong câu lạc bộ vẫy tay chào, nhắc lại phần dẫn chương trình của cậu.

"Asura, hôm bữa làm MC đỉnh quá nha!"

"Tao không ngờ mày lại có tài ăn nói vậy đó!"

Cậu chỉ cười, không biết phải đáp lại thế nào, nhưng trong lòng tràn đầy tự hào. Trước đây, cậu chưa từng nghĩ mình có thể đứng trên sân khấu trước hàng trăm người mà vẫn giữ được bình tĩnh.

Cảm giác nhận được sự công nhận từ mọi người thật sự rất tuyệt. Không còn là một học sinh chỉ biết ngồi im ở góc lớp nữa, cậu bắt đầu cảm thấy mình thực sự có giá trị trong tập thể.

Từ một người luôn né tránh sự chú ý, cậu dần quen với việc trở thành trung tâm của các cuộc trò chuyện. Cậu không còn sợ ánh mắt của người khác, mà bắt đầu học cách tận hưởng sự tin tưởng và khen ngợi từ những người xung quanh.

Dù biết rằng đây chỉ là một bước nhỏ, nhưng đối với cậu, đó là một sự thay đổi rất lớn...Một giới hạn đã bị phá vỡ. Và cậu biết rằng mình sẽ không dừng lại ở đây. Từ sau sự kiện đó, Asura nhận ra cách mọi người nhìn mình đã khác đi rất nhiều.

Không còn những ánh mắt thờ ơ hay những cái gật đầu xã giao nữa, thay vào đó là những lời trêu chọc, ngạc nhiên hoặc thậm chí là ngưỡng mộ.

"Sao dạo này mày khác thế, học giỏi mà còn hoạt bát nữa"

"Tao nhớ hồi trước mày có thèm nói chuyện với ai đâu, giờ thì nổi bật hẳn rồi nha"

"Mày có tính thi vào ban cán sự không đấy, thấy hợp vai lắm luôn"

Cậu chỉ cười, không muốn giải thích quá nhiều. Thật ra, chính cậu cũng không ngờ rằng sự thay đổi của mình lại rõ ràng đến thế. Trước đây, cậu chỉ là một người luôn lặng lẽ ngồi ở góc lớp, tránh giao tiếp nhiều nhất có thể.

Bây giờ, cậu đã có thể tự tin đứng trước đám đông, nói chuyện một cách rành mạch, thậm chí còn góp ý và tranh luận trong các buổi họp câu lạc bộ. Thay vì lo lắng về việc người khác nghĩ gì về mình, cậu học được cách tập trung vào những gì mình muốn làm và làm tốt nhất có thể.

Cậu không còn bị ám ảnh bởi những sai lầm trong quá khứ hay những ánh nhìn phán xét của người khác. Điều quan trọng nhất là cậu đã cảm thấy thoải mái hơn với chính bản thân mình. Và dù vẫn còn nhiều điều phải học hỏi, cậu biết rằng mình đã đi đúng hướng. Asura khẽ cười trước những lời trêu chọc của bạn bè.

"Do chăm chỉ thôi"

Cậu trả lời đơn giản, không muốn dài dòng giải thích. Thật ra, cậu biết rõ rằng sự thay đổi này không chỉ đơn thuần là chăm chỉ. Đó là kết quả của cả một quá trình dài, từ việc vượt qua những nỗi sợ hãi, dần dần bước ra khỏi vùng an toàn cho đến việc chấp nhận thử thách và không ngừng cố gắng.

Những ngày đầu tiên, cậu còn chần chừ, sợ hãi và không chắc chắn về bản thân. Nhưng từng chút một, cậu học cách đối mặt với mọi thứ, học cách đón nhận những cơ hội thay vì né tránh. Mỗi lần dám bước lên là một lần cậu thấy mình tiến bộ hơn.

Mỗi lời khen, mỗi sự công nhận từ mọi người đều là minh chứng cho những gì cậu đã nỗ lực. Cậu không còn là người chỉ biết trốn tránh như trước nữa. Và quan trọng hơn hết, cậu không hối hận về bất kỳ điều gì mình đã làm.

Những suy nghĩ tiêu cực dần biến mất, thay vào đó là sự tự tin mà trước đây cậu chưa từng có. Cậu không còn lo lắng về những gì mình thiếu sót, không còn bị ám ảnh bởi những lần thất bại trong quá khứ.

Thay vì sợ hãi, cậu học cách chấp nhận rằng không ai hoàn hảo ngay từ đầu. Điều quan trọng không phải là tránh mắc sai lầm, mà là biết cách đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Cậu tin rằng chỉ cần cố gắng hết mình, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn.

Sự thay đổi này không đến ngay lập tức, mà là kết quả của cả một quá trình dài. Từ những ngày đầu còn chần chừ, nghi ngờ chính mình, đến hiện tại, khi cậu có thể tự tin đảm nhận những nhiệm vụ lớn hơn, thử thách bản thân nhiều hơn.

Không còn cảm giác bất an mỗi khi đối diện với điều mới mẻ, cậu giờ đây sẵn sàng đón nhận bất cứ cơ hội nào đến với mình. Dù có khó khăn, dù có thử thách, cậu biết mình hoàn toàn có thể làm được.