Chương 5: tình yêu nảy mầm (3)

Mình chỉnh lại một chút để đoạn này mượt mà hơn và nhấn mạnh cảm xúc của nhân vật nhé:

---

Ngồi trên xe, tôi trầm ngâm hồi lâu, cố gắng tìm ra cảm giác kỳ lạ đang len lỏi trong lòng mình. Nhưng trước khi kịp hiểu rõ, tôi đã về đến nhà.

Tôi vờ như đang ngủ say, muốn xem Hạo Nhiên sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng một lúc lâu trôi qua, cậu ấy vẫn không rời xe. Dường như không muốn đánh thức tôi, cậu ấy vẫn lặng lẽ nắm lấy tay tôi, giữ nguyên như vậy.

Bỗng tôi cảm nhận được một chuyển động nhẹ. Hạo Nhiên xoay người lại, Tôi hơi giật mình nhưng vẫn cố nhắm mắt, tiếp tục "diễn" vai một người say ngủ.

Rồi đột nhiên—

Cậu ấy bế tôi lên.

Tim tôi như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Không dám mở mắt, không dám cử động, tôi chỉ có thể cảm nhận nhịp tim của chính mình đang rộn ràng trong lồng ngực.

Đến khi Hạo Nhiên đặt tôi xuống giường và rời khỏi phòng, tôi mới dám từ từ mở mắt.

Cầm lấy chiếc gương nhỏ trên bàn, tôi soi mình trong đó—

Hai má tôi đã ửng hồng tự lúc nào.

Tôi chớp mắt nhìn chính mình, rồi lại chôn vùi mặt vào chăn, chẳng hiểu vì sao trái tim vẫn đập loạn nhịp như vậy.

Không suy nghĩ thêm nữa, tôi vùi mình vào chăn, ngủ một mạch đến sáng.

Sáng hôm sau, dù đã tỉnh giấc, tôi vẫn nằm im trên giường, bối rối nhớ lại chuyện tối qua.

Làm sao tôi có thể bình thản đối diện với Hạo Nhiên sau chuyện đó đây?

Đang định mở chăn ra, tôi giật bắn mình khi thấy cậu ta đứng ngay bên cạnh, nhìn tôi với vẻ mặt điềm tĩnh như thường lệ.

Hoảng hốt, tôi lập tức kéo chăn trùm kín người, chỉ để hở một khoảng nhỏ ngay mắt, len lén nhìn ra ngoài.

Hạo Nhiên khoanh tay, nhướn mày:

— "Heo ngốc, hôm nay dậy sớm phết nhỉ? Dậy đi, tôi chở đi học."

Tôi ngơ ngác mất vài giây rồi gật đầu, bật dậy như lò xo. Vội vàng chạy vào phòng tắm, tôi làm mọi thứ nhanh nhất có thể rồi xách cặp lao ra ngoài như một cơn gió.

Hôm nay, xe tôi vẫn đang sửa, nên Hạo Nhiên sẽ chở tôi đi học.

Ngồi phía sau cậu ấy, tôi bất giác nhớ lại cảm giác ấm áp tối qua, lòng lại khẽ dao động.

Đến trường, tôi vào lớp trước, còn Hạo Nhiên đi gửi xe. Ngồi xuống, tôi bật tivi lên xem một chút, cố gắng phân tán suy nghĩ của mình.

Một lát sau, Hạo Nhiên bước vào lớp, đặt một hộp sữa và bánh trước mặt tôi.

Không ai trong lớp tỏ ra ngạc nhiên, có lẽ vì ai cũng đã quen với cảnh này. Dù gì thì chúng tôi cũng đã ở chung nhà gần một năm rồi.

Nhưng chỉ có tôi là tim vẫn đập nhanh hơn bình thường một chút.

Tháng 1 này chuẩn bị thi cuối kì một vào thứ hai tuần sau , cũng là gần tết và đây là tết đầu tiên ở Việt Nam của hạo nhiên tuần này kín hết lịch chúng tôi học và ôn khá nhiều cho kì thi sắp tới

đến chủ nhật phòng tôi 12 giờ vẫn sáng đèn 1 giờ sáng chúng tôi mới bắt đầu đi ngủ

Tôi vừa lên giường, Hạo Nhiên mới vươn tay tắt đèn nhưng vẫn còn bóng ngủ màu vàng cảm biến 3 chế độ

tôi cất giọng lênkhẽ nói:

— "Hạo Nhiên, thi tốt nhé. Nhớ phải dành trọn mấy 9, 10 đấy."

Không thấy cậu ta đáp lại ngay, nhưng một lát sau, hạo nhiên đến cạnh giường xoa đầu tôi

Giọng Hạo Nhiên trầm thấp, mang theo chút ân cần hiếm hoi:

— "Chúc tôi thì cậu cũng phải như vậy đấy."

Tôi bật cười, giơ ngón út lên:

— "Nhất định rồi! Móc nghéo ha?"

Hạo Nhiên nhìn tôi một lát, rồi cũng giơ tay lên móc nghéo.

Cảm giác hài lòng hiện lên trong ánh mắt cậu ấy trước khi quay về giường.

Tôi khẽ siết ngón tay lại, tự nhủ trong lòng: Kỳ thi này, nhất định phải thật tốt!

Sáng sớm, khi đồng hồ mới điểm hơn 6 giờ, tôi và Hạo Nhiên đã có mặt ở trường.

Lúc này, sân trường vẫn còn khá vắng, chỉ lác đác vài học sinh đến sớm.

Sau khi cất xe, chúng tôi ghé căn tin, vừa ăn sáng vừa tranh thủ ôn lại một chút trước giờ thi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Đến khi chuông báo hiệu sắp vào giờ thi vang lên, tôi và Hạo Nhiên cùng nhau bước đến phòng thi.

Kỳ thi diễn ra suôn sẻ.

Từng buổi trôi qua trong sự tập trung cao độ, không có sự hoảng loạn hay lo lắng quá mức, chỉ có những tiếng bút sột soạt lướt trên giấy.

Mọi thứ đều ổn thỏa hơn tôi tưởng.

Rồi ngày công bố kết quả cũng đến.

Tôi run run mở bảng điểm, mắt tôi dán chặt vào con số trước mặt, tim đập mạnh từng nhịp.

Tất cả đều trên 8 trên 9

Lần đầu tiên tôi đạt được con số này.

Tôi vỡ òa, quay sang ôm chầm lấy Hạo Nhiên:

— "Tớ làm được rồi!"

Không chỉ tôi, mà cả lớp 11D đều vỡ òa.

Những tiếng reo hò vang lên, ai cũng ôm chầm lấy nhau, nước mắt rơi vì hạnh phúc.

Không ai có thể tin rằng lớp chúng tôi lại có một sự thay đổi vượt trội đến mức chấn động cả khối.

Tôi nhìn quanh.

Lần đầu tiên, tôi thấy Hạo Nhiên cười một cách rạng rỡ, không còn sự lạnh lùng thường ngày, mà là một nụ cười chân thành, lan tỏa đến tất cả mọi người.

Tôi không kiềm được nước mắt.

Hạo Nhiên nhẹ nhàng lấy khăn lau đi những giọt nước mắt đó.

Tôi vừa khóc vừa cười, giọng nghẹn ngào:

— "Chúng ta thực sự đã thành công rồi!"

Không biết dũng khí từ đâu đến, tôi hít sâu, đứng giữa lớp, lớn tiếng nói:

— "Trên chặng đường tiếp theo, chúng ta hãy cố gắng hơn nữa, đoàn kết hơn nữa nhé!"

Cả lớp ào lên, xúm lại ôm lấy tôi, tiếng hô vang vọng khắp hành lang:

— "Được!!!"

Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng đây sẽ là một ký ức không thể nào quên.