Sau một ngày khổ luyện, Lăng Vân trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần cho hành trình ngày mai.
---
Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh vừa ló dạng, hắn nhanh chóng thu xếp hành trang, kiểm tra lại cung tên, đoản đao và một ít lương khô mang theo. Hôm nay, hắn dự định lên núi săn bắn, rèn luyện kỹ năng mà cha từng truyền dạy.
Trên đường đi, Lăng Vân tình cờ gặp Vương thúc – một lão thợ săn lão luyện trong thôn, cũng có chút giao tình với phụ thân hắn. Vương thúc nhìn hắn, ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi lên tiếng:
"Tiểu Vân, vùng núi này không phải nơi có thể tùy tiện tiến sâu! Ngoại vi thì không sao, nhưng càng vào trong, mãnh thú hoành hành, nguy cơ trùng trùng. Ngươi còn non nớt, chớ nên khinh suất mà rước họa vào thân!"
Lăng Vân cung kính đáp: "Đa tạ Vương thúc đã quan tâm, ta sẽ cẩn trọng từng bước."
Nói xong, hắn ôm quyền hành lễ rồi tiếp tục hành trình. Không lâu sau, hai người chia ra, mỗi người đi một hướng.
---
Bước chân chậm rãi lướt qua những bụi cỏ dại, Lăng Vân cẩn thận quan sát xung quanh. Tuy nhiên, suốt nửa ngày trời hắn vẫn không tìm thấy tung tích con mồi nào. Vùng ngoại vi này vốn ít dã thú, mà hắn lại chưa có kinh nghiệm săn bắn, chỉ biết dò xét một cách mơ hồ.
Nhớ lại những lời phụ thân từng dạy, Lăng Vân nhắm mắt hít sâu, tập trung suy nghĩ.
"Muốn truy tìm dã thú, trước tiên phải tìm dấu vết... Chúng thường để lại dấu chân, vết cắn trên cây cỏ hoặc phân thải ra..."
Hắn điều chỉnh hơi thở, ánh mắt dần trở nên sắc bén hơn.
Kiên nhẫn quan sát mặt đất, lắng nghe tiếng gió rừng, hắn cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu mơ hồ mà trước đây chưa từng để ý.
Bỗng, một bảng kỹ năng xuất hiện trong tâm trí:
Kỹ năng: Truy Tung (Chưa Nhập Môn)
Tiến độ: (0/100)
Suốt cả ngày hôm đó, dù không săn được con mồi nào, nhưng bù lại, hắn đã liên tục quan sát, phán đoán dấu vết, từng chút một mài giũa kỹ năng.
Đến khi trời ngả về chiều, bảng kỹ năng lại thay đổi:
Kỹ năng: Truy Tung (Nhập Môn)
Tiến độ: (1/200)
Hiệu quả: Cảm nhận dấu vết (Cơ bản) – Có thể phát hiện dấu vết hoặc dấu hiệu di chuyển của sinh vật trong phạm vi 5 đến 10 mét trong khoảng 6 giờ.
Ngay lúc đó, Lăng Vân cảm nhận rõ khứu giác và thính giác trở nên nhạy bén hơn.
Hắn hít sâu một hơi, cảm nhận từng làn gió thổi qua, mùi lá cây mục nát, tiếng động nhỏ bé trong rừng cũng trở nên rõ ràng hơn.
Dù thể xác mệt mỏi, nhưng trong lòng Lăng Vân lại tràn đầy hưng phấn.
"Không uổng công một ngày luyện tập!"
---
Bước xuống núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ con đường mòn ngoằn ngoèo. Gió rừng thổi nhẹ, mang theo hương cỏ cây hoang dại. Hắn siết chặt cung tên trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác thành tựu.
Dù hôm nay chưa săn được con mồi nào, nhưng việc lĩnh ngộ Truy Tung cũng là một bước tiến đáng kể.
Về đến thôn, Lăng Vân đặt cung tên xuống, vươn vai thư giãn.
"Hôm nay tuy không săn được gì, nhưng ít nhất ta đã tiến bộ."
Hắn ngồi xuống, lấy ít lương khô ra nhấm nháp trong khi suy nghĩ về hành trình ngày mai. Tuy kỹ năng truy tung chỉ mới nhập môn, nhưng hắn tin rằng nó đã có thể phát huy tác dụng.
Khi màn đêm buông xuống, hắn nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.
---
Sáng sớm, Lăng Vân lại rời nhà, tiến vào khu rừng. Hôm nay, hắn muốn thử săn một con thỏ rừng—loài vật tuy nhỏ nhưng lại rất nhanh nhẹn và khó bắt.
Nhờ Truy Tung, hắn nhanh chóng phát hiện dấu vết: vài cọng cỏ bị gặm nham nhở, phân nhỏ còn tươi, dấu chân bé xíu in trên đất ẩm.
"Có một con thỏ ở gần đây!"
Lăng Vân cẩn thận lần theo dấu vết.
Đi được một đoạn, hắn phát hiện một con thỏ rừng đang gặm cỏ bên gốc cây.
Khoảng cách chỉ tầm mười mét.
"Tốt, khoảng cách này có thể bắn trúng!"
Hắn nhẹ nhàng nâng cung, lắp tên, nhắm chuẩn xác.
Vút!
Mũi tên xé gió, lao thẳng đến mục tiêu. Con thỏ chỉ kịp giật mình trong khoảnh khắc trước khi mũi tên xuyên qua đầu, khiến nó ngã xuống ngay lập tức.
Không dừng lại, Lăng Vân tiếp tục săn bắn. Một lúc sau, hắn phát hiện một con gà rừng đang sục sạo tìm thức ăn giữa những bụi cây.
Hắn khéo léo di chuyển đến vị trí thuận lợi, căng dây cung, rồi lại thả tên.
Phập!
Con gà rừng giãy giụa vài cái rồi bất động.
Nhìn hai con mồi trong tay, Lăng Vân gật đầu hài lòng. Dù trời vẫn còn sớm, nhưng như thế này đã đủ.
Dưới thời Đại Vũ Hoàng Triều, tuy thiên hạ thái bình, nhưng với người dân bình thường, thịt vẫn là thứ xa xỉ. Một chàng trai trẻ như hắn, chỉ trong vài ngày đã săn được nhiều thú rừng như vậy, e rằng khó tránh khỏi có người để mắt đến.
Lăng Vân trầm ngâm một lát, rồi nhanh chóng thu dọn chiến lợi phẩm.
Tìm được một khoảng đất trống kín đáo bên bờ suối, Lăng Vân nhanh chóng thu thập củi khô, nhóm lên một đống lửa nhỏ. Ngọn lửa bùng lên, xua tan đi cái lạnh của buổi sớm.
Hắn dùng dao găm lột da con thỏ một cách thuần thục, móc bỏ nội tạng, rửa sạch bằng nước suối rồi xiên nó lên một nhánh cây chắc chắn.
Mùi thịt nướng dần lan tỏa theo làn khói mỏng. Lăng Vân thỉnh thoảng xoay đều xiên thịt, rắc lên một ít muối thô mà hắn mang theo. Mỡ nhỏ xuống than hồng, phát ra những tiếng xèo xèo đầy hấp dẫn.
Chỉ chốc lát, lớp da bên ngoài đã vàng óng, tỏa mùi thơm nức mũi.
Hắn xé một miếng thịt, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng. Vị ngọt tự nhiên hòa quyện với chút muối mằn mặn, khiến hắn không khỏi gật gù.
"Vẫn là thịt rừng tươi ngon hơn hẳn!"