Trước ngôi nhà nhỏ, Lăng Vân đứng trầm mặc, ánh mắt tĩnh lặng nhưng trong lòng lại dậy lên từng cơn sóng ngầm.
Tin tức về cái chết của cha hắn đã lan truyền khắp thôn trang. Dù không tìm thấy thi thể, nhưng những dấu vết để lại trong rừng sâu đủ để chứng thực điều đó.
Dẫu không có quá nhiều tình cảm với người cha kia, nhưng huyết mạch vẫn truyền lại một nỗi đau âm ỉ, như một phần ký ức từ nguyên chủ còn sót lại. Song, Lăng Vân không để cảm xúc chi phối quá lâu. Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định.
Dù không còn cha để nương tựa, bản thân vẫn phải tiếp tục sinh tồn.
Theo phong tục trong thôn, nếu không tìm thấy thi thể, gia quyến không được phép tổ chức tang lễ chính thức. Người dân nơi đây tin rằng linh hồn chỉ có thể an nghỉ khi thân xác trở về với đất mẹ. Nếu vội vã lập mộ mà không có thi thể, chẳng khác nào chôn vùi số mệnh của người mất, khiến họ mãi mãi không thể quay về.
Vì vậy, dù mọi người đều mặc niệm, nhưng không ai lập bàn thờ hay tiến hành nghi thức tế bái. Họ chỉ để lại một nén nhang trước cửa nhà, xem như bày tỏ lòng tiếc thương.
Lăng Vân hiểu rõ điều này. Vì vậy, hắn phải bắt đầu thích nghi với thế giới.
Tiến đến góc nhà, bàn tay vươn ra nhấc lấy cây cung cũ, cẩn thận kiểm tra từng chi tiết. Dây cung dù đã cũ nhưng vẫn còn đủ chắc chắn. Sau đó, hắn gom toàn bộ số mũi tên còn lại, bước ra khoảng sân trống.
Lựa chọn một thân cây to làm mục tiêu, chàng trai trẻ đứng cách xa năm trượng, hít sâu một hơi rồi nâng cung lên.
Cảm giác có chút lạ lẫm, nhưng nhờ ký ức từ nguyên chủ, thao tác không quá vụng về.
Mũi tên đặt lên dây cung, hai tay kéo căng, duy trì tư thế trong giây lát trước khi buông tay.
Vút!
Mũi tên lao đi nhưng quỹ đạo không ổn định, cuối cùng chỉ sượt qua thân cây rồi rơi xuống đất.
Lăng Vân khẽ nhíu mày.
"Lực kéo chưa đủ ổn định, thân thể này vẫn chưa quen với động tác này."
Không nản chí, hắn nhặt một mũi tên khác, điều chỉnh tư thế, hít sâu hơn, tập trung giữ lực kéo đều đặn.
Vút!
Lần này, mũi tên đã ghim vào thân cây, nhưng vị trí vẫn hơi lệch.
Đúng lúc đó, một bảng thông tin trong suốt đột nhiên hiện lên trước mắt hắn.
---
[Kỹ năng: Bắn cung (1/100) – chưa Nhập môn]
Tăng độ thuần thục bằng cách luyện tập hoặc thực chiến.
---
Ánh mắt thoáng sững lại.
"Hệ thống?"
Lăng Vân hít sâu, cố gắng áp chế sự hưng phấn. Hệ thống này không trực tiếp ban tặng sức mạnh mà yêu cầu phải tự mình rèn luyện để nâng cao kỹ năng.
Chỉ cần có "ngón tay vàng" này, tất cả đều có thể thay đổi!
Không chần chừ, hắn tiếp tục kéo cung, liên tục bắn tên.
Vút! Vút! Vút!
Dù phần lớn vẫn bay lệch hướng, nhưng từng lần bắn đều làm bảng thông tin liên tục cập nhật.
---
[Kỹ năng: Bắn cung (chưa nhập môn)]
[Tiến độ: (1/100)]
[Tiến độ: (2/100)]
[Tiến độ: (3/100)]
---
Ánh mắt Lăng Vân sáng lên.
"Không cần trúng mục tiêu... chỉ cần kiên trì rèn luyện, điểm kỹ năng vẫn tăng lên!"
Điều này có nghĩa là, không nhất thiết phải đạt được độ chính xác ngay bây giờ—quan trọng nhất là duy trì luyện tập!
Một cảm giác hưng phấn bùng lên.
Từng mũi tên tiếp tục rời khỏi dây cung. Dù chưa đạt được sự chuẩn xác tuyệt đối, nhưng từng động tác đều giúp cơ bắp dần thích nghi với lực kéo.
Bảng kỹ năng lại thay đổi.
---
[Kỹ năng: Bắn cung (chưa nhập môn)]
[Tiến độ: (10/100)]
...
[Tiến độ: (20/100)]
---
Nhịp thở dần ổn định, thao tác cũng trở nên tự nhiên hơn.
Nhưng khoảng sân nhỏ trước nhà không đủ để hắn luyện tập lâu dài.
Quyết định ra bãi đất trống ngoài thôn, Lăng Vân quan sát xung quanh rồi chọn một thân cây lớn làm mục tiêu.
Hắn hít sâu, ổn định tư thế, đặt mũi tên lên dây cung rồi kéo căng.
Vút!
Mũi tên lao đi nhưng vẫn hơi lệch khỏi trung tâm.
Lăng Vân nhíu mày, điều chỉnh lại tư thế và tiếp tục.
Vút! Vút! Vút!
Những mũi tên liên tục rời khỏi dây cung. Dù chưa đạt được độ chính xác hoàn hảo, nhưng có thể cảm nhận rõ sự tiến bộ qua từng lần bắn.
Bảng thông tin xuất hiện.
---
[Kỹ năng: Bắn cung (chưa nhập môn)]
[Tiến độ: (26/100)]
[Tiến độ: (27/100)]
...
[Tiến độ: (30/100)]
---
Tốc độ nâng cấp kỹ năng bắt đầu chậm lại.
Nhớ lại những động tác mà cha từng kiên nhẫn chỉ dạy, hắn cẩn thận điều chỉnh tư thế:
Hai chân đứng vững, trọng tâm ổn định. Tay trái nâng cung, ngón tay nắm chặt thân cung nhưng không quá cứng nhắc. Tay phải kéo dây cung, cảm nhận rõ lực căng.
Hít sâu, ánh mắt khóa chặt mục tiêu phía trước.
"Không phải chỉ cần sức mạnh, mà là sự hài hòa giữa cơ thể và tâm trí. Hít vào, giữ vững, thả ra như dòng nước chảy..."
Nhớ lại những lời dạy dỗ từ cha, Lăng Vân nhắm mắt trong chớp nhoáng, tinh thần hòa vào từng nhịp thở. Khi mở mắt ra, ánh nhìn đã trở nên kiên định.
Ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, dây cung bật ra.
Vút!
Mũi tên rít gió, lao đi như tia chớp, ghim chặt vào hồng tâm!
Bảng kỹ năng lại nhảy số.
---
[Kỹ năng: Bắn cung (chưa nhập môn)]
[Tiến độ: (40/100)]
---
Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên khóe môi.
Cơ thể ngày càng thích nghi với việc kéo cung, mỗi động tác đều trở nên mượt mà hơn trước.