Extra 0: Requiem Of The Fallen Spirit

Âm thanh của tiếng ve mùa hạ len qua khung cửa, ánh nắng lấp lánh trên nền gạch sân trường cũ kỹ. Hôm nay là một ngày đặc biệt...ngày tốt nghiệp. Trong sảnh chính, những tấm banner được treo lên vội vã, dòng chữ Lễ Tốt Nghiệp Trường Cao Đẳng Reimei sáng lên dưới ánh nắng chiếu qua cửa kính. Học sinh tụm năm tụm ba, người thì chỉnh lại nơ cổ áo, kẻ lại đang cười khúc khích khi dán sticker kỳ quặc lên lưng nhau. Những tiếng gọi nhau, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp khuôn viên.

Tại hành lang tầng ba, Asura đứng bên lan can, mắt nhìn xa xăm ra sân trường nơi đám học sinh đang chụp ảnh, hò hét. Cậu khẽ bật cười khi thấy Vorticia đang rượt theo Matsuri vì dám vẽ lên áo tốt nghiệp của mình. Một giọng nói trong veo vang lên từ phía sau.

“Này, đứng đó suy tư như triết gia làm gì thế?”

Asura quay lại, Aurora đang tiến đến với bộ lễ phục tốt nghiệp, mái tóc trắng uốn nhẹ theo gió, tay cầm hai lon nước. Cô đưa một lon cho cậu.

“Uống đi, nóng chết đi được. Còn không thì đổ lên đầu cho mát.”

Asura nhận lấy, bật cười khẽ.

“Cảm ơn, công chúa lạnh lùng hôm nay bất ngờ dịu dàng ghê nhỉ?”

Aurora đảo mắt, giả bộ ho nhẹ.

“Hôm nay tốt nghiệp mà. Phải lưu lại chút ấn tượng dịu dàng cuối cùng chứ.”

Cả hai tựa vai vào nhau, nhìn xuống sân trường nơi Sakura đang kéo theo Yuki chụp ảnh selfie, trong khi Azu đang cố leo lên vai Kaito để treo một tấm vải ghi Azu Sama trên cổng trường. Nexus, chú husky vừa sủa vừa chạy vòng vòng như đang bắt chước mấy đứa nhỏ. Thầy Iriya, vẫn cái áo xộc xệch, tay cầm cốc cà phê, đi ngang qua và thở dài.

“Chúa ơi, tôi chỉ ráng sống sót qua ngày hôm nay thôi. Đám nhóc này sẽ phá nát trường mất...”

Cô Sella giáo viên thực chiến, nghiêm túc nhưng lại được học sinh yêu quý nhất đang đứng ở bục lễ đài, nhìn đám học trò của mình với ánh mắt không giấu nổi xúc động. Hôm nay, những đứa nhóc mà cô từng mắng không thiếu ngày nào…đã lớn thật rồi.

Khi buổi lễ bắt đầu, học sinh từng lớp lần lượt được gọi tên. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên. Những bài diễn văn, những lời chúc, những ánh mắt rơm rớm nước. Asura bước lên bục, nhận bằng tốt nghiệp từ hiệu trưởng, ánh đèn rọi lên cậu. Mọi người vỗ tay rộn ràng, Aurora mỉm cười rạng rỡ từ dưới khán đài.

Đến khi lễ kết thúc, đúng như dự đoán, đám học trò bắt đầu phát điên. Giấy được ném tung trời. Áo khoác bị vẽ bậy. Nexus bị khoác áo lễ phục và chạy vòng quanh. Ai đó lôi ra cả loa thùng để bật nhạc. Cả sân trường biến thành một buổi tiệc đúng nghĩa. Aurora kéo Asura đến giữa sân

“Chụp chung đi! Đây là lần cuối còn khoác áo học trò đó.”

“Đừng có nói kiểu đó làm tôi thấy già đi mấy tuổi…”

“Tách!”

Bức ảnh đầu tiên của họ, giữa sân trường, giữa những người bạn, giữa hoàng hôn của tuổi học trò.

Tôi không biết vì sao, kể từ ngày hôm đó tôi lại không thấy Lumine đâu nữa, cho đến bây giờ tốt nghiệp cũng chẳng thấy cô đâu, tôi nghĩ chắc cô cũng đã có con đường riêng cho mình, dù vậy...

"Lumine..."

"Cảm ơn chị..."

"Cảm ơn chị rất nhiều..."

"Vì tất cả...cảm ơn vì đã đồng hành cùng em trong năm tháng ấy, không biết bây giờ chị ra sao...nhưng em mong...chị sẽ luôn mạnh khoẻ nha...Lumine."

Tại Đại Hà...Trên trời là đại dương lơ lửng, dưới đất cũng là biển cả cuồn cuộn, không phân biệt được đâu là thiên, đâu là địa. Một bóng người cô độc bước. Trên tay Eshin là một thanh kiếm dài. Ông dừng lại trước một cái kệ gỗ cũ nát mọc trơ trọi giữa biển trời.

Không nói một lời, ông nhắm kiếm vào cái kệ rồi ném mạnh. Thanh kiếm xé gió bay đi, mũi kiếm nhắm thẳng mục tiêu. Bỗng, cái kệ khẽ nghiêng sang một bên tránh né trong tích tắc. Thanh kiếm đâm thẳng xuống đất, rung lên một nhịp, lún sâu đến tận chuôi. Eshin nhìn thấy cảnh đó, khẽ nhíu mày, thở dài một cái.

“Sống sao mà người ta không muốn giao lưu với mày là tự hiểu nha Jiyushin, bảo sao đéo có người yêu hahahaha.”

Ông xoay người, bước tiếp, chẳng thèm quay lại nhặt lấy thanh kiếm. Thanh kiếm khẽ rung lên, ánh sáng tím mờ mờ lóe qua sống lưỡi. Nó đỏ mặt, run rẩy giận dữ, rồi vụt bay lên không trung. Một tiếng *bốp!* vang lên khô khốc.

“Đm! Mày làm đách gì vậy?!”

Không thèm đáp lại, thanh kiếm bay thẳng xuống hạ giới, như thể tránh xa khỏi những kẻ vô duyên. Nó lượn một vòng, rồi dừng lại tại một vùng quê hẻo lánh, đồng cỏ trải dài tận chân trời, lặng yên dưới ánh chiều tà. Thanh kiếm nhẹ nhàng đáp xuống dưới một gốc cây, định nằm nghỉ một chút để hóng gió.

Tiếng bước chân sột soạt vang lên. Một ông thợ rèn trung niên, vai vác búa lớn, từ xa tiến đến. Ông ta nhìn thấy thanh kiếm đang nằm đó, hai mắt sáng lên ngạc nhiên.

“Ủa? Ai làm rớt đồ ở đây vậy trời?”

Không ai trả lời. Ông tiến tới, nhặt lấy thanh kiếm, mắt vẫn không rời khỏi từng đường nét tinh xảo.

“Trời đất quỷ thần ơi... cái chi mà đẹp dữ thần vậy?”

Ông chạy về nhà, như thể sợ ai đó sẽ giành mất báu vật. Vào tới tiệm rèn, ông đặt thanh kiếm lên bàn, lau tay, hít sâu một hơi. Ông giơ thanh kiếm lên, xoay qua xoay lại dưới ánh đèn dầu.

“Từng đường vân... từng lớp kim loại... hoàn hảo đến từng li từng tí...”

Tay ông run run cầm kiếm, thử vung một đường vào không trung.

Một tiếng *soạt* không tiếng vang vọng. Không gian trước mặt ông như một tờ giấy bị rạch nát, hé lộ phía sau là một vực thẳm tối tăm vô tận. Ông lùi lại, mồ hôi lạnh tuôn ra.

“Má ơi!”

Ông hét thất thanh rồi quăng thanh kiếm ra xa. Thanh kiếm cắm xuống đất, đứng yên, ánh sáng trên thân kiếm rung nhẹ như cười khẩy. Ông thợ rèn đứng đó, toàn thân run rẩy, mắt vẫn dán vào vết rách không gian đang từ từ khép lại.

“Cái... cái thứ gì... vậy trời...”

Thanh kiếm cắm xuống đất im lặng một hồi, rồi bất chợt bật dậy, lơ lửng giữa không trung, ánh tím dọc thân kiếm rực lên như lửa. Một giọng nói vang vọng khắp gian phòng nhỏ, dày đặc áp lực như đang có cả một linh hồn cổ xưa sống dậy từ vực sâu thời gian.

“Ngươi đụng vào ta, có biết hậu quả không?”

Ông thợ rèn thét lên, quỳ sụp xuống, hai tay chắp lại trước ngực, toàn thân run lẩy bẩy.

“Xin tha mạng! Tôi không biết! Tôi không cố ý! Tôi tưởng của ai làm rớt... tôi ngu, tôi tham, tôi xin lỗi!”

Thanh kiếm vẫn lơ lửng, ánh sáng tím xoáy quanh thân, khí thế ngạo nghễ như thần thánh.

“Ta là Jiyushin. Ngươi có thể gọi ta là Chân Nguyệt.”

“Tha mạng! Tha mạng! Tôi sai rồi! Tôi không dám nữa! Tha mạng!”

“Ta vừa xưng tên, ngươi không nghe hả? Ngươi bị điếc à?!”

“Tha mạng!”

“...”

“Tha mạng!”

Một tia sáng bắn ra từ thân kiếm. Miệng ông thợ rèn đột nhiên biến mất. Toàn bộ phần môi, lưỡi, răng biến sạch như chưa từng tồn tại.

“Spam nữa tao chém chết mẹ mày bây giờ!”

Ông thợ rèn ứa nước mắt, run rẩy, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, giữ bình tĩnh. Ông quỳ thẳng người, mắt ngước lên run rẩy đầy van nài.

"Ngươi có biết ở đây có chỗ nào vui vui không?"

Thanh kiếm phát ra tiếng hừ mũi rồi vung nhẹ. Miệng ông thợ rèn trở lại ngay lập tức như chưa từng biến mất. Ông sờ miệng, rùng mình một cái rồi lắp bắp.

“Ở... ở đây chẳng có gì vui cả, ngoài... ngoài đồng cỏ và bò, ngài ơi...”

Jiyushin lơ lửng xoay một vòng rồi gác mũi kiếm lên thành bàn, phát ra tiếng.

"chán chết".

“Nơi này buồn tẻ vậy sao? Không có gì cho ta giải trí à?”

Ông thợ rèn nuốt nước bọt, gượng gạo ngẩng đầu lên.

“Dạ... ngài là ai thật vậy? Vì sao... ngài lại nói được? Kiếm mà biết nói sao...?”

“Vì ta ngầu.”

Ông thợ rèn há hốc, không biết phải đáp thế nào. Jiyushin xoay tròn một vòng, phát ra ánh sáng u ám nhàn nhạt.

“Ta không chỉ biết nói. Ta có linh hồn, tâm trí, cảm xúc, câu chuyện, định mệnh và ý chí riêng cho chính mình.”

"Thứ mà ngươi thấy trước mắt chỉ là một avatar cơ thể của ta thôi, ta không có cơ thể vật lí."

Không khí trong phòng như lạnh đi, ông thợ rèn bỗng thấy sống lưng mình ớn lạnh. Thanh kiếm, không, thứ mang hình dạng thanh kiếm tiếp tục nói bằng giọng trầm đục, nhẹ mà vang.

“Nếu ngươi chỉ cho ta một nơi thật vui, thật hay, thật thú vị có lẽ ta sẽ cho ngươi một điều ước.”

Jiyushin xoay thân, hướng mũi kiếm về phía ông.

“Muốn ước gì cũng được.”

Ông thợ rèn nín thở, mắt mở to, đầu óc bắt đầu xoay vòng giữa sợ hãi, tham vọng và... một chút phấn khích.

Ánh chiều rọi nghiêng qua khung cửa tiệm rèn, vệt nắng đỏ hằn lên thân kiếm vẫn lơ lửng giữa không trung. Ông thợ rèn đứng im như tượng, tim đập thình thịch trong ngực, hai tay siết chặt vạt áo đầy dầu máy. Ông hít một hơi thật sâu, cố dằn nỗi run rẩy trong lồng ngực.

“Dạ… thật ra thì…”

Jiyushin khẽ rung lên, như thể đang nghiêng đầu lắng nghe.

“Có một nơi… một đấu trường sinh tử. Ở vùng Cự Thạch. Nơi đó tụ họp đủ loại...Bọn họ chiến đấu để đổi lấy tiền thưởng, danh vọng… và quyền lực.”

Ánh sáng tím dọc sống kiếm lóe lên mạnh hơn một chút.

“Chiến đấu? Sinh tử? Vậy là được giết người thoải mái?”

“Dạ… nếu không bị giết trước…”

“Hohoho… Nghe hay đấy. Có vẻ như ta đã tìm được nơi giải trí rồi.”

Ông thợ rèn cúi gằm mặt, tay bắt đầu run nhẹ.

“Nhưng ngài phải đi xa lắm…hơn ba trăm dặm, vượt qua hẻm đá Đoạn Hồn, xuyên qua rừng đen Khóc Đêm…”

“Dẫn ta đi.”

“...Hả?”

“Ta bảo, dẫn. Ta. Đi.”

"Ngài quyền năng vậy chắc đi trong vài giây được mà...đúng chứ ạ?"

"Tao đéo thích ok?"

Ông thợ rèn lắp bắp, mặt tái mét như bị rút hết máu.

“Không... không được đâu, ngài Jiyushin… tôi là thợ rèn, không phải chiến binh… tôi mà bước vô đó là bị đập như bao gạo…”

“Tốt.”

“...Hả?”

“Không không không… ngài không hiểu đâu! Tôi mà bị ném vô giữa lũ điên đó, dù có cầm ngài đi nữa… tôi cũng chỉ là cái bia đỡ đạn!”

Jiyushin phát ra một tiếng thở dài nhẹ đến rợn người, như gió thổi qua những cánh đồng chết.

“Ngươi nói nhiều thật đấy.”

Một luồng ánh sáng tím quét qua người ông thợ rèn. Toàn thân ông khựng lại, rồi như bị dòng điện chạy xuyên qua từng thớ cơ, ông rên rỉ ngã quỵ xuống, thở hổn hển.

“Thay đổi ngươi một xíu vậy...”

Ông lồm cồm bò dậy, cảm thấy có điều gì đó… khác lạ. Hơi thở ông đều hơn. Cánh tay từng mỏi nhừ vì búa sắt bỗng thấy nhẹ bẫng. Mắt ông vốn mờ vì tuổi trung niên giờ nhìn rõ từng hạt bụi bay trong không khí.

“Ta đã nâng thể trạng của ngươi lên mức cơ bản đủ dùng. Không mạnh, nhưng không còn là rác nữa.”

Ông thợ rèn hoảng hốt sờ vào ngực mình, rồi lắp bắp.

“Ngài…ngài làm gì tôi vậy…?!”

Jiyushin đáp bằng giọng đều đều như nói chuyện thời tiết

“Làm gì kệ con mẹ tao? ý kiến không? Mà mày đéo cảm ơn à?”

“Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa…”

“Càng tốt. Từ mai, chúng ta lên đường.”

“Không… không không không… tôi có lò rèn, có đơn hàng! Tôi còn có con chó tên Bắp nữa!”

“Không quan trọng.”

“Tôi… tôi không muốn chết…”

“Ngươi không chết. Ta sẽ không để ngươi chết đâu mẹ mày nói nhiều quá."

Ông thợ rèn sắp khóc.

“Nhưng… tôi chưa từng đánh nhau… chưa từng giết ai… tôi sợ máu…”

“Ta giết. Ngươi chỉ cần vung tay. Đơn giản, phải không?”

Ông nghẹn họng, đứng im một lúc lâu. Ngoài kia, gió đã lặng. Chiều tà buông bóng tối qua từng cành cây. Jiyushin từ từ hạ thấp, thân kiếm gác lên bàn rèn đầy dấu cháy xém.

“Chuẩn bị đi. Ba ngày nữa, ta muốn rời khỏi đây.”

Ông thợ rèn cúi đầu, im lặng bước vào trong. Cửa gỗ khép lại sau lưng, để lại Jiyushin lặng lẽ giữa căn phòng chật hẹp, ánh sáng mờ mờ chiếu lên thân kiếm sáng như trăng lạnh.

Ba ngày sau. Trên lưng một con bò già kéo xe cà tàng, ông thợ rèn ngồi thừ, mặt đờ đẫn, bên cạnh là Jiyushin được đặt trong bao kiếm đen sì do ông tự khâu.

“Bò này tên gì?”

“...Bắp.”

“Bò mà tên Bắp? Con chó đâu?”

“Chó tên Cháo. Tôi gửi nhà hàng xóm rồi...”

"Sao mày nói chó tên bắp??"

"Tôi nhầm..."

"Đĩ mẹ mày."

Ông thở dài, nhìn con đường đất đỏ trước mắt kéo dài vô tận. Từ xa, sừng sững bên chân trời, là dãy núi Đoạn Hồn với những vách đá dựng đứng như lưỡi dao đâm vào trời xanh.

“Còn kịp quay lại không ta…”

“Tao nghe đấy.”

“...Tôi không nói gì.”

“Tốt.”

Con bò vẫn bước chậm rãi, kéo cả số phận ông thợ rèn tiến về một nơi mà chính ông cũng không biết có còn đường về nữa hay không. Nhưng ít nhất, ông không còn là thợ rèn vô danh nữa.

Chiếc xe gỗ ọp ẹp lọc cọc lê bước theo từng cú dậm chậm rì của con bò già tên Bắp. Mỗi tiếng lục cục, mỗi bước chân nặng nề kéo dài như kéo lê cả sự sống chậm chạp của ông thợ rèn đang ngồi phía sau. Gió thổi khô khốc, bụi đỏ bay mù mịt, che mờ cả con đường đất trước mặt.

Jiyushin thanh kiếm được đặt trong vỏ bằng vải thô do chính tay ông thợ rèn may, đang gác hờ bên cạnh, ánh sáng tím mờ ảo vẫn cứ âm ỉ phát ra đều đặn.

“Chậm vãi nhái.”

Ông thợ rèn ngẩng mặt, chớp mắt nhìn thanh kiếm đang phát ra tiếng nói khó chịu như một gã trai thành thị bị mắc kẹt giữa làng quê.

“Dạ… Bắp nó lớn tuổi rồi, đi nhanh quá thì nó xỉu mất…”

“Cho ta sửa con bò này một lát được không?”

“Sửa? Là sao?”

“Ta sẽ tác động, trích xuất và thay đổi lại ý niệm cốt lõi tức thứ định hình bản chất, cá tính, linh hồn của sinh vật này.”

Ông thợ rèn đờ mặt, lắp bắp.

“Ý… ý niệm…?”

“Ngươi không cần hiểu. Chỉ cần gật đầu.”

Ông thợ rèn nhìn con Bắp đang thở hồng hộc như muốn ngã ra bất cứ lúc nào, rồi lại nhìn Jiyushin. Đắn đo một lúc, ông gật đầu yếu ớt.

“Dạ… nếu ngài thấy ổn…”

“Ngon.”

Ngay khoảnh khắc đó chỉ bằng ý chí Jiyushin con Bắp rú lên một tiếng như bị điện giật.

“ỌOOOOOHHHHHHHHHHH!!!”

Âm thanh rống vang vọng khắp cánh đồng, đến nỗi cả lũ quạ đang đậu trên hàng cây gần đó cũng bay tán loạn.

Thân con bò giật mạnh, bốn chân khụy xuống rồi bật lên như lò xo. Mắt nó lóe sáng, toàn thân phát ra khí nóng như động cơ tăng áp vừa được khởi động.

Rồi…

*Vùuuuuuuuuuuuuuuu!!!*

Ông thợ rèn chưa kịp hiểu chuyện gì, chiếc xe gỗ bỗng giật mạnh về phía trước như bị lôi đi bởi một cơn gió bão. Cả người ông văng ngửa ra sau, hai tay bám lấy thành xe, miệng hét không thành tiếng vì gió tạt vào mặt quá mạnh.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAA——!!!”

Bắp, con bò già vốn đi từng bước như sắp chết, giờ lao đi trên đường đất như một viên đạn thần thánh, mỗi bước chân như đạp lên năng lượng vô hình khiến tốc độ nó gia tăng theo từng giây.

Chiếc xe phía sau rung bần bật, bánh xe mòn va vào đá tóe lửa, gỗ phát ra tiếng rít ken két, nhưng lạ thay không hề vỡ. Có lẽ Jiyushin cũng đã gia cố lại kết cấu xe khi không ai để ý.

Cỏ cây hai bên đường bị cuốn vào luồng gió lốc tạo bởi tốc độ khủng khiếp, lá rơi như mưa. Đất dưới chân như bị thiêu đốt bởi vết trượt mà con bò để lại. Ông thợ rèn co rúm người, mặt tái nhợt, tay bám chặt lấy mép xe, miệng không ngừng run rẩy hỏi.

“Ngài… ngài đã làm… cái quái gì với con Bắp vậy?!”

Jiyushin phát ra một tràng cười dài, đều đều, lạnh ngắt nhưng có phần khoái trá.

“Chỉ là thay đổi một chút ý niệm cốt lõi của nó thôi.”

“Ý niệm… cốt lõi?!”

“Đúng. Ban đầu nó là một con bò già chậm chạp, ý niệm tồn tại dựa trên sự điềm tĩnh và trì hoãn. Ta chỉ bóp méo lại phần lõi đó thành động lực tăng tốc vĩnh cửu.”

“...Ngài biến nó thành tên lửa sống à!?”

“Không hoàn toàn. Nó vẫn là bò. Nhưng không còn là Bắp của ngươi nữa.”

Chiếc xe phóng băng băng qua thảo nguyên như một cơn gió, vượt qua đàn chim đang bay, lướt qua cả bầy nai đang uống nước bên bờ suối, khiến chúng hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Trên đỉnh đầu, mây bị xé rách từng vệt khi con bò phi nước đại vượt qua cả tốc độ âm thanh.

Ông thợ rèn run rẩy rên rỉ.

“Tôi sắp chết… tôi thề là tôi thấy linh hồn mình đang trồi ra khỏi thể xác…”

“Yên tâm. Ta không để ngươi chết đâu.”

“Nhưng tôi sẽ ói toàn bộ bữa sáng đó!”

“Không sao. Ta sẽ xoá ký ức đó.”

“Khôngggggggggggggggg!!!”

Tiếng hét của ông bị gió nuốt chửng. Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Bắp mới dừng lại. Không, không hẳn là dừng. Nó lướt chậm như một phi thuyền vừa hạ tốc độ tạm thời, để người điều khiển kịp điều chỉnh định hướng. Ông thợ rèn ngã lăn ra nền đất, toàn thân co giật như cá thiếu oxy. Mắt ông trắng dã, miệng không ngừng lắp bắp.

“Chúng ta… đang ở đâu vậy…”

Jiyushin từ từ phát sáng, ánh tím lượn lờ như sương khói, giọng nói vang ra bình thản.

“Chúng ta đã vượt hơn ba trăm dặm. Hiện đang ở lối vào Hẻm đá Đoạn Hồn.”

“C-cái gì…?! Ba trăm dặm?! Trong… trong một buổi chiều?!”

“Chính xác hơn là bốn giờ mười hai phút.”

Ông thợ rèn ôm đầu, run lẩy bẩy, cố gắng tiêu hóa cú sốc phi thực tế này.

“Bắp… mày… mày không phải là Bắp nữa rồi…”

Con bò đứng yên, mắt sáng lấp lánh, hai lỗ mũi phun ra khói như động cơ máy bay. Nó khẽ rống lên một tiếng trầm thấp, nghe như tiếng trống chiến vang từ cõi xa xăm. Jiyushin phát ra tiếng cười khẽ.

“Giờ thì, ta nghĩ ngươi nên cảm ơn ta.”

Ông thợ rèn quay đầu nhìn thanh kiếm đang phát sáng mờ nhạt như mặt trăng mờ giữa đêm tối. Nửa muốn cảm ơn, nửa muốn… quăng thẳng vào vách đá gần nhất. Cuối cùng, ông chỉ cúi gằm mặt, giọng run run.

“...Dạ… cảm ơn…”

“Đúng rồi. Mọi sự khổ sở chỉ là tiền đề cho sự vĩ đại.”

“Vĩ… đại…?”

“Ngươi đang trên đường trở thành người mang kiếm vĩ đại nhất lịch sử, người đầu tiên cưỡi bò thần tốc bước vào Đấu Trường Sinh Tử.”

“...Tôi muốn về nhà…”

“Không còn đường về nữa đâu.”

“...”

Ông gục mặt xuống, thở dài, để mặc cho số phận đẩy trôi đi cùng với con bò thần thánh, thanh kiếm có linh hồn, và một chuyến hành trình mà ông không thể quay đầu.

Lâu sau, con Bắp dừng lại trước cánh cổng đá khổng lồ cao ba mươi thước, khắc đầy ký tự cổ ngữ mờ nhạt. Đứng bên dưới là hai gã lính gác mỗi tên to như tủ lạnh, da xám như đất sét, mặc áo giáp rách nát và cầm theo đại đao dài gần bằng thân người. Ánh mắt chúng dừng lại trên ông thợ rèn đang run như cầy sấy trên xe bò. Một tên cất giọng trầm đục.

“Danh tính.”

Ông thợ rèn toan há miệng, nhưng Jiyushin đã phát sáng mờ rồi từ trong vỏ, giọng nói vang ra như sấm dội.

“Bọn ta đến để đăng ký thi đấu.”

Tên lính nhíu mày.

“Vũ khí của ngươi... là một thanh kiếm biết nói?”

“Ta là Jiyushin – Chân Nguyệt. Ghi danh đi, đừng hỏi nhiều.”

Tên lính không dám cãi, chỉ liếc nhìn ông thợ rèn đang ngồi sau xe.

“Còn gã kia là gì?”

“Người hộ tống của ta. Không đáng quan tâm.”

“Ngươi biết luật. Nếu đã vào thì không rút lại.”

“Bọn ta không rút.”

Hai tên lính gật đầu, một trong số đó kéo cần gạt bằng sắt khổng lồ bên cạnh. Từng bánh răng khổng lồ bên trong vách đá bắt đầu chuyển động, rít lên âm thanh như tiếng la hét bị bóp nghẹt. Cánh cổng từ từ mở ra, để lộ bên trong là một thành phố ngầm tối, ẩm thấp, đầy những ánh mắt dòm ngó, tiếng hét, tiếng chửi rủa, và cả tiếng rít của kim loại va chạm. Ông thợ rèn cảm thấy từng sợi lông trên người dựng đứng. Đây là nơi… quỷ dữ gọi là nhà.

Ngay khi họ bước qua cổng, một cỗ xe kéo bằng ba con thằn lằn máy xuất hiện, được điều khiển bởi một gã lùn mặc áo choàng đen, mắt che bằng kính tím. Gã không nói gì, chỉ ra hiệu họ bước lên. Bắp hí lên một tiếng nhưng bị Jiyushin ra lệnh đứng lại.

“Ở lại đây. Ngươi sẽ gây chú ý quá mức.”

Bắp thở phì, mặt ỉu xìu như bị giáng xuống từ thiên đường. Bên trong thành phố ngầm, ánh sáng le lói từ các tinh thể ánh trăng gắn trên trần tạo ra một không gian ma mị. Đường phố là những hành lang đá chật hẹp, mỗi bên là hàng chục sạp bán vũ khí kỳ dị, dao hình mắt người, búa được rèn từ xương sống quỷ, cung bắn ra những mũi tên hút linh hồn. Tiếng rao vang vọng như lời nguyền cổ xưa.

“Dao đâm xuyên linh hồn! Một nhát đứt cả nghiệp chướng!”

“Bột máu bán giá hời! Thoa là tàng hình!”

“Đổi vũ khí cũ lấy linh hồn! Lấy linh hồn đổi vũ khí mới!”

Ông thợ rèn cố không nhìn nhưng càng cố né, cảnh tượng càng vặn xoắn trong mắt ông. Một gã không mặt, chỉ có hàm răng trơ trọi, đang cười khục khặc khi bán những quả tim vẫn còn đập. Một bà lão với ba con mắt trên trán rao bán hòm đựng ý niệm tàn dư. Một đứa trẻ ngồi giữa đường, không chân không tay, nhưng cười tươi rói khi ai đó bước qua để cướp. Ông nắm chặt tay, đầu óc quay cuồng.

“Tôi… tôi không nên đến đây…”

“Không còn đường lui.”

“Nhưng tôi chỉ là thợ rèn…”

“Giờ ngươi là Người Mang Kiếm.”

“...Tôi không biết đánh nhau…”

“Ta không cần ngươi đánh. Chỉ cần tồn tại.”

Cỗ xe dừng lại trước một tòa tháp đen khổng lồ nơi ghi danh thí sinh. Bên trong, không khí đặc quánh mùi máu và nhang trầm. Một bàn tiếp nhận dài, phía sau là một sinh vật nữ có hai cặp tay, đầu đầy mắt như tổ nhện, tay gõ máy liên tục.

Cô gái không hỏi gì thêm, chỉ đưa ra một miếng kim loại khắc chữ Tầng Một - Sân Vực Ngoại Vi. Jiyushin hút thẳng vào không gian, miếng kim loại biến mất.

“Hoàn tất ghi danh. Chuẩn bị trận đấu đầu tiên trong vòng hai giờ.”

Jiyushin và ông thợ rèn được đưa về một căn phòng nhỏ trong dãy hành lang đá. Bên trong có một chiếc bàn đá, hai chén trà cũ, và một tấm nệm đơn sơ. Ông ngồi thừ ra, thở dài.

“Trời ơi… đây là nhà tù thật sự…”

Jiyushin bay lơ lửng giữa phòng, ánh sáng tím phát ra như sương mờ.

“Ngươi sợ?”

“Đương nhiên sợ! Mấy người ở đây như ác quỷ! Tôi sống bằng nghề rèn dao làm bếp chứ có phải sát thủ đâu!”

“Vậy thì học cách không chết.”

“...Ngài cứ tỉnh như không vậy…”

“Ta không biết sợ.”

“Vì ngài là kiếm…”

"Không, vì ta ngầu."

“Ta không cần ngươi mạnh. Chỉ cần ngươi không bỏ chạy.”

“...Tôi… sẽ cố…”

“Ngươi không cần cố. Chỉ cần tin.”

Tiếng chuông vang lên. Một tên sứ giả mặc áo giáp vảy đen bước vào, giọng như đá rơi.

“Jiyushin – đến sân.”

Ông thợ rèn run lẩy bẩy đứng dậy. Trước khi bước ra, ông khẽ hỏi.

“Ngài chắc…tôi nên đi cùng?”

Jiyushin đáp nhẹ, như gió.

“Ta không muốn cô đơn.”

Ông nhìn thanh kiếm.

“Được rồi. Tôi sẽ ở đó.”

Dưới lòng đất tăm tối của thành phố đấu trường, bầu không khí như đặc lại bởi máu và ý chí đan xen. Khán đài bao quanh một đấu trường hình tròn rộng hàng trăm mét, rải đầy tro tàn, đất đá và những mảnh xương người đã bị mài nhẵn bởi thời gian và số phận. Tiếng chuông báo hiệu vang lên, trầm đục như nhịp tim của thế giới già nua này.

“Jiyushin – Vào!!!”

Tiếng hô vang từ loa ngữ âm chạm tới từng linh hồn đang ngồi trên khán đài, những kẻ khát máu, những sinh vật dị hình, những chiến binh bị phong ấn, và cả những quái nhân đã mất khái niệm về sống và chết.

Ông thợ rèn bước ra khỏi cửa đá, đôi chân run rẩy, từng bước như đang mang hàng ngàn cân đá trên vai. Tay ông nắm chặt chuôi kiếm của Jiyushin, mồ hôi đổ như tắm, mặt tái nhợt, tim đập nhanh đến mức như muốn bật ra khỏi ngực. Jiyushin nói nhỏ, giọng như vọng ra từ đáy vực linh hồn.

“Đừng làm trò cười.”

“Tôi…tôi không biết đánh như thế nào nữa!”

“Vậy thì để ta.”

Trước mặt họ, đối thủ đang chờ sẵn, một chiến binh khổng lồ cao hơn ba mét, thân hình quấn đầy băng xích, mang trên người một giáp phục nặng nề làm từ giáp quỷ. Cây rìu hắn cầm có thể bổ đôi một tảng núi nhỏ. Mỗi bước chân của hắn vang như sấm, làm đất đá dưới chân nứt ra từng mảng. Jiyushin khẽ bật cười.

“Ồ, đẹp đấy.”

Chiến binh kia không nói, chỉ bước lên, ánh mắt đỏ rực như lửa luyện ngục, nhìn ông thợ rèn như một miếng thịt ngon. Ông thợ rèn lùi lại theo phản xạ.

“Tôi không... không thể đánh với cái thứ đó...!”

“Ngươi không cần.”

Trong khoảnh khắc, cơ thể ông thợ rèn bỗng giật mạnh, như có thứ gì xâm nhập vào từng sợi cơ, từng mạch máu. Đôi tay ông nắm chuôi kiếm chặt lại, thẳng tắp, ngón tay co duỗi đúng như một kiếm sĩ lâu năm. Đôi chân đặt xuống đất không còn run rẩy mà vững chãi như cột trụ nghìn năm. Jiyushin đang điều khiển ông.

“Chỉ cần để ta mượn thân thể.”

Ông định hét lên, nhưng miệng không còn phản hồi mệnh lệnh.

“Đừng lo. Ta không làm đau ngươi. Ta chỉ... mượn một chút quyền kiểm soát.”

Chiến binh đối diện gầm lên, lao đến như một cơn lốc thép và máu, cây rìu vung lên tạo thành một vệt sáng đỏ rực như sao băng sắp giáng xuống trần thế. Nhưng Jiyushin không nhúc nhích...Không cần tránh...Không cần né...Chỉ là... đứng đó. Rồi, trong khoảnh khắc gần như bị đóng băng, Jiyushin khẽ nói.

“Lỗi của hắn... là nghĩ ta đang đánh nhau.”

Jiyushin khẽ thì thầm.

“Ta sẽ viết lại vị trí tồn tại của ngươi trong vận mệnh thế giới.”

Giống như ai đó dùng bút viết lại dòng chữ trên tờ giấy định mệnh của hắn. Trong giây lát, cơ thể chiến binh rung lên dữ dội. Bộ giáp rơi rụng từng mảnh như lá khô. Cây rìu nặng nề đột nhiên trở thành một khối kim loại vô hồn nằm trên đất. Cơ bắp hắn xẹp xuống, lưng khom lại. Ánh mắt đỏ rực trở thành ánh nhìn hoảng loạn, trống rỗng.

“Ngươi không còn là chiến binh.”

Jiyushin cất tiếng như sấm giữa trời đêm.

“Ngươi là kẻ hầu yếu ớt trong một trại khai thác đá phía Nam. Ngươi chưa từng ra chiến trường. Chưa từng giết ai. Ngươi sống yên lặng, bị coi thường, bị đánh đập, không biết chiến đấu, không có lý tưởng, không có thù hận.”

“Lịch sử đã chứng minh lời ta nói là thật, ngay cả định mệnh và câu truyện về ngươi cũng như vậy. ”

Cả đấu trường bỗng chìm vào im lặng. Chiến binh quỳ sụp xuống đất, ánh mắt lạc thần. Và rồi... hắn khóc. Không hiểu vì sao. Không nhớ vì sao. Không còn biết mình là ai nữa. Chiến binh không thể đứng dậy nữa. Tiếng loa lại vang lên...

“Jiyushin – chiến thắng.”

Ông thợ rèn cuối cùng cũng có thể cử động được lại. Ông loạng choạng lùi lại. Tiếng chuông vang lên lần nữa, báo hiệu trận kế tiếp đang đến.

Cánh cổng dẫn vào Trận Cuối mở ra, từng tiếng rít kẽo kẹt như tiếng than của vũ trụ mục rữa. Không khí trở nên lạnh lẽo đến mức mọi sự sống trong phạm vi vài chục mét đều run rẩy hoặc lặng câm. Ông thợ rèn đứng bên mép sàn đá, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai tay cứng đờ, miệng khô khốc như đất nứt giữa sa mạc.

Tiếng bước chân vang vọng, không lớn, không nhanh, nhưng mỗi nhịp đều khiến cả sàn đá như rung lên theo cách không thể lý giải bằng vật lý. Không phải vì trọng lượng… mà vì hiện diện. Một thứ gì đó... đang bước đến mà không có thứ gì bên trong.

Hắn ta xuất hiện...Không tên...Không áo giáp...Không vũ khí. Chỉ là một thân hình người trần trụi, làn da trắng nhợt gần như trong suốt, đôi mắt đen như vực sâu không đáy, và một luồng không khí bao quanh hắn khiến mọi thứ sống động trong đấu trường phải lùi lại. Không ai biết hắn là ai. Không ai biết hắn từ đâu đến.

“Kiếm... ngươi là gì?”

Jiyushin đáp, không do dự.

“Ta là Jiyushin. Ngươi có thể gọi ta là Chân Nguyệt."

Kẻ Rỗng nghiêng đầu như một đứa trẻ đang tò mò. Hắn lại hỏi.

“Sao ngươi không sợ ta? Từ khi ta sinh ra, Thượng Đế ban cho ta sức mạnh. Mọi sinh vật đều khiếp sợ với sự hiện diện của ta trong thực tại. Ta có thể tùy ý thao túng cảm xúc đối phương khiến đối phương hoảng loạn, ám ảnh hay thậm chí trở nên điên loạn."

"Ta không thể dùng năng lực tác động lên tâm trí và cảm xúc của ngươi? Và tại sao ngươi lại không sợ?"

Jiyushin bật cười khẽ, như một nốt nhạc trầm giữa bản giao hưởng chết chóc.

“Ngươi không có linh hồn và tâm trí sao? Ta chỉ thấy ngươi là một thân xác vô tri vô giác.”

Ông thợ rèn lúc này không còn đứng được nữa. Ông đã quỳ, đôi mắt trợn trừng vì kinh hoảng. Tâm trí ông đang rạn nứt như thủy tinh bị đóng băng rồi bị gõ nhẹ. Ông run lẩy bẩy, môi lắp bắp.

“Không… có linh hồn hay tâm trí… thì hắn suy nghĩ kiểu gì?”

"Ngài Jiyushin..."

Ông nhìn kẻ trước mặt hắn đứng im, đôi mắt không tiêu cự, không ánh sáng, giống như hai hố sâu không đáy. Không hận thù. Không yêu thương. Không giận dữ. Không sợ hãi. Không gì cả. Jiyushin đáp, giọng đều và bình thản:

"Hắn không suy nghĩ theo cách thông thường, hắn suy nghĩ bằng chính cái sự rỗng của hắn, đơn giản là ngươi suy nghĩ trong khi ngươi không có tâm trí vậy..."

Hắn gầm lên, lần đầu tiên trong hàng ngàn năm, một chút nghi ngờ le lói trong đôi mắt không cảm xúc đó. Hắn giơ tay, tạo ra những vòng xoáy thực tại. Hắn sửa lại câu chuyện của Jiyushin thành một cây kiếm gỗ, thay đổi định mệnh của nó, và hắn tự viết mình thành kẻ thách thức thực tại, rồi lại viết tiếp kẻ vượt qua cả Chân Nguyệt.

Nhưng tất cả chỉ là động tác thừa. Không có gì xảy ra. Jiyushin vẫn đứng đó, không thay đổi một ly.

“Ta... không thể chỉnh sửa định mệnh của ngươi? Câu truyện về ngươi không thay đổi? Vị trí tồn tại của ngươi không thay đổi?????”

Hắn gầm gừ.

“Ngươi không thể.”

Jiyushin đáp, giọng nhẹ như hơi thở. Hắn điên tiết, gào thét, thay đổi câu chuyện biến ông thợ rèn thành xác chết. Biến đấu trường thành sa mạc. Biến cả vũ trụ này thành nơi không tồn tại Jiyushin. Nhưng... tất cả đều thất bại...Không thứ gì thay đổi..Jiyushin cười khẽ.

“Rỗng linh hồn, rỗng tâm trí vốn là khắc tinh của những kẻ xài ảo mộng, và đó là ai chứ tao thì đéo hahah."

“…ngươi vừa không còn rỗng nữa.”

Hắn sững lại.

“...gì?”

"Những kẻ không tồn tại khía cạnh tâm trí hay linh hồn trong cơ thể, khi bị ta nhắm tới, cũng sẽ tự động có chúng để chịu ảnh hưởng, hiệu ứng này luôn luôn hoạt động để chắc chắn khả năng không ai có thể thoát cho dù tâm trí hay linh hồn là hư vô."

"Hiệu ứng này luôn luôn hoạt động, nhưng thường ta tắt nó đi cho game khó hơn tí, gặp ngươi đúng là chuẩn bài rồi hahaha."

“Ta đã biến ngươi từ rỗng thành không rỗng. Và điều đó có nghĩa…”

"Ngươi đang tồn tại cả thể xác linh hồn và tâm trí, nó đồng nghĩa với việc gì? Hohoho, ta hoàn toàn có thể cho ngươi cút khỏi thực tại này."

Một ảo mộng đột nhiên nuốt lấy hắn. Hắn thấy mình chết đi sống lại. Rồi chết tiếp. Mỗi lần chết là một lần bị xé toạc ra bằng hàng ngàn hình ảnh ác mộng. Bị thiêu sống, bị nhấn chìm, bị nghiền nát, bị phản bội, bị quên lãng. Cảm xúc ùa tới như thác lũ. Hắn cảm thấy đau, lần đầu tiên trong đời...Hắn thấy... sợ.

“Ta cho ngươi sống một đời ảo mộng trọn vẹn trong một giây thực tại.”

Jiyushin thì thầm.

“Và ngươi sẽ không bao giờ trở lại được như trước.”

Hắn quỵ xuống. Mắt trợn trắng. Máu trào ra từ tai, mũi, miệng. Cơ thể hắn vẫn nguyên vẹn nhưng bên trong hắn đã hoàn toàn tan rã. Jiyushin hạ kiếm xuống. Trận cuối... đã kết thúc. Jiyushin mỉm cười, nụ cười như rạch toạc lớp sương u uất quanh đấu trường.

“Ta miễn nhiễm với mọi tác động đến từ tâm trí, cảm xúc, linh hồn, nỗi sợ, cốt truyện và định mệnh.”

"Đó là lí do mà ngươi không thể làm gì được ta..."

Đấu trường khổng lồ dần chìm vào tĩnh lặng. Từ những dãy khán đài cao vút chằng chịt vết gỉ kim loại đến sàn đá lạnh lẽo thấm máu, tất cả như đang lặng thinh thở ra một luồng khí cuối cùng sau trận chiến vượt ngoài lý trí loài người.

Ông thợ rèn đứng đó, bàn tay vẫn nắm chặt lấy chuôi kiếm Jiyushin, nhưng toàn thân như bị hút sạch sinh khí. Ông không thể rơi nước mắt vì tuyến lệ đã cạn. Không thể hét lên vì thanh quản đã tê liệt. Ngay cả việc run rẩy, cũng như là một phản ứng quá phức tạp cho tâm trí đang nát vụn của ông lúc này. Thứ cảm xúc còn lại là… một khoảng trống lạnh lẽo bám đầy trong tim. Ông không nhớ rõ trận chiến đã kết thúc như thế nào.

Ông ngồi bệt xuống sàn đấu trường, mắt thất thần nhìn về khoảng không trước mặt. Những âm thanh của khán giả, tiếng loa thông báo, cả tiếng gió nhân tạo hú rít qua các khe trống của mái vòm, tất cả như bị lọc qua một tấm kính dày, mờ mịt, không thật. Jiyushin đứng đó, không nói gì. Thanh kiếm khẽ phát ra một ánh sáng nhàn nhạt, tím nhạt như khói trầm. Một lát sau, Jiyushin nhẹ nhàng hỏi.

"Ấy ta quên nữa, ngươi vẫn còn sợ à?”

Chỉ trong một ý niệm, ông bỗng giật mình. Đôi mắt mở lớn. Hơi thở bỗng sâu và rõ ràng. Ông nhìn quanh. Sàn đấu trường. Jiyushin. Và…Không có gì khiến ông sợ nữa. Tâm trí ông giờ đã trong veo như nước giếng làng. Cảm xúc như một ly rượu ấm đầu xuân. Mọi nỗi đau vừa rồi không còn đọng lại. Không bị xóa bỏ, nhưng được đặt lại đúng vị trí.

Khu vực trao thưởng được xây bằng thứ pha lê tổng hợp phản chiếu ánh sáng rực rỡ, đầy màu sắc. Những kẻ có quyền lực trong đấu trường này, phần lớn là quái vật ngụy trang dưới hình dạng người đang đợi hai người trong trạng thái nửa kính sợ nửa tò mò. Một người đàn bà mặc áo choàng đỏ bước tới, giọng mượt như dầu.

“Xin chúc mừng. Các ngài đã đánh bại một đối thủ tối thượng.”

“Và theo quy tắc, các ngài được phép lĩnh toàn bộ giải thưởng.”

Bà ta vẫy tay. Một khoảnh sân hiện ra, nơi chất đầy những rương châu báu, vàng bạc, thiết bị công nghệ cao, và hơn một tỉ đơn vị tiền tệ số.

Dưới ánh sáng lóa mắt của vô vàn bảo vật, ông thợ rèn bước đi như một đứa trẻ lần đầu lạc vào kho báu huyền thoại. Mỗi rương vàng mở ra là một lần mắt ông sáng rực, hai tay run run gom lấy từng thỏi kim loại quý, từng viên ngọc phát sáng, từng bản hợp đồng kỳ quái được khắc bằng ký hiệu cổ ngữ lạ lùng.

“Cái này… cái này cũng lấy được à?!”

Ông reo lên khi vác lên một rương đầy châu báu. Ông cười như điên. Cười lớn đến mức nước mắt rơi ra.

“Ha! Ha ha ha! Tôi giàu rồi! Jiyushin à! Ngài thấy không?! Tôi sẽ xây nguyên một vương quốc từ đống này! Không… hai vương quốc! Ba vương quốc!”

Ông xoay người, định hỏi Jiyushin nên dùng đống này ra sao để thống trị toàn bộ lục địa. Nhưng hắn… không cười.

"Ta nghĩ nên cho ngươi thứ khác thì hay hơn..."

Ngay khoảnh khắc đó, thực tại lặng đi một nhịp. Không ai nghe thấy gì. Không có ánh sáng nhấp nháy, không có tiếng sấm gào, không có hiệu ứng hoành tráng. Chỉ là trong một cái chớp mắt. Ông thợ rèn giật mình, đứng giữa kho báu, nhưng chẳng hiểu vì sao, lòng ông không còn cảm giác háo hức nữa.

Thay vào đó, một nỗi bình thản sang trọng tràn ngập. Như thể... ông đã là vua từ lúc mới sinh. Như thể ông đã luôn sở hữu tất cả mọi thứ, từ lúc thế giới hình thành. Ký ức trong đầu ông biến đổi nhẹ. Thành trì hoàng kim. Ngai vàng bằng nguyên tử được nén lại. Triều thần quỳ rạp dưới chân. Hàng trăm triều đại đã xưng tụng tên ông là vị vua phồn vinh nhất, không qua chiến tranh, không cần cướp đoạt, chỉ bằng tài đức và tầm nhìn có thể uốn cả thực tại.

“Ta…đã luôn là vua à?”

Ông lẩm bẩm. Nhưng không thấy lạ. Vì điều đó… vốn đã là thật. Trong đầu ông, cái tên Chân Nguyệt chưa từng tồn tại...Không còn ký ức về thanh kiếm ấy.

Jiyushin đang ở bên ngoài, nhìn quanh.

“Ơ khoan… cái gì đây?”

"Giờ mới để ý, hình như đi lộn thời đại rồi."

"Định xuống hạ giới chơi thôi mà coi bộ xuyên mẹ nó về quá khứ luôn rồi à, chill vậy."

"Thời đại của chủ nhân hay đệ nhất đây ta, thôi chả quan tâm lắm..."

“Hay sang thời đại đệ tam nhỉ?”

“À mà thôi… khỏi. Về nhà thì hơn.”

“Giờ về bổ chết mẹ thằng Eshin cho bỏ ghét mới được.”

Không ai ghi lại được sự hiện diện của hắn, hay trận chiến vừa qua, hay bóng dáng của Chân Nguyệt. Chỉ có ông thợ rèn, trong vai trò của một vị vua vĩ đại nhất lịch sử, lặng lẽ trở về cung điện của mình, tin rằng mình đã luôn sống như vậy, luôn tồn tại như vậy, và sẽ luôn như vậy. Vì Jiyushin đã viết lại vai trò của ông trong vận mệnh thế giới. Và điều đó… không thể bị thay đổi nữa.

Dưới chân đồi, hoàng hôn lặng lẽ trôi về phía chân trời như một vệt máu bị kéo dài mãi trên tấm vải trời vô tận. Ánh sáng tắt dần, không vội vàng, không dữ dội mà chậm rãi, dịu dàng, như thể bầu trời cũng đang học cách nói lời tạm biệt. Lumine bước từng bước lên con dốc trải dài cỏ úa, không vội, không chậm. Mỗi bước chân là một nhịp thở nặng nề bị giữ lại trong lồng ngực, không đủ để bật thành tiếng thở dài, cũng không đủ để gọi là đau. Đất dưới chân cô mềm, không phải vì mưa, mà là vì thời gian đã khiến nơi này trở nên mỏng manh. Như ký ức, như quá khứ, như những điều mà cô đã cố giữ chặt suốt bao năm.

Gió thoảng qua, không mạnh, nhưng lạnh. Một cái lạnh không đến từ thời tiết, mà là từ cái khoảng trống bên trong mà cô đã mang theo suốt hành trình. Gió đưa hương cỏ dại, ngai ngái, hoài niệm. Như thể cả thế giới đang thì thầm với cô bằng tiếng nói của những điều đã mất. Và trong hương cỏ dại ấy, có thứ gì đó… mơ hồ. Một ký ức chưa trọn vẹn. Một lời hứa chưa thành hình. Phía trước cô, bầu trời mở ra như một vết thương chưa lành.

Một vệt đỏ rực đỏ của mặt trời sắp tắt, đỏ của những cảm xúc chưa được gọi tên. Hòa lẫn với lam nhạt của bầu trời cuối ngày, nó tạo thành một thứ ánh sáng không thể gọi là đẹp, nhưng lại khiến tim người ta nhói lên. Như thể chính bầu trời cũng đang gồng mình để kìm nén một điều gì đó không nói thành lời. Lumine đứng lặng, đôi mắt mở lớn, nhưng lại không nhìn vào bất kỳ điểm nào cụ thể.

“Zero…”

Giọng cô khẽ như tiếng lá rơi, nhẹ đến mức chính cô cũng không chắc mình có thực sự thốt ra thành lời hay không. Rồi, bất chợt, cô cảm thấy một điều gì đó. Một thứ gì đó thật ấm. Không đến từ bên ngoài, mà từ lòng bàn tay, nơi vốn đã lạnh lẽo vì bao năm không được ai nắm lấy.

“…Mặc dù em có lớn hơn chị, nhưng không hiểu sao... chị vẫn cứ thích gọi em là em thôi.”

Cô khẽ cười, một nụ cười vừa đượm buồn vừa dịu dàng.

“Vì sâu trong thâm tâm của chị… em vẫn là đứa em trai bé bỏng ngày nào. Là cái bóng nhỏ xíu cứ chạy lon ton phía sau chị, vừa chạy vừa gọi chị ơi đợi em với!. Là người từng cầm lấy tay chị trong cơn mưa đầu hạ năm ấy và nói em sẽ luôn bảo vệ chị!.”

Một cơn gió mạnh thổi qua, làm tán cây xào xạc như tiếng thì thầm từ quá khứ vọng về. Cô nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt bắt đầu len lỏi qua hàng mi dài, chậm rãi rơi xuống.

“Em nhớ cái móc ngoéo ngày đó chứ?”

“Lúc đó em mới chỉ là thằng nhóc tí tuổi vậy mà dám vỗ ngực tuyên bố sẽ cưới chị cho bằng được..."

"Bảo vệ được chị rồi đó...nhưng em ở đâu...chị vẫn ở đây...chờ em...chờ cái ngày em sẽ trở về hô hai tiếng chị ơi rồi lao vào lòng chị như đứa trẻ ngày nào..."

"Em là người đầu tiên muốn cưới chị...móc ngoéo với thoả thuận sẽ cưới cho bằng được nếu bảo vệ được chị...vậy mà...sau cùng em lại là người bỏ chị đi..."

Giọng cô bắt đầu nghèn nghẹn.

“Em từng nói chị hãy chờ, một ngày nào đó em sẽ đứng trước chị… trong bộ quân phục đẹp nhất, với một bó hoa to nhất… và bảo chị Lumine, chị phải gả cho em đấy!.”

Hai tay cô siết chặt, đầu cúi gằm, hai hàng lệ từ từ rơi xuống...

“Chị cũng muốn bên em lâu hơn nữa… lâu hơn một chút nữa thôi. Đủ để nghe thêm hai tiếng chị ơi, để thấy em quậy phá một lần nữa, đùa giỡn một lần nữa…”

“Và… nói yêu chị… một lần nữa…”

Cô khóc nấc lên không còn kìm nén được nữa. Mọi ký ức vỡ òa như thác lũ cuốn lấy trái tim cô. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt ngấn lệ, run rẩy nhìn về phía trước như đang nhìn vào một cõi vô hình nào đó.

“Chị thật sự… thật sự… cũng rất yêu em.”

Đột nhiên, cô cảm thấy một cái gì đó ấm áp chạm vào tay mình...Cô giật mình...Một bàn tay. Không lạnh. Không mờ ảo. Một bàn tay thật sự đang nắm lấy tay cô thật nhẹ, như cái chạm ngày nào. Cô quay ngoắt lại, kinh ngạc.

Đứng ngay đó là hình bóng mà cô đã từng ngày từng đêm mong nhớ. Vẫn vóc dáng ấy, nụ cười nghịch ngợm ấy, đôi mắt luôn sáng rực mỗi khi nhìn thấy cô. Nhưng giờ đây… ánh nhìn ấy không còn tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ nữa, mà bình thản, dịu dàng như trời chiều tháng Sáu.

“Zero…?”

Cô gọi khẽ. Cậu không nói gì. Chỉ nhìn cô. Một cái nhìn như chứa cả bầu trời ký ức, cả những điều chưa kịp nói, và cả những yêu thương chưa kịp trao. Ánh mắt ấy dõi thẳng về phía chân trời xa nơi mặt trời đang từ từ lặn xuống.

Rồi… cậu mỉm cười...nụ cười y hệt như ngày xưa. Và… từ từ tan biến vào ánh hoàng hôn. Cô biết. Đó không phải là sự chia ly. Đó là lời tạm biệt cuối cùng một cái kết cho quá khứ, và một khởi đầu mới cho trái tim cô.

Và cô cũng biết…Trên con đường dài phía trước, dù có bao nhiêu cơn bão, bao nhiêu vết thương, trái tim cô sẽ vẫn kiên cường bước tiếp. Vì cô từng có một người tên là Zero...Và cô sẽ sống tiếp…thay phần em.

Cô nhìn xuống bàn tay mình vẫn còn cảm giác ấm áp nơi đó, như thể Zero vẫn đang ở cạnh cô, vẫn luôn dõi theo cô từ một nơi nào đó không xa...Cô không cô đơn...Cậu ấy chưa từng rời xa.

Và cô cũng biết…Trên con đường dài phía trước, dù có bao nhiêu cơn bão, bao nhiêu vết thương, trái tim cô sẽ vẫn kiên cường bước tiếp. Vì cô từng có một người tên là Zero...Và cô sẽ sống tiếp…thay phần em.

...Bởi họ vốn dĩ…sinh ra để trở thành của nhau. Ngay từ giây phút đầu tiên gặp nhau.

“…Vậy chị là chị em hở?”

"Mà chị tên gì dợ?"

“…Đừng có mừng như vậy. Chị là Lumine."

“YAY~! Em có chị rồi! Em gọi chị là Lumine-neesan nha!”

“Em không nhớ gì à?”

Nó lắc đầu.

“…Chỉ nhớ tên của em thôi…”

“Rồi…tên là gì?”

“…Ishigami…Asura.”

-Hết-