Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.
Chương 6: Lo Lắng Và Sự Thoải Mái
Căn hộ của Minh chìm trong ánh đèn vàng ấm áp, nhưng không khí vẫn nặng nề sau cuộc chạy trốn khỏi công viên. Lan ngồi phịch xuống sofa, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt, hơi thở vẫn chưa ổn định. Giọng cô lạc đi, đầy hoảng loạn:
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Họ quay chúng ta… và đăng lên mạng rồi!"
Phú đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra đường phố đêm tĩnh lặng. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay siết chặt thành ghế tiết lộ sự bất an:
"Đúng vậy. Giờ thì quá muộn để thay đổi. Chúng ta chỉ còn cách đối mặt thôi."
Minh, bình thản hơn cả, bước đến quầy rượu nhỏ trong góc phòng. Anh rót ba ly rượu vang đỏ, mùi hương nồng dịu lan tỏa. Đưa ly cho Lan và Phú, anh khẽ nói:
"Uống đi. Chúng ta cần bình tĩnh lại. Dù sao, tối nay vẫn là một trải nghiệm không thể quên, đúng không?"
Cả ba nâng ly, tiếng thủy tinh chạm nhau vang lên khô khốc trong không gian yên tĩnh. Họ uống một hơi dài, rượu trôi qua cổ họng như một liều thuốc xoa dịu căng thẳng. Dù biết video livestream đã lan truyền, trong lòng họ vẫn còn vương vấn sự kết nối sâu sắc từ khoảnh khắc dưới gốc cây – một điều mà dù bị chỉ trích hay ngưỡng mộ, vẫn thuộc về họ và chỉ họ mà thôi.
Phú đặt ly xuống bàn, ánh mắt trĩu nặng. Anh là người lo lắng nhất trong ba người. Gia đình anh – một gia đình trí thức với những giá trị truyền thống – sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Anh tưởng tượng ra khuôn mặt nghiêm khắc của cha, ánh mắt thất vọng của mẹ, và cả câu hỏi ngây thơ của em gái: "Anh ơi, anh làm gì mà mọi người nói dữ vậy?" Anh thở dài, giọng trầm xuống:
"Mình không biết phải làm sao nữa. Gia đình mình… họ sẽ không hiểu. Có khi họ còn từ mặt mình."
Lan, ngồi co người trên sofa, cũng chìm trong suy nghĩ của riêng cô. Cô kéo tấm chăn mỏng qua vai, như muốn che đi sự bất an. Là một nhiếp ảnh gia tự do, cô quen với việc sống theo cách mình muốn, nhưng điều này lại khác. Nếu chuyện lan ra, bạn bè, đồng nghiệp, và cả những người từng ngưỡng mộ cô sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác. Cô khẽ nói, giọng run run:
"Mình cũng vậy. Cuộc sống của mình sẽ thay đổi hoàn toàn. Mình không biết phải đối mặt với họ thế nào…"
Minh ngồi xuống cạnh Lan, đặt tay lên vai cô, ánh mắt bình thản nhưng không thiếu sự chân thành. Anh luôn là người thoải mái nhất, như thể chẳng có gì trên đời có thể làm anh dao động. Anh cười nhẹ, giọng trầm ấm:
"Chúng ta đã làm điều mình muốn, và đó là điều quan trọng nhất. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có nhau. Đừng để người khác định nghĩa hạnh phúc của chúng ta."
Lời nói của Minh như một làn gió mát, làm dịu đi phần nào nỗi lo lắng của Lan và Phú. Họ ngồi sát lại gần nhau, bàn tay đan xen, tìm kiếm sự an ủi trong sự hiện diện của đối phương. Đêm nay đã kết thúc trong hỗn loạn, nhưng cũng mở ra một chương mới đầy thử thách. Phú nhìn Lan, rồi quay sang Minh, khẽ hỏi:
"Nhưng nếu video đó thực sự lan rộng thì sao? Nếu ai đó nhận ra chúng ta?"
Minh nhún vai, ánh mắt lấp lánh một chút tinh nghịch:
"Thì chúng ta sẽ cùng đối mặt. Nếu họ không chấp nhận, đó là vấn đề của họ, không phải của chúng ta."
Lan mỉm cười yếu ớt, lần đầu tiên kể từ khi bước vào căn hộ. Cô tựa đầu vào vai Phú, tay vẫn nắm chặt tay Minh:
"Có lẽ Minh nói đúng. Dù sao thì, khoảnh khắc đó vẫn là của chúng ta."
Cả ba im lặng, để không gian tràn ngập tiếng thở đều đều và hơi ấm từ những cái ôm. Họ biết mình đã trở thành tâm điểm của một cơn bão truyền thông, nhưng trong căn phòng này, họ vẫn tìm thấy sự thoải mái giữa lo lắng. Đêm dài còn phía trước, và dù ngày mai có mang đến điều gì, họ tin rằng sự kết nối này sẽ là chỗ dựa để vượt qua tất cả.