-Chương này chủ yếu nói về hành trình về trụ sở của nhóm Thanh Phong nên có thể sẽ chán.
Trong khi Tô Thần tìm thấy sự bình yên trong căn nhà đổ nát, nơi trung tâm lĩnh vực của mình, và bắt đầu khám phá những bí mật của thế giới mạt thế, một nhóm người khác cũng đang trên đường trở về nhà. Những bước chân nặng nề in dấu trên nền gạch vỡ, họ là nhóm của Thanh Phong, những người đã rời khỏi Tô Thần để tìm về nơi trú ẩn an toàn của mình.
Ánh bình minh le lói rọi qua những tòa nhà đổ nát, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Nhóm của Thanh Phong di chuyển thận trọng trên con đường đầy gạch đá và mảnh vỡ, ánh nắng yếu ớt chiếu rọi những bóng hình xiêu vẹo của những tòa nhà cao tầng.
"Chúng ta còn xa lắm không?" Hân Nhi hỏi, giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi.
"Vẫn còn xa," Thanh Phong đáp, ánh mắt anh ta sắc bén nhìn về phía trước. "Chúng ta sẽ đến đó trước khi trời tối.".
Họ đã đi được vài tiếng kể từ khi rời khỏi Tô Thần. Hành trình trở về trụ sở không hề dễ dàng, họ phải đối mặt với những nguy hiểm rình rập khắp nơi.
"Tôi cảm thấy có gì đó không ổn," Bách Chiến nói, dừng lại và lắng nghe. "Có quá nhiều tiếng động xung quanh chúng ta.".
"Cẩn thận," Thanh Phong ra lệnh, rút kiếm ra. "Chúng ta có thể bị phục kích.".
Đột nhiên, từ trong những tòa nhà đổ nát, những sinh vật biến dị lao ra, chúng có hình dạng kỳ dị và hung hãn. Nhóm của Thanh Phong nhanh chóng dàn trận, sẵn sàng chiến đấu.
Thanh Phong nghiến răng, cơ thể anh được cường hóa, cầm trên tay thanh kiếm sắc bén, lao vào những con quái vật to lớn, dùng sức mạnh vượt trội chém gục chúng. Bách Chiến giơ tay lên, những tảng đá vụn trên mặt đất bắt đầu rung chuyển, tụ lại thành một quả cầu lớn, anh ta dùng nó để ném vào những con quái vật đang lao tới tấn công đồng đội. Tiểu Báo lùi lại vào bóng tối, cơ thể anh mờ dần rồi biến mất hoàn toàn, thoắt ẩn thoắt hiện, những đường dao găm sắc bén găm vào thân thể sinh vật biến dị. Hân Nhi đặt tay lên ngực, một luồng sáng xanh lục nhạt bao trùm lấy cô, những vết thương nhỏ trên tay cô biến mất, cô dùng cung tên, bắn trúng mắt những con quái vật đang lao tới tấn công Thanh Phong. Sương Nguyệt nhắm mắt lại, những bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống từ không trung, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rõ rệt, những con quái vật bị đóng băng và di chuyển chậm chạp.
"Chúng ta không thể cầm cự được lâu," Hân Nhi nói, bắn hết mũi tên cuối cùng.
"Chúng ta phải rút lui," Thanh Phong nói, ánh mắt anh lóe lên tia quyết đoán, hướng về phía Sương Nguyệt. Cô khẽ gật đầu, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, sẵn sàng hành động. Sương Nguyệt dồn nén sức mạnh, một luồng khí lạnh lẽo đặc quánh tỏa ra, khóa chặt những con quái vật trong băng giá. Cô siết chặt tay, tạo ra một bức tường băng vững chắc, chặn đứng đường tiến của chúng. Nhóm của Thanh Phong nhân cơ hội này, lao nhanh vào những con hẻm tối tăm, trước khi đám quái vật kịp phá vỡ lớp băng.".
Sau một hồi chạy trốn, họ dừng lại để nghỉ ngơi. Họ đều mệt mỏi và kiệt sức, nhưng họ biết rằng họ không thể dừng lại.
Cả nhóm tiếp tục hành trình, họ đi qua những khu phố đổ nát, những con đường đầy mảnh vỡ và những tòa nhà cao tầng xiêu vẹo. Họ gặp gỡ những người sống sót khác, những người đang cố gắng sinh tồn trong thế giới mạt thế.
Những người sống sót này đã mất tất cả: nhà cửa, gia đình, bạn bè, và cả hy vọng. Họ sống trong nỗi sợ hãi thường trực, luôn lo sợ bị sinh vật biến dị tấn công hoặc bị những nhóm người sống sót khác cướp bóc. Họ không có đủ thức ăn, nước uống, và không có nơi nào để trú ẩn an toàn.
Khi nhìn thấy nhóm của Thanh Phong, những người sống sót này nhìn thấy một tia hy vọng. Họ nhìn thấy một nhóm người mạnh mẽ, có tổ chức, và có khả năng chống lại những nguy hiểm của thế giới mạt thế. Họ tin rằng, nếu họ được đi cùng nhóm của Thanh Phong, họ sẽ có cơ hội sống sót.
Những gương mặt hốc hác, quần áo rách rưới, ánh mắt tuyệt vọng... họ cầu xin nhóm Thanh Phong cho đi cùng.
"Xin hãy cho chúng tôi đi cùng! Chúng tôi không còn nơi nào để đi nữa!" một người đàn ông gầy gò van nài, quỳ xuống trước mặt Thanh Phong.
"Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì để được đi cùng các anh! Chúng tôi sẽ không làm phiền các anh đâu!" một người phụ nữ ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng, run rẩy nói.
"Xin hãy thương xót chúng tôi! Chúng tôi chỉ muốn sống sót!" một nhóm người khác cùng nhau quỳ xuống, nước mắt chảy dài trên má.
Thanh Phong nhìn những người sống sót, ánh mắt anh ta đầy sự cảm thông, nhưng cũng đầy sự lo lắng. Anh ta biết rằng, hành trình của họ còn rất nhiều nguy hiểm, và việc mang theo những người sống sót này sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho nhóm.
"Chúng tôi hiểu hoàn cảnh của các bạn," Thanh Phong nói, giọng anh ta trầm ấm. "Nhưng hành trình của chúng tôi rất nguy hiểm, chúng tôi không thể đảm bảo an toàn cho các bạn.".
"Chúng tôi biết điều đó," người đàn ông gầy gò nói, giọng anh ta khẩn khoản. "Nhưng chúng tôi thà chết trên đường đi còn hơn là chết ở đây.".
Một người đàn ông khác, có vẻ ngoài rắn rỏi và ánh mắt sắc bén, đứng tách biệt khỏi đám đông. Anh ta nhìn nhóm của Thanh Phong với ánh mắt dò xét, rồi quay sang nhìn những người sống sót khác với vẻ mặt lo lắng.
"Các người có chắc là muốn đi cùng họ không?" anh ta nói, giọng anh ta trầm thấp. "Chúng ta không biết họ là ai, và chúng ta không biết họ có thể tin tưởng được hay không.".
"Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác," người đàn ông gầy gò nói, giọng anh ta kiên quyết. "Chúng tôi thà mạo hiểm còn hơn là chết ở đây.".
Người đàn ông rắn rỏi nhún vai, nhưng ánh mắt anh ta vẫn đầy sự nghi ngờ. Anh ta không nói gì thêm, nhưng anh ta vẫn tiếp tục quan sát nhóm của Thanh Phong với sự dè chừng.
"Chúng tôi sẽ tự lo cho bản thân," người phụ nữ nói, giọng cô ta kiên quyết. "Chúng tôi sẽ không làm phiền các anh.".
"Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội," một người đàn ông khác nói, giọng anh ta đầy hy vọng. "Chúng tôi sẽ chứng minh cho các anh thấy rằng chúng tôi xứng đáng được đi cùng."
Thanh Phong nhìn những người sống sót, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng tôi sẽ cho các bạn đi cùng. Nhưng các bạn phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của chúng tôi, và các bạn phải tự chịu trách nhiệm cho sự an toàn của mình.".
Những người sống sót reo lên vui mừng, họ cảm ơn Thanh Phong và hứa sẽ tuân thủ mọi mệnh lệnh của anh ta.
Họ tiếp tục hành trình, họ đi qua những khu vực hoang tàn, những thành phố đổ nát và những cơ sở nghiên cứu bỏ hoang. Họ tìm kiếm những nguồn tài nguyên, những vũ khí và những thông tin hữu ích.
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, họ nhìn thấy bóng dáng của trụ sở, một tòa nhà cao tầng sừng sững giữa một khu vực hoang tàn nhưng đây chỉ là phần nổi ở sâu dưới lòng đất mới là trụ sở chính. Trụ sở được xây dựng từ những tấm kim loại màu xám tro, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của mặt trời lặn, tạo nên một vẻ ngoài kiên cố và vững chãi. Những bức tường cao vút, không một vết nứt, như thể chúng được đúc từ một khối kim loại duy nhất. Những cánh cửa sổ nhỏ hẹp, được bọc thép dày, chỉ để lộ những tia sáng mờ ảo từ bên trong. Xung quanh trụ sở là những hàng rào thép gai cao ngút, được gia cố bằng những tháp canh kiên cố, sẵn sàng đối phó với bất kỳ kẻ xâm nhập nào. Họ cảm thấy một sự nhẹ nhõm và vui mừng, họ đã trở tới được trụ sở.
"Chúng ta đã đến nơi." Thanh Phong nói, anh ta mỉm cười.
Họ tiến đến cánh cổng lớn của trụ sở. Cánh cổng được làm từ những tấm hợp kim dày đặc, màu xám tro, với những đường gân kim loại chạy dọc, tạo nên một vẻ ngoài kiên cố và không thể xuyên thủng. Trên bề mặt cánh cổng, những cảm biến hồng ngoại và camera an ninh được bố trí dày đặc và các tháp canh xung quanh trong đó có khoảng hai người thay nhau canh chừng, sẵn sàng phát hiện bất kỳ sự xâm nhập nào. Khi họ đến gần, hệ thống nhận diện khuôn mặt và quét võng mạc được kích hoạt, xác nhận danh tính của từng thành viên trong nhóm. Sau khi xác nhận thành công, cánh cửa tự động trượt mở một cách êm ái, để lộ một hành lang sáng sủa và ấm áp. Họ bước vào trụ sở, họ được chào đón bởi những người mang trên mình những bộ giáp chống đạn màu đen tuyền. Những tấm giáp được thiết kế tỉ mỉ, ôm sát cơ thể, vừa đảm bảo khả năng bảo vệ tối đa, vừa không làm giảm sự linh hoạt trong chiến đấu. Những khẩu súng trường tự động được trang bị đầy đủ, nằm gọn trong tay họ, sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào. Và trên hết, là những ánh mắt sắc lạnh, đầy cảnh giác, luôn quan sát và đánh giá mọi động thái xung quanh.
Các thành viên trong trụ sở nhanh chóng hướng dẫn nhóm người sống sót mới đến khu vực sinh hoạt chung, nơi những chiếc giường xếp gọn gàng đã được chuẩn bị sẵn. Những người phụ nữ và trẻ em được ưu tiên những chỗ nghỉ ngơi ấm áp và sạch sẽ hơn.
Những người đàn ông, dù có vẻ ngoài rắn rỏi, cũng không giấu được vẻ mệt mỏi sau hành trình dài. Họ được dẫn đến khu vực gần kho vũ khí, nơi những chiếc giường xếp đơn giản đã được chuẩn bị. Tuy gần kho vũ khí, nhưng họ được thông báo rõ ràng rằng họ sẽ không tham gia vào bất kỳ nhiệm vụ bảo vệ nào cho đến khi được phân công chính thức. Thay vào đó, họ được khuyến khích nghỉ ngơi, hồi phục sức lực, và chờ đợi những chỉ thị tiếp theo từ những người có trách nhiệm.
Nhóm của Thanh Phong được dẫn đến khu vực riêng của họ, nơi những căn phòng nhỏ nhưng tiện nghi đang chờ đợi. Sau một hành trình dài và đầy gian khổ, họ có thể trút bỏ những bộ giáp nặng nề, tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi trên những chiếc giường êm ái.
Từng thành viên trong nhóm Thanh Phong bắt đầu tản ra, tiến về căn phòng của mình. Bách Chiến, với vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn không quên liếc nhìn kho vũ khí, bước vào căn phòng ở gần nhất. Tiểu Báo, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng hành lang, nhanh chóng biến mất vào căn phòng của mình, như thể anh ta tan vào bóng tối. Hân Nhi, với một nụ cười nhẹ, chào tạm biệt mọi người và bước vào căn phòng của mình, nơi cô có thể nghỉ ngơi và hồi phục năng lượng. Sương Nguyệt, với ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quan tâm, nhìn Thanh Phong một lúc rồi mới bước vào căn phòng của mình, đóng cánh cửa lại một cách nhẹ nhàng.
Thanh Phong cũng bước vào phòng của mình, một căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, với một chiếc bàn lớn, một chiếc ghế xoay êm ái, và một chiếc máy tính hiện đại. Anh ta ngồi xuống ghế, thở dài một tiếng, và bắt đầu suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Anh ta suy nghĩ về Tô Thần, về khả năng đặc biệt của cậu ấy. Anh ta tự hỏi liệu họ có sai lầm khi để cậu ấy ở lại một mình hay không.
Thanh Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy thành phố đổ nát dưới ánh hoàng hôn đang lịm dần, những tia nắng cuối cùng nhuộm đỏ cả một vùng trời, và ánh trăng mờ ảo bắt đầu hiện ra, len lỏi qua những tòa nhà đổ nát. Anh ta tự hỏi liệu Tô Thần đang làm gì.
Những suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy nặng nề. Anh gạt chúng sang một bên, đứng dậy và tiến về phòng tắm. Anh cần một khoảng thời gian để thư giãn, để gột rửa những bụi bặm và mệt mỏi của cơ thể.
Dưới làn nước ấm áp, cơ thể cường tráng của Thanh Phong hiện lên rõ nét. Những cơ bắp cuồn cuộn, săn chắc, là kết quả của những năm rèn luyện và chiến đấu để sinh tồn. Những vết sẹo chằng chịt, những vết sẹo nhỏ lớn, là minh chứng cho những trận chiến sinh tử mà anh đã trải qua. Làn da rám nắng, khỏe mạnh, phản chiếu ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm.
Anh nhắm mắt lại, để dòng nước ấm áp vuốt ve cơ thể, xua tan đi những mệt mỏi và căng thẳng.
Sau khi tắm xong, Thanh Phong lau khô người, mặc quần áo sạch sẽ, và bước ra khỏi phòng tắm. Anh cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo hơn nhiều. Anh quyết định sẽ đi kiểm tra tình hình của những người sống sót mới.
Anh bước ra khỏi phòng của mình, đi dọc hành lang, và đến khu vực sinh hoạt chung. Anh thấy những người sống sót mới đang ngủ say trên những chiếc giường xếp. Họ trông thật yên bình và vô tư, như thể họ đã quên hết những nỗi sợ hãi và lo lắng.
Anh mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm. Anh biết rằng, họ đã tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn, và họ sẽ được bảo vệ.
Xa xa, những lính canh vẫn đang làm nhiệm vụ của mình. Họ đứng gác trên các tháp canh, quan sát mọi động tĩnh xung quanh. Những ngọn đèn pha quét ngang quét dọc, rọi sáng cả một vùng trời đêm. Họ là những người lính không bao giờ ngủ, họ là những người bảo vệ không bao giờ lơ là.
Anh gật đầu, cảm thấy tự hào. Anh biết rằng, họ là những người đồng đội đáng tin cậy, và họ sẽ cùng nhau chiến đấu cho sự sống còn.
Anh bước đến phòng điều khiển, nơi những người lính canh đang theo dõi màn hình. Họ đang quan sát những hình ảnh từ camera an ninh, những hình ảnh về thành phố đổ nát, về những sinh vật biến dị, và về bất kỳ mối đe dọa tiềm tàng nào.
Anh quay sang những người lính canh, nói: "Có gì bất thường không?"
"Không có gì," một người lính canh đáp. "Mọi thứ đều yên tĩnh."
"Tốt," Thanh Phong nói. "Hãy tiếp tục theo dõi. Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, hãy báo cáo ngay."
"Được," người lính canh đáp.
Thanh Phong rời khỏi phòng điều khiển, đi dọc hành lang, và đến phòng ăn. Anh thấy các thành viên trong nhóm của mình đang tập trung quanh chiếc bàn lớn, ánh đèn bàn chiếu sáng những gương mặt trầm ngâm. Những báo cáo và bản đồ được trải rộng trên bàn, và họ đang thảo luận sôi nổi về những thông tin mới thu thập được.
"Chào buổi tối," anh nói.
"Chào buổi tối," mọi người đáp lại, nhưng không ai rời mắt khỏi những tài liệu trên bàn.
"Hôm nay chúng ta đã làm được những gì?" Hân Nhi hỏi, giọng cô có chút mệt mỏi nhưng vẫn đầy sự tập trung.
"Chúng ta đã có được một số thông tin quan trọng," Thanh Phong đáp. "Chúng ta biết rằng, những sinh vật biến dị đang tập trung ở một số khu vực nhất định. Chúng ta cũng biết rằng, có một số nhóm người sống sót khác đang hoạt động trong khu vực này."
"Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về những nhóm người sống sót này," Thanh Phong nói. "Chúng ta không biết họ là bạn hay thù.".
"Tôi sẽ đi trinh sát," Tiểu Báo nói.
"Cẩn thận," Thanh Phong nói. "Đừng mạo hiểm.".
Tiểu Báo rời khỏi phòng, biến mất vào bóng tối. Thanh Phong và những người khác tiếp tục làm việc. Họ xem xét những báo cáo, phân tích những hình ảnh, và thảo luận về những thông tin.
Sau một khoảng thời gian, Tiểu Báo trở về. Anh mang theo một số thông tin quan trọng. Anh nói rằng, có một nhóm người sống sót đang xây dựng một căn cứ ở phía bắc thành phố. Anh cũng nói rằng, nhóm người này có vũ khí và trang bị tốt.
"Chúng ta cần phải liên lạc với họ," Thanh Phong nói. "Chúng ta cần phải biết họ là ai, và họ muốn gì."
"Tôi sẽ đi," Thanh Phong nói.
"Cẩn thận," Sương Nguyệt nói, ánh mắt cô thể hiện rõ sự lo lắng. "Đừng mạo hiểm quá."
Thanh Phong gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. "Tôi biết," anh nói, giọng anh trầm ổn. "Tôi sẽ cẩn trọng."
Anh đi về phía bắc thành phố, theo con đường mà Tiểu Báo đã chỉ. Anh đi cẩn thận, anh không muốn gây sự chú ý.
Khi anh đến gần căn cứ, anh dừng lại. Anh quan sát căn cứ từ xa. Anh thấy những người lính canh gác, những bức tường kiên cố, và những vũ khí hạng nặng. Căn cứ được xây dựng từ những tấm kim loại và bê tông, tạo nên một pháo đài vững chắc. Những tháp canh được bố trí khắp nơi, với những lính canh trang bị súng trường tự động, sẵn sàng nhả đạn bất cứ lúc nào. Bầu không khí trong căn cứ có vẻ căng thẳng, nhưng cũng đầy quyết tâm.
Thanh Phong cảm thấy một chút lo lắng, nhưng anh vẫn giữ vững tinh thần. Anh biết rằng, họ phải liên lạc với nhóm người sống sót này, để tìm hiểu về họ, và để xây dựng mối quan hệ.
Một vài lính canh chĩa súng về phía anh, nhưng một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp bước ra từ phía sau cánh cổng.
"Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?" người đàn ông hỏi, giọng nói đầy nghi ngờ.
"Tôi là Thanh Phong, đến từ một nhóm người sống sót ở phía nam," Thanh Phong nói. "Chúng tôi muốn liên lạc với các bạn, để trao đổi thông tin, và để hợp tác."
Người đàn ông nhìn Thanh Phong một lúc, rồi nói: "Đi theo ta."
Thanh Phong đi theo người đàn ông vào bên trong căn cứ. Anh thấy những người sống sót đang làm việc, họ đang sửa chữa vũ khí, trồng trọt, và xây dựng. Anh thấy những đứa trẻ đang chơi đùa, và những người già đang ngồi trò chuyện. Anh thấy một cộng đồng đang cố gắng sống sót trong thế giới mạt thế.
Người đàn ông dẫn Thanh Phong đến một căn phòng lớn, nơi một nhóm người đang ngồi quanh một chiếc bàn.
"Đây là những người lãnh đạo của chúng ta," người đàn ông nói. "Họ sẽ nói chuyện với ngươi."
Thanh Phong chào mọi người, và bắt đầu giới thiệu về nhóm của mình. Anh nói về trụ sở của họ, về những người bạn của anh, và về những khó khăn mà họ đã trải qua. Anh cũng nói về mục đích của chuyến đi, và về mong muốn hợp tác của họ.
Những người lãnh đạo lắng nghe Thanh Phong một cách chăm chú. Họ hỏi anh nhiều câu hỏi, họ muốn biết về sức mạnh của nhóm anh, về vũ khí và trang bị của họ, và về những kinh nghiệm của họ.
Thanh Phong trả lời mọi câu hỏi một cách cẩn trọng. Anh chia sẻ một phần thông tin về nhóm của mình, nhưng vẫn giữ lại một số chi tiết quan trọng. Anh muốn xây dựng lòng tin, nhưng anh cũng không muốn tiết lộ quá nhiều về sức mạnh và chiến lược của họ.
Sau một hồi trò chuyện, những người lãnh đạo quyết định sẽ hợp tác với nhóm của Thanh Phong. Họ nói rằng, họ cũng đang tìm kiếm những người bạn, và họ tin rằng, họ có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
Thanh Phong cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm. Anh biết rằng, họ đã tìm được một đồng minh mới.
Anh tạm biệt những người lãnh đạo, và rời khỏi căn cứ. Anh trở về trụ sở, mang theo những thông tin quan trọng.
Khi anh trở về, anh kể cho những người bạn của mình về cuộc gặp gỡ với nhóm người sống sót. Họ vui mừng khi biết rằng, họ đã tìm được một đồng minh mới.
Đêm đó, họ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng. Họ ăn uống, trò chuyện, và ca hát.
Sau bữa tiệc nhỏ, khi đồng hồ điểm gần một giờ sáng, mọi người bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Họ thu dọn tàn dư của bữa tiệc, tắt bớt đèn, và chuẩn bị đi ngủ.
Trong bóng tối tĩnh mịch, những người sống sót chìm vào giấc ngủ, mang theo hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn. Họ biết rằng, dù thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm, họ vẫn có nhau, và họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
(chương 5 kết thúc)
Đánh giá để tôi biết cảm nhận của bạn nhé.