Chương 11: Quyết Định Chung Số Phận

Bản quyền © [The SoL] 2025. Mọi hình thức sao chép hoặc sử dụng mà không có sự cho phép của tác giả là vi phạm bản quyền.

Chương 11: Quyết Định Chung Số Phận

Ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ ngôi nhà nhỏ ở thành phố, nơi gia đình ông Hùng đã sống suốt bao năm qua. Nhưng hôm nay, không khí trong nhà nặng nề, ngột ngạt bởi những tiếng thở dài và âm thanh lộn xộn của việc thu dọn đồ đạc. Sau scandal làm tình tập thể ở công viên bị quay video và lan truyền khắp mạng xã hội, gia đình ông Hùng không còn chịu nổi những ánh mắt khinh bỉ, những lời chỉ trích cay nghiệt từ hàng xóm và dư luận. Quyết định bán nhà và chuyển đến một nơi hẻo lánh đã được đưa ra, như một lối thoát cuối cùng khỏi cơn ác mộng này. Và Phú – người con trai lớn, kẻ vô tình kéo cả gia đình vào vòng xoáy – đã đồng ý đi cùng.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên, Phú đứng giữa căn phòng khách giờ đây trống rỗng, nhìn những chiếc hộp carton chất đầy đồ đạc. Anh mặc một chiếc áo thun cũ, tay áo rách ở vai, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Tối qua, anh đã ngồi với ông Hùng và bà Mai, lắng nghe cha mẹ bàn bạc về nơi ở mới – một khu rừng xa xôi, nơi không ai biết đến họ, không ai phán xét họ. Phú biết rằng mình là nguyên nhân chính đẩy gia đình đến bước đường này, và anh không thể từ chối khi ông Hùng yêu cầu anh đi cùng. Đây là cách duy nhất để anh bù đắp phần nào cho những tổn thương mà họ phải chịu.

Bà Mai lặng lẽ gấp từng chiếc áo, đôi tay run run, đôi mắt đỏ hoe nhưng không rơi lệ. Bà không nói gì, chỉ cúi đầu làm việc, như thể muốn quên đi những ngày tháng êm đềm đã mất. Ông Hùng, với khuôn mặt khắc khổ và giọng nói trầm đục, ra lệnh cho Hạnh – cô con gái út – mang những chiếc túi cuối cùng ra xe. Không ai trong gia đình cười nói, chỉ có sự im lặng đầy áp lực bao trùm. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề. Phú ngước nhìn, bước ra mở cửa, lòng nặng trĩu vì không biết ai còn muốn gặp họ vào lúc này.

Đứng trước cửa là Lan, cô bạn gái cũ của Minh, người từng cùng anh và Phú trong buổi làm tình tập thể định mệnh ấy. Lan mặc một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc rối bời vì gió, gương mặt cô lộ rõ sự lo lắng và mệt mỏi. Đôi mắt cô long lanh, như đang cố kìm nén điều gì đó.

Lan: Giọng nói đầy cảm xúc, hơi run "Phú, mình cần nói chuyện. Tình hình ra sao rồi?"

Phú dẫn Lan vào nhà, bước chân chậm rãi, ánh mắt cúi xuống sàn. Anh không muốn cô thấy sự hỗn loạn trong nhà, nhưng cũng không thể giấu được nữa. Khi họ đứng giữa căn phòng trống, anh thở dài, giọng trầm buồn.

Phú: "Lan, gia đình mình đã quyết định bán nhà và chuyển đến một nơi hẻo lánh. Ba mẹ không chịu nổi sự chỉ trích và những ánh mắt khinh bỉ nữa. Mình sẽ đi cùng họ."

Lan sững sờ, đôi tay nắm chặt mép áo, cố giữ bình tĩnh. Cô không ngờ Phú lại chọn cách rời bỏ tất cả. Scandal đã làm tổn thương cả ba người – cô, Phú, và Minh – nhưng cô vẫn tin rằng họ có thể đối mặt và vượt qua.

Lan: Giọng gấp gáp "Cậu nói thật chứ? Phú, cậu không thể bỏ đi như vậy. Chúng ta còn đang cố giải quyết chuyện video kia. Minh và mình đã gặp luật sư, và chúng ta có thể làm gì đó để giảm thiệt hại, để gỡ bỏ nó xuống."

Phú cúi đầu, đôi tay siết chặt thành nắm, cảm giác tội lỗi dâng lên như sóng trào. Anh biết Lan và Minh đang cố gắng cứu vãn danh tiếng của họ, nhưng anh không thể chịu nổi ý nghĩ rằng gia đình mình sẽ tiếp tục sống trong sự phán xét.

Phú: Giọng đầy tội lỗi "Lan, mình biết. Nhưng gia đình mình đã bị tổn thương quá nhiều. Ba mẹ mình không còn sức để đấu tranh nữa. Mình không thể để họ chịu thêm. Đây là cách duy nhất để bảo vệ họ."

Lan bước lại gần, nắm lấy tay Phú, đôi mắt ánh lên sự kiên định. Cô hiểu nỗi đau của anh, nhưng cô không muốn anh từ bỏ chính mình vì gia đình.

Lan: "Phú, mình hiểu cảm giác của cậu. Nhưng bỏ đi không phải là giải pháp. Minh và mình sẽ ở lại đây, tiếp tục làm việc với luật sư để yêu cầu gỡ video và bảo vệ danh tiếng của chúng ta. Cậu không cần phải chịu trách nhiệm một mình."

Phú ngước lên, nhìn vào mắt Lan, cảm nhận sự động viên chân thành từ cô. Nhưng trong lòng anh, quyết định đã được định đoạt. Anh không thể để ông Hùng và bà Mai một mình đối mặt với cuộc sống mới, dù điều đó có nghĩa là hy sinh chính mình.

Phú: Giọng chắc chắn "Lan, cảm ơn cậu. Nhưng mình đã quyết định rồi. Mình phải đi cùng gia đình. Đây là điều đúng đắn cần làm."

Lan thở dài, đôi mắt thoáng buồn, nhưng cô vẫn giữ giọng kiên quyết. Cô biết mình không thể thay đổi ý anh.

Lan: "Được thôi, nếu cậu quyết định vậy. Nhưng mình và Minh sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này, dù cậu có ở đây hay không. Mình hy vọng cậu sẽ ổn, Phú. Và nếu cậu cần giúp đỡ, hãy liên lạc với mình bất cứ lúc nào."

Phú gật đầu, đôi môi mím chặt để kìm nén cảm xúc. Anh thì thầm lời cảm ơn, rồi Lan ôm anh thật chặt – một cái ôm đầy cảm xúc, như lời tạm biệt cuối cùng giữa hai người từng chia sẻ khoảnh khắc đam mê không thể quên. Khi Lan rời đi, Phú đứng lặng nhìn theo, lòng hỗn loạn giữa tội lỗi và trách nhiệm.

Anh quay lại nhà, nơi gia đình đang hoàn tất việc thu dọn. Quyết định của Phú là một sự hy sinh cá nhân, một cách để chuộc lỗi, nhưng cũng là dấu hiệu đầu tiên của sự biến chất đang len lỏi trong gia đình. Họ không biết rằng khu rừng hẻo lánh sẽ không chỉ là nơi trốn chạy, mà còn là nơi đẩy họ vào những ranh giới đạo đức không thể ngờ tới.