Dịu dàng

Sáng sớm hôm sau, Minh Yên đến lớp sớm hơn thường lệ. Trời hôm nay dịu nhẹ, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt bàn. Nhật Kỳ đã ngồi ở đó từ lúc nào, tựa lưng vào ghế, mắt lim dim như đang tận hưởng không khí yên tĩnh buổi sáng.

Minh Yên nhẹ nhàng đặt cặp xuống, không muốn phá vỡ sự bình yên hiếm có này. Cô ngồi xuống, lấy sách ra đọc nhưng ánh mắt lại cứ lén nhìn về phía Nhật Kỳ. Hình như cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mái tóc có chút rối, gương mặt trông bình thản đến lạ. 

Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ lùa qua cửa sổ, cuốn theo vài chiếc lá nhỏ bay vào lớp. Nhật Kỳ chậm rãi mở mắt, ánh mắt cậu vừa chạm đến Minh Yên liền dừng lại một chút. Không gian yên tĩnh giữa hai người bỗng chốc trở nên mềm mại hơn bao giờ hết. 

"Đến sớm vậy?" Nhật Kỳ cất giọng khàn nhẹ, có chút lười biếng của người mới tỉnh ngủ. 

Minh Yên hơi giật mình, vội nhìn xuống cuốn sách trong tay, lẩm bẩm: "Tại hôm nay trời đẹp nên tớ muốn đến sớm thôi." 

Nhật Kỳ nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một nụ cười mơ hồ hiện lên khóe môi. Minh Yên không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cậu, cảm nhận không khí tĩnh lặng của buổi sáng cùng với chút gió mát lành. 

Chỉ là một buổi sáng bình thường, không có điều gì đặc biệt, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp lạ thường.

Trời chiều buông ánh nắng nhẹ nhàng, gió thổi thoang thoảng qua sân trường. Nhật Kỳ vừa kết thúc buổi tập bóng rổ, áo đồng phục thể thao hơi ướt vì mồ hôi. Cậu ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ uống nước. 

Minh Yên đứng cách đó không xa, nhìn thấy dáng vẻ có chút mệt mỏi của cậu. Cô lặng lẽ đi đến, rút trong túi ra một chiếc khăn giấy, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt cậu. 

"Lau mồ hôi đi." Giọng cô nhỏ nhẹ, mang theo chút ngượng ngùng. 

Nhật Kỳ dừng lại một chút, rồi nhận lấy mà không nói gì. Cậu cẩn thận lau mặt, sau đó nhìn Minh Yên. "Cảm ơn." 

Minh Yên mím môi, rồi đột nhiên giơ tay lên, đặt nhẹ lên tóc cậu, phủi đi vài giọt nước đọng trên đó. 

Nhật Kỳ hơi sững người. Động tác của cô rất khẽ, nhẹ nhàng như sợ làm đau cậu. 

Một lúc sau, Minh Yên mới nhận ra mình vừa làm gì, vội thu tay lại, cúi đầu lí nhí: "À… tóc cậu ướt…" 

Nhật Kỳ nhìn cô chăm chú, rồi bất giác bật cười khẽ. 

Minh Yên giật mình, đôi tai đỏ lên, lập tức đứng dậy: "Tớ—tớ đi mua nước đây!" 

Nhật Kỳ nhìn theo bóng lưng luống cuống của cô, ánh mắt dịu dàng lạ thường.