Chương 4: Vô vị

Tiếng gõ cửa phòng khiến Y Vọng bừng tỉnh. Trong người vẫn còn mệt đến mức chẳng thể mở mắt nổi, cũng tại đêm qua khó ngủ. Y Vọng nhăn mặt mệt mỏi trong khi mẹ cứ liên tục lay cô dậy. Bà kéo dạt tấm màn cửa sổ ra, ánh nắng chói vào mắt cô khó chịu. Rồi bà lại lật tung chiếc mền của cô, miệng không ngừng hối thúc:

"Mau dậy đi con. Ly Tranh đang chờ con ngoài cổng đấy."

Nghe đến cái tên này, Y Vọng lập tức ngồi bật dậy, "Lục Ly Tranh? Anh ta lại tới làm gì?"

"Tất nhiên là tới vun đắp tình cảm với con rồi. Nhìn con kìa, đầu tóc rối bù hết cả. Nhanh thay quần áo rồi trang điểm lên nữa."

Suốt cả buổi chuẩn bị, Dương Phụng Mỹ cứ cằn nhằn con gái mãi, bà muốn cô phải thật xinh đẹp và hấp dẫn trong mắt chàng rể tương lai, ra dáng nàng tiểu thư đài các. Còn cô một mực giản dị như thường ngày. Lục Ly Tranh đâu phải là trung tâm của vũ trụ, việc gì cô phải chịu gò bó bàn chân trong đôi giày cao gót, tô son điểm phấn chỉ để thu hút sự chú ý của anh. Đối với cô, khí chất nằm ở trong tâm chứ không phải vẻ ngoài chải chuốt.

Doãn Y Vọng xuất hiện trong chiếc đầm suông thanh lịch, không phô trương nhưng vẫn đủ tao nhã. Trước cổng, Lục Ly Tranh đứng tựa vào ô tô, hai tay đặt trong túi quần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc đồng hồ, có lẽ anh chờ đã lâu. Thấy cô bước ra, anh nở nụ cười thân thiện, mở cửa xe mời cô vào, phong thái lịch thiệp như một quý ông. Y Vọng khẽ lắc đầu, tất cả những gì anh đang làm chẳng qua chỉ là đang diễn cho mẹ cô hài lòng.

Dọc đường đi, cả hai không một câu chào, không một lời hỏi thăm. Vốn dĩ Y Vọng định để anh nói trước nhưng không còn kiên nhẫn nữa, cô quay sang hỏi:

"Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

"Đi ăn sáng", Lục Ly Tranh trả lời một cách lạnh lùng, "Tôi đã đặt chỗ trước rồi."

Đó là một nhà hàng món Tây sang trọng. Anh gọi hai phần bít tết, một cho cô, một cho anh, cũng chẳng màng hỏi cô thích ăn gì. 

Ánh mắt của Y Vọng như dán chặt vào Lục Ly Tranh. Cô quan sát từng động thái của anh. Lục Ly Tranh đang dùng dao cắt miếng thịt bít tết, dáng vẻ tập trung toát lên sức hấp dẫn lạ thường. Anh đổi đĩa bít tết đã cắt sẵn cho cô, giọng điềm nhiên:

"Việc nhìn tôi có thể thay thế cho bữa sáng sao?"

Cô không bối rối, chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn không chuyển sang đối tượng khác, "Anh nói xem, có phải chúng ta từng gặp nhau trước đây không?"

Lục Ly Tranh cúi xuống tiếp tục cắt miếng thịt của mình, như thể cho rằng câu hỏi đó của cô có phần thừa thãi. 

"Tính luôn lần này, chúng ta đã gặp nhau ba lần rồi."

Cô lắc lắc đầu, "Không, không. Ý tôi là rất lâu, rất lâu trước đó."

Lần này động tác anh có dừng lại một chút, nhưng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nhắc cô mau ăn để còn đi đến địa điểm khác. Y Vọng nghe vậy có chút tò mò, cứ tưởng chỉ một bữa sáng, không ngờ còn đến một nơi khác, chắc hẳn đã lên kế hoạch trước. Người trăm công nghìn việc như anh có thể sắp xếp một buổi đi riêng cùng cô thì cũng coi là có thành ý.

Rời khỏi nhà hàng, anh chở cô chạy một vòng thành phố. Y Vọng ấn nút để cửa kính xe hạ xuống, cô khép hờ đôi mắt, cảm nhận làn gió thu mát rượi nhè nhẹ phả vào gương mặt. Từ nhỏ đến lớn, cô ít khi ra ngoài, bởi trước giờ sức khỏe cô luôn không được tốt. Còn nhớ lúc sáu tuổi, cô cùng cha mẹ và anh hai đến Hoa Điền. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cô đi du lịch xa cùng gia đình. Kết quả lại ham vui mà lạc đường, hại cha mẹ phải tìm kiếm sốt vó cả lên. Kể từ đó, cô càng được bảo bọc kĩ càng hơn, như một quả trứng được nâng niu, chỉ sợ chạm nhẹ cũng sẽ vỡ nát. Cô hiểu đó là tình yêu thương, sự lo lắng của cha mẹ dành cho mình. Có lúc Y Vọng cũng cảm thấy ngột ngạt, nhưng lâu dần thành quen, từ lúc nào không hay cô chẳng còn muốn ra ngoài nhiều nữa. Mấy năm nay, sau khi bệnh tình được chữa khỏi, cha mẹ đã ít quản thúc cô hơn trước, nhưng có lẽ do ở trong nhà quá lâu nên khi một mình bước ra xã hội rộng lớn tự dưng cảm thấy lạc lõng. Rốt cuộc cô vẫn chỉ quanh quẩn những con ngõ gần nhà, gần trường đại học hay thi thoảng mang ít đồ ăn đến công ty cho anh trai. 

Nhắc tới thức ăn, thật ra đó là những món bánh mà Lâm Đan làm, nói là cho hai anh em cô ăn nhưng thực chất tâm ý khi làm những chiếc bánh đó của Lâm Đan đều dồn hết cho anh trai cô. Y Vọng hiểu điều đó nên luôn tình nguyện trở thành cầu nối cho hai người. Lâm Đan là người dễ mến, tính tình cởi mở, hòa đồng lại vô cùng tỉ mẫn. Tay nghề làm bánh của cô ấy quả thực tuyệt vời. Người như cô ấy không thiếu những anh chàng theo đuổi nhưng không hiểu sao trong mắt Lâm Đan lại chỉ có mỗi Doãn Thế Hi. Để theo đuổi được anh, Lâm Đan đã dụng tâm không ít. Chỉ là ông anh già này của Y Vọng cứ mãi im hơi lặng tiếng, cũng chẳng biết có dao động chút nào hay không.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói của Lục Ly Tranh kéo Y Vọng ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Cô nhìn anh một cái, vội đáp: "Không có gì. Chút chuyện thường ngày thôi."

Dạo quanh một hồi, anh đỗ xe lại ở công viên trung tâm thành phố. Họ xuống xe, tản bộ dọc theo bờ hồ. Tán liễu xanh mướt mềm mại như dải lụa buông dài, soi bóng xuống mặt hồ phẳng lặng. Giữa phố thị phồn hoa, có thể xem đây là nơi thanh tĩnh nhất. Họ đứng cạnh nhau, lặng yên ngắm nhìn mặt nước phẳng lặng. Y Vọng dõi ánh mắt về phía xa, trông thấy đôi vợ chồng già dắt tay nhau, lững thững dạo bước, ánh mắt đong đầy sự gắn bó của tháng năm. Cô cũng đã ước, ước về một tình yêu đẹp sẽ đến với mình, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, răng long đầu bạc. Y Vọng mỉm cười, bất giác hỏi:

"Anh có tin vào số mệnh không?"

"Số mệnh?", Lục Ly Tranh yên lặng một hồi, "Vậy em tin không?"

"Tin." Y Vọng đáp không do dự. "Tôi nghĩ con người ta sinh ra trong hoàn cảnh nào, gặp được ai, yêu ai, kết hôn với ai, kể cả khi chết đi cũng đều do số mệnh an bài."

Lục Ly Tranh bỗng dưng bật cười chua chát lạ lùng. Ánh mắt anh mang theo một cảm xúc không thể gọi tên khiến Y Vọng có chút ngỡ ngàng. 

"Ý em muốn nói một người chết đi là do số mệnh buộc họ phải chết?"

Cô gật nhẹ đầu, ừ một tiếng.

"Vậy thì số mệnh quả là tàn nhẫn."

Giọng anh trầm xuống. Anh từ từ tiến đến gần cô.

"Nhưng em có biết tàn nhẫn hơn nữa là gì không?"

Y Vọng theo phản xạ lùi ra sau, nhưng cô càng bước lùi, anh càng tiến tới gần hơn.

 "Là có những kẻ vì sinh mạng của chính mình mà cướp lấy cơ hội được sống của người khác, sau đó lại đổ lỗi cho số phận."

Y Vọng có chút sợ. Từng câu từng chữ của Lục Ly Tranh như thể đang nhắm thẳng vào cô. Ánh mắt anh dường như chất chứa nhiều điều thâm sâu. Loáng thoáng trong tâm trí, ánh mắt ấy cô đã từng thấy ở đâu đó.

Anh vẫn không dừng lại, cứ ngang nhiên bước tới. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã lùi đến sát mép hồ, gót giày cô trượt khỏi mép gạch, cả người chao đảo sắp ngã. Y Vọng hốt hoảng, chỉ kịp kêu lên một tiếng, những tưởng đã chìm nghỉm trong lòng nước, nhưng may thay, một bàn tay mạnh mẽ níu lấy tay cô. Y Vọng ra sức bám chặt bàn tay ấy, cố giữ thăng bằng. Nhưng Lục Ly Tranh không kéo cô lên mà cứ đứng đó, mặc cho Y Vọng trong tư thế chơi vơi, như thể chỉ cần buông tay, cô sẽ lập tức rơi tõm xuống nước. 

Tim cô đập thình thịch. Y Vọng tự trấn tĩnh bản thân, nở một nụ cười gượng gạo, "Phiền anh kéo tôi lên có được không? Cả người tôi nghiêng nghiêng thế này, thật sự không thể trụ vững mà tự đứng lên được."

Anh bày ra bộ mặt nham hiểm, "Nếu không thì sao?"

Cô cắn chặt răng, hít một hơi sâu. Y Vọng chẳng hiểu nỗi anh muốn giở trò quái đản gì. Cô cố giữ giọng bình thản, "Nếu tôi trở về nhà trong bộ dạng ướt sũng thì chắc mẹ tôi sẽ không hài lòng đâu. Nói không chừng còn báo cáo lại với ba mẹ của anh. Hảo cảm giữa hai gia đình không tốt như trước nữa, vậy có phải tôi sẽ không cần gả cho anh nữa không?"

Trông anh có vẻ mất hứng, cánh tay dùng một lực nhẹ kéo cô về thế cân bằng. Y Vọng vừa mới định hình đã thấy anh quay lưng bỏ đi, còn để lại hai tiếng: "Vô vị."