WebNovelR.I.F.T66.67%

Chương 02 : Những bước chân đến bóng tối.

Trở lại thực tại, khi Shine nhìn thấy tờ rơi mất tích của Aoi, tất cả những ký ức ấy ùa về. Cậu không thể ngừng nghĩ về nụ cười của cô, câu nói ấy, và những khoảnh khắc nhỏ bé mà cô đã mang đến cho cậu.

Aoi không chỉ là một người bạn cùng lớp. Cô là người đã nhìn thấy Shine, đã kéo cậu ra khỏi cái hố sâu thẳm mà cậu đã chìm trong đó quá lâu. Cô không phải người bạn thân thiết, nhưng cô là người duy nhất từng khiến cậu cảm thấy được nhìn nhận, được tồn tại.

"Cô bé tội nghiệp. Nghe nói cô ấy biến mất ở khu nhà máy bỏ hoang…" Một giọng nói thì thầm vang lên từ phía sau.

Shine quay lại, bắt gặp ánh mắt tò mò của một người đàn ông trung niên. "Nhà máy bỏ hoang? Ở Shibano sao?"

"Đúng vậy." người đàn ông gật đầu, giọng trầm xuống. "Cậu không nghe tin đồn sao? Nơi đó từng là địa điểm của những vụ mất tích kỳ lạ. Mà thôi, trẻ con như cậu không nên quan tâm mấy chuyện này."

Shine không đáp lại, chỉ im lặng nhìn tờ rơi thêm một lúc trước khi bước đi. Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác bất an bắt đầu nhen nhóm.

Khi về đến nhà, không gian quen thuộc lập tức bao phủ lấy Shine.Nhưng với cậu, từ "nhà" chỉ còn là một khái niệm trống rỗng. Ngôi nhà nhỏ nằm ở góc phố khuất, tường bong tróc, đồ đạc cũ kỹ, và không gian nặng mùi rượu lẫn thuốc lá.

Cậu đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, bước vào. Trong phòng khách, cha cậu đang ngồi trên chiếc ghế sofa cũ rách, một lon bia trên tay, mắt dán chặt vào màn hình tivi. Âm thanh từ chương trình tin tức phát ra ồn ào, nhưng ông dường như chẳng để tâm đến nội dung.

"Con về rồi." Shine nói, giọng khẽ khàng.

Không có lời đáp lại. Người cha chỉ nhếch mép một chút như thể nghe thấy, nhưng không buồn quay đầu lại.

Shine thả cặp xuống sàn, tiếng va chạm nhỏ vang lên trong căn phòng im lặng. Cậu bước vào bếp. Trên bàn ăn, một bát cơm nguội lạnh và một dĩa rau xào đã khô cứng nằm lẻ loi. Đây là "bữa tối" cha cậu để lại, hoặc có lẽ là thức ăn thừa từ ngày hôm qua.

Cậu kéo ghế, ngồi xuống. Căn bếp tối tăm, ánh đèn mờ nhạt không đủ sáng để chiếu rõ mọi góc cạnh. Shine cầm đũa, nhưng không có chút cảm giác ngon miệng nào. Cậu nhai một cách vô hồn, như thể chỉ để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Tâm trí cậu, dù đang ngồi đây, nhưng lại trôi dạt về một nơi khác. Gương mặt của Aoi hiện lên trong đầu cậu, nụ cười dịu dàng ấy. Và rồi tờ rơi mất tích, dòng chữ "Yuzuki Aoi" như được khắc sâu trong tâm trí.

"Cô ấy đã biến mất ở đâu? Tại sao không ai biết gì về chuyện này?"

Shine đặt đũa xuống, lòng ngực nặng trĩu.

Đúng lúc đó, giọng nói khàn khàn của cha cậu vang lên từ phía sau, kéo cậu trở lại thực tại.

"Shine!"

Cậu quay đầu lại. Cha cậu đang đứng tựa vào khung cửa bếp, tay cầm lon bia gần cạn. Ánh mắt ông không còn vẻ lười biếng thường ngày, mà thay vào đó là sự cáu kỉnh.

"Mày định sống thế này đến bao giờ?" Ông nói, giọng khàn đặc vì rượu.

Shine không đáp, chỉ nhìn ông.

"Tao đang hỏi mày đấy. Định học hành như thế nào, thi vào trường nào, hay lại muốn sống như một thằng vô dụng cả đời hả?"

Shine cắn chặt răng. Câu hỏi ấy, vốn dĩ là điều bình thường mà bất kỳ bậc cha mẹ nào cũng hỏi, nhưng trong ngữ cảnh này, nó như một nhát dao cắt vào lòng tự trọng của cậu.

"Con chưa quyết định," cậu đáp, giọng khô khốc.

Cha cậu nhếch mép cười, nhưng đó không phải nụ cười vui vẻ, mà là nụ cười chế giễu. "Chưa quyết định? Mày chẳng bao giờ quyết định được cái gì cả. Giống hệt mẹ mày, chỉ biết bỏ đi khi mọi thứ khó khăn."

Câu nói ấy khiến Shine cảm thấy như bị giáng một cú đánh mạnh vào lòng ngực. Cậu siết chặt nắm tay, nhưng không dám nói gì. Cậu biết rằng nếu đáp trả, hậu quả sẽ còn tệ hơn.

Cha cậu lắc đầu, bước qua cậu để trở về phòng khách. "Tao không biết tao đã làm gì sai mà lại phải gánh cái thằng vô dụng như mày..." Ông lầm bầm, giọng nói nhỏ dần theo từng bước chân rời xa.

Shine ngồi im trong căn bếp tối tăm, ánh đèn vàng mờ nhạt khiến bóng cậu đổ dài trên sàn. Đôi tay cậu run lên nhẹ nhàng, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì sự tức giận và bất lực đang dâng trào.

Đêm đó, Shine nằm trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ, chỉ có ánh đèn đường hắt qua cửa sổ tạo nên những vệt sáng mờ nhạt trên tường.

Những lời của cha cậu cứ vang vọng trong đầu: "Thằng vô dụng...", "Giống hệt mẹ mày...". Nhưng điều khiến cậu không ngừng nghĩ đến là Aoi.

Hình ảnh của cô, nụ cười dịu dàng ấy, câu nói: "Shine, đôi khi không cần phải nói ra, nhưng chỉ cần lắng nghe cũng đủ để cảm thấy rằng mình không hề cô đơn."

Cậu tự hỏi: "Nếu mình biến mất, liệu có ai để ý đến không? Liệu có ai, giống như Aoi, kéo mình ra khỏi bóng tối một lần nữa?"

Điện thoại trên bàn rung lên. Âm thanh nhỏ nhưng vang vọng trong căn phòng im lặng. Shine quay đầu, nhìn vào màn hình. Một tin nhắn từ số lạ hiện lên:

"Cậu có muốn biết Yuzuki Aoi đang ở đâu không?"

Tim cậu đập mạnh. Shine bật dậy, cầm lấy điện thoại, mắt dán chặt vào dòng tin nhắn.

"Nếu muốn biết sự thật, hãy đến nhà máy bỏ hoang Shibano vào lúc 23:00."

Cậu đọc đi đọc lại tin nhắn, cố gắng hiểu ý nghĩa của nó. Tại sao lại có người biết cậu quan tâm đến Aoi? Và tại sao lại nhắc đến nhà máy bỏ hoang?

Cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại – 22:15. Còn 45 phút. Nhưng cậu không thể nhúc nhích. Cả cơ thể cậu như bị đóng băng.

"Tại sao lại là mình? Tại sao họ biết mình quan tâm đến Aoi?" Shine nghĩ, từng câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu cậu, không có lời giải đáp.

Một phần trong cậu muốn ném chiếc điện thoại sang một bên, muốn quên đi tin nhắn này và tiếp tục nằm lại trên giường, giả vờ rằng nó chưa từng tồn tại. Nhưng một phần khác, một phần mãnh liệt hơn thôi thúc cậu phải hành động.

Cậu ngồi bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không. Trong lòng cậu, nỗi sợ hãi và sự tò mò đang đấu tranh dữ dội, như hai thế lực trái ngược kéo cậu về hai phía khác nhau.

"Nếu đây là một trò đùa thì sao? Nếu mình đến đó và không tìm thấy gì cả? Hoặc tệ hơn, nếu đây là một cái bẫy..."

Ý nghĩ đó khiến Shine cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu nhớ đến những câu chuyện mà mọi người thì thầm về nhà máy bỏ hoang Shibano – nơi đầy rẫy những tin đồn kỳ lạ và đáng sợ. Người ta nói rằng đã có những vụ mất tích ở đó, rằng không ai biết chính xác điều gì xảy ra bên trong khu vực ấy.

Nhưng rồi, hình ảnh của Aoi lại hiện lên trong đầu cậu. Nụ cười dịu dàng của cô, đôi mắt sáng và lời nói ấm áp ấy:

"Shine, đôi khi không cần phải nói ra, nhưng chỉ cần lắng nghe cũng đủ để cảm thấy rằng mình không hề cô đơn."

Câu nói ấy như một ngọn hải đăng trong tâm trí cậu, chiếu sáng giữa biển khơi đen tối của sự sợ hãi. Aoi người duy nhất từng kéo cậu ra khỏi bóng tối, người duy nhất khiến cậu cảm thấy được nhìn nhận. Cô ấy đã mất tích. Và nếu có cơ hội để tìm thấy cô, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, cậu không thể bỏ qua.

Shine thở dài, cảm giác nghẹt thở bủa vây lấy cậu.

"Mình không thể ngồi yên. Nếu mình không làm gì, mình sẽ mãi mãi hối hận."

Cậu tự nhủ, nhưng nỗi sợ vẫn chưa buông tha. Cậu đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài con phố vắng lặng. Ánh đèn đường vàng vọt phủ xuống mặt đường nhựa, tạo nên những bóng đổ dài. Thành phố chìm trong sự yên tĩnh chết chóc, nhưng trong lòng cậu, một cơn bão đang cuộn trào.

Shine hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cảm giác tê liệt.

"Aoi đã từng giúp mình. Nếu mình không làm gì bây giờ, thì ai sẽ làm?"

Cậu quay lại nhìn chiếc điện thoại trên giường. Dòng tin nhắn vẫn hiển thị trên màn hình, như một lời thách thức câm lặng. Shine nhặt điện thoại lên, bỏ nó vào túi, rồi bước về phía cửa.

Khi cậu đặt tay lên nắm cửa, đôi chân cậu khựng lại trong một giây. Nỗi sợ hãi cố gắng kéo cậu lại, nhưng cậu ép bản thân bước qua nó.

Shine rời khỏi nhà, cảm giác gió đêm thổi qua khuôn mặt khiến cậu tỉnh táo hơn. Con phố dẫn đến nhà máy bỏ hoang Shibano trải dài trước mắt, như một con đường không có lối quay lại.

Dù mỗi bước chân đều nặng nề, trong lòng cậu giờ đây đã có một quyết định rõ ràng.

Nhà máy bỏ hoang Shibano – 23:00.

Shine đứng trước cánh cổng gỉ sét của nhà máy. Cánh cổng cao lớn với lớp sơn bạc phếch, bị ăn mòn bởi thời gian, phát ra những tiếng kẽo kẹt nhẹ khi gió thổi qua. Phía bên trong, bóng tối dày đặc tràn ra như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Không gian xung quanh toát lên một bầu không khí ghê rợn. Những bức tường nhà máy nứt toác, dây leo chằng chịt như những ngón tay khô héo vươn ra từ bóng tối. Dưới ánh trăng mờ nhạt, toàn bộ khung cảnh như một bức tranh u ám được vẽ bằng sắc đen và xám.

Shine nuốt khan. Cổ họng cậu khô khốc, đôi chân run rẩy một cách khó kiểm soát. Tâm trí cậu vang lên hàng loạt suy nghĩ mâu thuẫn:

"Mình đang làm gì ở đây? Tại sao mình lại đến nơi này?"

Cậu đã nghĩ rằng mình sẵn sàng, nhưng giờ đây, khi đứng trước cánh cổng gỉ sét, mọi sự tự tin mong manh mà cậu tự xây dựng đều tan biến.

"Mình không nên làm điều này... Nhưng nếu không, mình sẽ mãi mãi không biết chuyện gì đã xảy ra với Aoi."

Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng không khí nơi đây dường như đặc quánh, nặng nề đến mức cậu cảm thấy khó thở. Shine nhìn xuống đôi tay mình, nhận ra chúng đang run rẩy.

"Chỉ cần một bước... một bước nữa thôi."

Cậu đưa tay đẩy nhẹ cánh cổng. Một tiếng rít dài vang lên, khiến toàn bộ không gian như rung chuyển. Shine cảm thấy lưng mình lạnh toát, như thể có hàng ngàn ánh mắt vô hình đang dõi theo cậu từ trong bóng tối.

Bên trong, mọi thứ chìm trong bóng tối dày đặc. Chỉ có ánh sáng lờ mờ từ những ô cửa kính vỡ trên cao chiếu xuống, đủ để tạo ra những hình thù mơ hồ trên sàn nhà. Mỗi bước chân của Shine vang lên rõ ràng, tiếng "cạch cạch" của đế giày đập vào bức tường lạnh lẽo, rồi vọng lại như một lời thì thầm đầy đe dọa.

Cậu cố gắng nhìn quanh, nhưng ánh sáng yếu ớt chỉ cho phép cậu thấy được vài mét phía trước. Không khí nơi đây ẩm thấp và có mùi hôi thối của rác mục nát.

Đột nhiên, một âm thanh khàn khàn vang lên từ phía sau, khiến toàn bộ cơ thể Shine cứng đờ:

"Shikigami Shine."

Cậu quay phắt lại, đôi mắt mở to, hơi thở gấp gáp. Trước mặt cậu, từ trong bóng tối, một người đàn ông cao lớn bước ra. Bộ áo khoác dài màu đen của ông ta gần như hòa lẫn với màn đêm, chỉ để lại đôi mắt lạnh lẽo ánh lên sự sắc bén, như thể có thể xuyên thấu tâm trí của bất kỳ ai.

Shine cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Tim cậu đập loạn nhịp, đôi chân như bị đóng băng tại chỗ. Người đàn ông này là ai? Tại sao ông ta biết tên cậu?