Trong lớp cô bạn bàn trên vừa khoe quà Valentine bạn trai tặng, Minh Yên có chút tò mò, bất ngờ một viên choco đặt trên bàn Minh Yên, là Nhật Kỳ đưa: "Cho cậu nè". Minh Yên chớp mắt, nhìn viên chocolate nhỏ nằm gọn trên bàn mình, rồi lại ngước lên nhìn Nhật Kỳ.
"Hả? Sao lại cho mình?"
Nhật Kỳ nhún vai, giọng điệu như chẳng có gì to tát: "Thì Valentine mà, mọi người đều có quà. Cậu cũng nên có một cái chứ."
Minh Yên chớp chớp mắt, cảm giác hơi lạ. "Nhưng... cậu đâu có thói quen tặng quà ai đâu?"
Nhật Kỳ chống cằm nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: "Thì bây giờ có rồi."
Minh Yên không biết trả lời thế nào, chỉ ngượng ngùng cầm viên chocolate lên xoay xoay trong tay. Một chút ấm áp len lỏi trong lòng cô, hòa vào bầu không khí dịu dàng của ngày Valentine.
Bỗng nhiên, giọng trêu ghẹo của Lục Bích vang lên từ bàn bên cạnh: "Aaa~ Lãng mạn ghê! Không lẽ cậu ấy là người đặc biệt hả Minh Yên?"
Minh Yên giật mình, vội vàng giấu viên chocolate vào túi, lườm Lục Bích một cái: "Nói bậy gì đó!"
Nhật Kỳ bật cười, chống tay lên bàn, cằm hơi nghiêng về phía Minh Yên, giọng trầm trầm: "Vậy cậu thử nghĩ xem, có phải không?"
Minh Yên ngẩn người, tai dần đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Cô mím môi, cúi đầu cất sách vở, cố gắng che giấu nụ cười thoáng hiện trên môi.
Nhật Kỳ nhìn biểu cảm đó, ánh mắt dịu dàng hơn một chút, như có gì đó đã chắc chắn trong lòng. 🍫💙
Lục Bích đang chống cằm nhìn cô bạn bàn trên vui vẻ khoe món quà Valentine từ người yêu. Một chiếc hộp nhỏ xinh xắn, bên trong là chocolate hình trái tim được bọc cẩn thận, kèm theo một tấm thiệp đáng yêu.
Cô không nói gì, chỉ hờ hững xoay xoay cây bút trong tay, nhưng trong lòng lại có chút… ghen tị. Không phải là ghen với tình yêu của họ, mà là ghen với cảm giác được người ta quan tâm như thế.
Bất ngờ, một thanh chocolate được đặt ngay trước mặt cô.
Lục Bích chớp mắt, nhìn sang bên cạnh, thấy Đình Khang đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, giọng điệu hờ hững:
"Cầm lấy đi. Tự nhiên thấy cậu có vẻ đáng thương."
Lục Bích híp mắt lườm cậu: "Ý cậu là gì?"
Đình Khang nhún vai, vẫn không thèm nhìn cô: "Chỉ là một thanh chocolate thôi. Không thích thì trả lại."
Lục Bích mím môi, cầm lấy thanh chocolate, nhìn bao bì có chút nhàu nhĩ, rõ ràng là cậu đã mang theo từ trước. Cô chậm rãi mở ra, bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng.
Vị đắng nhẹ lan tỏa, không quá ngọt, đúng khẩu vị cô thích.
Cô nghiêng đầu nhìn Đình Khang, khẽ nhướn mày: "Tự nhiên tốt bụng thế?"
Lần này, Đình Khang quay lại nhìn cô, khóe môi nhếch lên: "Ai biết được."
Lục Bích không hỏi thêm, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn chocolate, khóe môi khẽ cong lên một chút.
Dù sao thì, cũng không tệ lắm.