Ngày hành quyết

Ngay sau đó, nhiều binh lính chạy đến tóm lấy Amai và hành lễ với Douglas. Một người trong số họ lên tiếng.

 

Binh lính: Ngài.....Douglas. (hắn nói lắp bắp)

Douglas: Kể ta nghe chuyện gì đã diễn ra.

Binh lính: Đã xảy ra bạo động trong nhà giam, một số tội nhân đã trốn thoát. Nghe báo lại thì tên này là kẻ chủ mưu của tất cả. Hắn đã tấn công cai ngục, giải thoát nhiều tội nhân và đào tẩu.

Douglas: Giải hắn đi, ngày mai mở pháp trường! (ông ta nói với giọng nghiêm nghị)

Binh lính: Rõ!

 

Binh lính áp giải Amai đi.

 

Amai: "Chết tiệt, sao mình xui thế nhỉ? Giờ thì phải tìm cách thoát thân sao đây?"(suy nghĩ)

Jean: Này, Douglas! Anh có cảm thấy gì đó từ người vừa nãy không?

Douglas: Ý nàng là một tên tội nhân ư? Ta có thể cảm thấy gì từ những kẻ như thế chứ? Ác cảm, ghê tởm, giận dữ, phẫn nộ, hay sự ghét bỏ..... Chúng ta về thôi. Hôm nay là một ngày quá dài rồi.

Jean:"Ta cảm thấy thật sự bất an. Cậu bé vừa rồi trông không có vẽ như những tên tội nhân hung ác kia. Linh cảm ta sai sao?"(suy nghĩ)

 

Amai bị áp giải đến nhà ngục, cậu trăn trở suốt cả đêm nhưng cũng không tài nào nghĩ ra cách để trốn khỏi đây vì sau khi bị bắt lại, số lượng cai ngục canh giữ nhà giam đã tăng lên đáng kể, kèm theo đó bọn họ còn được vũ trang đầy đủ. Chỉ riêng việc nằm thôi cũng đã có người nhìn rồi chứ đừng nói đến việc có thể di chuyển tự do mà không ai chú ý đến.

 

Amai: Này anh bạn à, có thể quay đi chỗ khác được không? Anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế này thật sự khiến tôi rất là ngại đó. (cậu nói chuyện với tên cai ngục với giọng van nài)

Cai ngục: Người đã chết thì làm gì biết ngại cơ chứ? Cứ nằm im đó đi.

Amai: Anh nói vậy là có ý gì? (Cậu thắc mắc hỏi, tỏ vẻ lúng túng)

Cai ngục: Sáng ngày mai, đích thân tướng quân sẽ ra lệnh hành quyết ngươi. Một khi đến bước đường đó thì địa ngục đã mở sẳn cửa cho ngươi vào từ lâu rồi. Nói xem nào, ngươi có phải là người đã chết hay không? Nếu không thì địa ngục đâu mở cửa chờ sẵn chứ? (Hắn giải thích với giọng điệu có chú châm biếm)

 

Amai trở nên im lặng rồi quay đi.

 

Amai:"Mình có chút ấn tượng với gã được gọi là tướng quân này. Nghe ông kể lại thì hắn đã xuất hiện và là yếu tố chủ chốt trong trận chiến năm đó. Làm sao mà mình qua mặt được hắn mà chạy trốn đây?"(suy nghĩ)

 

Chuyển cảnh đến chỗ của phu nhân Jean, bà vẫn luôn nhớ về con trai mình, luôn sống trong nỗi tiếc nuối tràng trề và luôn tự trách bản thân đã không làm tốt trách nhiệm của một người mẹ.

Nữ hầu: Phu nhân, khăn tay đây, người đừng khóc nữa. Cậu chủ nếu thấy được chắc chắn sẽ rất buồn.

Jean: Ta biết, nhưng việc nuốt nước mắt vào trong ta đã làm đến chai sạn rồi.

Nữ hầu: "Cũng vì lũ người rừng đó mà một người như phu nhân phải sống trong dằn vặt thế này đây. Người thật sự rất đáng thương."(suy nghĩ)

 

Sáng hôm sau.

 

Cai ngục: Này!!! đứng dậy đi, đến giờ rồi.

 

Amai ngồi trên nền rạch lạnh lẽo với đôi mắt thâm quần do đêm qua cậu không ngủ được dù chỉ một chút. Nhiều tên cai ngục quây quanh, một số pháp sư của quân đội thi triển Gane nằm khống chế hoàn toàn tay cậu. Miệng cậu thì bị bịt chặt bằng vãi, hoàn toàn không có cách nào để thi triển phép thuật. Cậu cứ thế bị áp giải đến pháp trường để hành quyết.

 

Vào lúc 8h sáng, rất nhiều người tụ tập xung quanh để xem một tội nhân sắp bị đích thân tướng quân của họ xét xử. Amai bị bắt quỳ ở ngay giữa pháp trường, ngước nhìn lên phía trước có thể thấy vị trí của tướng quân Douglas và phu nhân đang ngồi kế bên. Ông ta đọc to những tội lỗi cậu đã phạm.

 

Amai: "Hai tên pháp sư đã hủy bỏ Gane trói buộc lên tay mình rồi. Đúng như dự tính, mình có thể dùng Giấy dịch chuyển để trốn khỏi đây! Cũng thật may mắn khi chúng không kiểm tra chiếc còng chân mà chỉ dùng các pháp sư để khóa tay mình khi áp giải. Canh bạc này, mình có thể thắng."(suy nghĩ)

 

Douglas đã đọc xong những tội lỗi của cậu. Thường thì tiếp theo ông ta phải hỏi rằng cậu có lời trăn trối nào không trước khi hàng quyết nhưng đằng này ông lại bắt đầu đưa tay lên cao. Một khi cánh tay đó giáng xuống thì cậu cũng sẽ chết.

 

Jean:"Cảm giác bất an này là sao? Ta cảm thấy khó chịu quá."(suy nghĩ)

 

Khi cánh tay của Douglas chuẩn bị hạ xuống, Amai cũng chuẩn bị xé đi tấm Giấy dịch chuyển để chạy trốn thì một giọng nói vang lên.

 

Giọng nói: DỪNG TAY!!! ÔNG ĐANG TỰ GIẾT CHẾT CON TRAI MÌNH ĐÓ!!!!

 

Một cô gái hớt hãi chạy vào pháp trường với thân thể rệu rã và mệt mõi. Trên người cô lắm lem bùn đất và có thể nhìn thấy những vết rớm máu trên người.

 

Amai vực người đứng phắt dậy, đẩy ngã tên đao phủ xuống khỏi đài hành quyết, sau đso ngồi xuống, dùng hay chân đẩy miếng vãi bịt miệng ra và hét lớn.

Amai: Ami? AMI!!!! Cậu sao thế? AMI!!!!

Hầu nữ: Tướng quân !!!!! Tướng quân!!! Phu nhân ngất rồi.

 

Douglas ngay lập tức quay người lại.

 

Douglas: Jean!!! Jean!!! Nàng bị gì thế?

 

Toàn bộ người dân đều trở nên hoang mang. Rồi bỗng nhiên một ai đó lên tiếng.

 

...: Đó là một người rừng, tóm lấy cô ta đi.

 

Sau tiếng nói đó, rất nhiều người ùa theo chạy lại chỗ Ami.

 

Amai:" Không!!! Tránh xa cô ấy ra."(suy nghĩ)

 

Amai bắt đầu đọc thần chú, thi triển phép thuật cường hóa lên tay và chân. Cậu vung mạnh người cả hai chiếc vòng đều bị vỡ nát, ngay lập tức lao đến trước mặt Ami, ôm chặt cô bé vào lòng. Các pháp sư và binh lính lúc này cũng đã hành động, họ một bên kèm chặt, bảo vệ người dân, một bên bao vây lấy hai người.

 

Amai: Cậu bị sao vậy, Ami? Nói tở nghe, ai đã làm cậu ra nông nổi này?

 

Ở chỗ của tướng quân Douglas lúc này, phu nhân Jean dần dần tỉnh lại.

 

Douglas: Jean, nàng bị làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?

Jean: Ta đột nhiên cảm thấy choáng váng, hình bóng con trai hiện về trong tâm trí ta, cơn đau từ trong lòng ngực quận thắt lại.

Douglas: Nàng đã lo nghĩ quá nhiều rồi.

Jean: Vừa rồi, ta nghe thấy tiếng ai đó. Người đó đâu rồi?

Douglas: Bọn chúng đã bị bao vây rồi. (Douglas dìu phu nhân đứng dậy, đỡ bà tựa vào ghế ngồi.)

Douglas: Nàng hãy nghĩ ngơi ở đây đi, ta sẽ xuống đó nhìn tận mặt chúng.

Douglas:"Những gì mà ả người rừng kia vừa la lên có phải sự thật không? Đó là con trai ta sao? Trước khi làm rõ mọi chuyện không thể để cho phu nhân biết chuyện này. Nếu có gì bất trắc xảy ra, ta chắc chắn sẽ phải hối hận cả đời."(suy nghĩ)

Jean: Ngươi đi theo tướng quân đi, nhớ nói lại cho ta tất cả những gì ngươi nhìn thấy và nghe được. Có biết chưa?

Hầu nữ: Vâng, thưa phu nhân.

 

Douglas tiến đến chỗ của Amai và Ami. Binh lính nhường đường cho ông tiến vào. Douglas nhìn vào đôi trai giá trước mặt và lên tiếng hỏi.

 

Douglas: Những gì ngươi nói vừa nãy có đứng là sự thật không? Chỉ cần có nữa lời dối trá, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi phải trả giá.

Ami: Amai là người tôi đã cứu ra khỏi khe nức đó.

Douglas: Các ngươi nối dối ta ư? Từ nhiều năm trước, khi ta tiến đến khi rừng đó để dò xét, chính các ngươi đã bảo rằng không nhìn thấy bất kỳ đứa trẻ nào cả kia mà? (giọng điệu ông đầy sự nóng giận)

Ami: Đó không phải là những gì chúng tôi được biết. Ngày đó, theo lời người lớn kể lại thì các ông đã tấn công khu rừng vì tài nguyên bên trong đó.

Douglas: Gì chứ?

Amai: Đủ rồi Ami, cậu đừng cố gắng giải thích nữa, tớ sẽ mang cậu đến nơi an toàn trước rồi tìm cách chữa trị cho cậu.

Người dân: Làm gì có chuyện như thế, chúng ta đến đó là để tìm con trai của tướng quân.

Người dân: Lũ người các ngươi đúng là xảo trá.

Douglas: Tất cả trật tự

 

Sức nặng từ lời nói của Douglas khiến người dân ở đó không còn xù xì bàn tán nữa.

 

Douglas: Người đâu, kêu quân y và thẩm phán đến đây. Kể ta nghe những gì người biết.

 

Ami kể lại toàn bộ sự việc từ khi cô cứu sống Amai khỏi vực thẳm và sống cùng cậu trong rừng cho đến khi cậu rời đi tìm kiếm gia đình.

 

Douglas: Nói cho ta biết, làm sao ngươi biết ta là cha của nó? Và làm sao ngươi tìm ra được sự thật về trận chiến năm đó.

Ami: Đó là do ông của tôi, ông đã nghi ngờ vì lý do thật sự dẫn đến trận chiến này. Rất nhiều yếu tố đã dẫn ông đi đến một kết luận rằng lý do thật sự cho trận chuyến năm đó không phải là vì tranh đoạt tài nguyên trong rừng mà là vì Amai.

Douglas: Thẩm phán, ngươi đã ghi lại hết những gì cô ta nói chưa?

Thẩm phán: Đã ghi hết, thưa tướng quân.

Douglas: Phép Trust cho ra kết quả?

Thẩm phán: Toàn bộ những gì cô gái này nói... đều là ...sự thật, không có sự biến động cảm xúc trong lời nói, thưa ngài.

 

Người dẫn bổng trốc trở nên xôn xao hơn bao giờ hết.

 

Douglas: Con trai ta đang ở đây sao? Người đâu, mau mang cô gái này đi chữa trị. Mau lên.

 

Nhiều quân y tiến đến mang Ami đi. Amai lúc này đang thẫn thờ.

 

Douglas: Con trai (Douglas cất tiếng gọi Amai)

 

Sau nhiều năm xa cách, ông đã tưởng tượng rất nhiều về cảnh tượng họ sẽ gặp lại nhau như thế nào nhưng chưa từng nghĩ rằng nó sẽ lại trông như thế này. Con trai ông thiếu chút sẽ đã bị chính tay ông hành quyết.

 

Amai: Nếu ông xem tôi là con trai thì hãy chăm sóc thật tốt cho Ami.

 

Nói xong cậu lao đi ngay lâp tức tiến về khu rừng Apat.

 

Người hầu nữ của phu nhân sau khi biết rằng người bị bắt thật sự là cậu chủ thì đã ngay lập tức đến báo cho phu nhân. Người mẹ đã òa khóc nức nỡ, lần này bà không còn cần phải kiềm chế nữa vì từ đây những giọt nước mắt này không còn mang theo nỗi u buồn mà là niềm hạnh phúc.