Chương 13: Thăm dò

Căn phòng vẫn vang lên tiếng nhạc nền nhẹ nhàng từ tựa game sinh tồn mà Tô Thần và Trịnh Kiệt đang chơi. Trên màn hình, một nhân vật vừa bị bắn hạ lần thứ tư, và kèm theo đó là tiếng thở dài nặng nề của Trịnh Kiệt.

"Lại thua nữa…" Cậu ném tay cầm lên ghế sofa, bực bội đứng dậy.

Tô Thần không quay sang, chỉ khẽ nhếch mép như đã quá quen với biểu cảm đó. Trịnh Kiệt là người bạn cũ duy nhất còn giữ được sự hài hước giữa thời đại đầy hỗn loạn này. Nhưng với khả năng bắn súng thì… thua liên tục chẳng có gì lạ.

Trịnh Kiệt lầm bầm đi về phía quầy bếp. "Tôi đi lấy nước uống, chứ không là đập luôn cái máy này mất." Cậu mở tủ lạnh, lôi ra một lon nước ngọt, rồi bất chợt quay đầu hỏi vọng ra:

"Mà này, Tô Thần. Tôi nhớ… hồi tuần trước cậu từng nói là sẽ cứu thế giới gì đó mà? Một tuần trôi qua rồi, sao vẫn thấy cậu chẳng làm gì vậy? Bộ bỏ cuộc rồi à?"

Câu hỏi đó không phải lần đầu được thốt ra, nhưng lần này Trịnh Kiệt thật sự muốn nghe một lời giải thích rõ ràng. Trong mắt cậu, Tô Thần là kiểu người không nói lời dư thừa nên khi đã nói "cứu thế giới", chắc chắn không phải nói chơi.

Trong phòng khách, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt điềm tĩnh của Tô Thần. Cậu tạm dừng game, đặt tay cầm xuống bàn, ánh mắt không rời khỏi màn hình nhưng giọng nói đã vang lên nhẹ nhàng:

"Vì chưa đến lúc."

Trịnh Kiệt chớp mắt. "Chưa đến lúc? Lúc gì mới là lúc?"

Tô Thần không trả lời. Trong lòng cậu, lý do quá rõ ràng lĩnh vực hiện tại của cậu chỉ mới bao phủ được bán kính 1000 mét tính từ trung tâm căn nhà. Để nhúng tay vào cuộc chiến giữa ba thế lực đang âm thầm sục sôi ngoài kia, cần nhiều hơn thế.

Không phải là không muốn, mà là không đủ.

Cậu đang chờ hệ thống phát ra một nhiệm vụ thích hợp một nhiệm vụ đủ khó để phần thưởng xứng đáng. Và điều cậu nhắm tới chính là "Thẻ Vô Địch Tức Khắc" Với nó, cậu mới có thể bước ra sân khấu chính.

Trịnh Kiệt nhấp một ngụm nước, không nhận được câu trả lời thỏa đáng liền thở dài:

"Thôi được rồi, chờ cậu 'đến lúc' vậy. Nhưng mà cho tôi thắng một ván game trước khi cậu cứu thế giới được không?"

Tô Thần cười nhẹ.

"Còn tùy vào thực lực của cậu."

Không khí trong phòng trở lại như thường.

Trịnh Kiệt vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì bỗng bật dậy vì tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi. Cậu lôi ra, nhìn màn hình một chút rồi lẩm bẩm "Số lạ…"

Tô Thần liếc mắt, không nói gì, vẫn tiếp tục giả vờ chơi game trong khi ý thức của cậu đã tản ra trong phạm vi 1000 mét bao trùm toàn bộ vùng xung quanh căn nhà. Từ giây đầu tiên khi sáu tên dị năng giả cấp B vừa đặt chân vào rìa lĩnh vực, cậu đã biết.

Chúng không giả dạng, cũng không ngu ngốc đến mức làm ồn. Mỗi bước đi của bọn chúng đều nhẹ như mèo, ẩn trong những chiếc áo khoác tối màu, đeo mặt nạ, lặng lẽ tiếp cận từ ba hướng. Mục tiêu rõ ràng, tiêu diệt Trịnh Kiệt và bắt sống Tô Thần.

Tô Thần nhắm mắt một chút. Một ý nghĩ vụt qua và ngay lập tức không gian như đông cứng lại.

Không cảnh báo. Không tiếng động.

Chỉ trong tích tắc.

Sáu bóng người vừa mới bước qua ngưỡng nguy hiểm thì bỗng khựng lại như những hình nhân mất hồn. Mắt trợn trừng. Tay chân run rẩy. Một luồng áp lực như thể cả vũ trụ đè nặng lên từng phân cơ thể. Trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra mọi thứ đã chấm dứt.

Thân thể chúng không nổ tung, cũng chẳng gục xuống. Chỉ đơn giản là… biến mất. Không để lại dấu vết. Cứ như chưa từng tồn tại trên đời.

Tô Thần mở mắt.

Ngay lập tức, hệ thống vang lên:

[Ting! Chúc mừng ký chủ tiêu diệt thành công 6 dị năng giả cấp B. Thưởng 7230 điểm tinh hoa lĩnh vực.]

[Ting! Số điểm hiện tại là 31,250.]

Cậu không hề phản ứng. Tất cả đã nằm trong tính toán.

Trịnh Kiệt nhíu mày nhìn điện thoại. "Tắt máy giữa chừng, bất lịch sự thật."

Tô Thần vẫn thản nhiên: "Người đó sẽ không gọi lại đâu."

Trịnh Kiệt liếc sang. "Bộ cậu biết ai à?"

"Không cần biết cũng đoán được."

Không khí im lặng chốc lát, rồi Trịnh Kiệt lại chặc lưỡi, định mở game chơi tiếp thì… bỗng dừng lại, như thể vừa cảm thấy một điều gì đó.

Cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, mày nhíu lại: "Tự dưng thấy lạnh gáy thế nhỉ…?"

Tô Thần cười khẽ: "Chắc do điều hòa mạnh quá."

Trong khi đó, ở một nơi nào đó trong hệ thống giám sát của Hắc Nguyệt Hội, báo động im bặt. Sáu chấm tín hiệu sinh mạng vừa biến mất không dấu vết. Kẻ phụ trách theo dõi đứng chết lặng trước màn hình, sắc mặt trắng bệch.

Một trong số họ khẽ thì thào:

"...Chuyện này… vượt quá tầm kiểm soát rồi…"

Sau khi tiêu diệt gọn sáu dị năng giả cấp B, không để lại bất kỳ tiếng động nào, Tô Thần quay lại phòng như thể vừa đi lấy một ly nước. Trịnh Kiệt vẫn đang than phiền chuyện thua game, chẳng hề biết gì. Trong đầu Tô Thần, hệ thống lại vang lên:

[Ting! Nhiệm vụ mới: "Chuẩn bị cho Cuộc Chiến Ba Thế Lực."]

Mục tiêu: Thu thập 3 vật phẩm chiến lược được đánh dấu tại ba khu vực trong thành phố.

Phần thưởng: 1 Thẻ Vô Địch Tức Khắc (sử dụng 1 lần)

Hạn chót: 7 ngày kể từ thời điểm nhận nhiệm vụ.

Tô Thần hít một hơi thật sâu. Cậu hiểu nhiệm vụ lần này có thể buộc cậu phải bước chân vào khu vực hoạt động của ba thế lực lớn điều mà lĩnh vực hiện tại của cậu vẫn chưa vươn tới.

Ngay lập tức, Tô Thần mở cửa hàng hệ thống.

Tô Thần liếc nhìn các món đồ, rồi ánh mắt dừng lại tại một món vũ khí:

"Ảnh Dạ, dao găm ẩn hình, lưỡi dao sắc bén có thể xuyên phá dị năng phòng ngự cấp C. Tăng độ ẩn thân và khả năng ám sát."

[Giá: 8000 điểm tinh hoa lĩnh vực]

"Đắt thật…" Tô Thần lẩm bẩm, rồi vẫn xác nhận:

[Xác nhận mua: Ảnh Dạ]

[Ting! Giao dịch thành công. Vật phẩm đã được lưu vào Không gian hệ thống.]

Một luồng sáng nhẹ lóe lên, nhưng không có gì xuất hiện ngoài đời thật vũ khí được cất giữ cẩn thận trong không gian hệ thống, chỉ cần gọi ra là xuất hiện ngay lập tức.

Tô Thần lướt tiếp:

Bom Phân Giải Dị Năng Làm suy yếu và vô hiệu hóa dị năng trong 3 giây. (3,000 điểm) bình dược chữa thương tức thì làm lành vết thương ngay lập tức, sử dụng trong trường hợp khẩn cấp. (4,000 điểm)

[Xác nhận mua tất cả.]

[Ting! Tất cả vật phẩm đã được lưu vào Không gian hệ thống.]

[Ting! Bạn đã tiêu hao tổng cộng 15,000 điểm tinh hoa lĩnh vực.]

[Số điểm còn lại: 16,250]

Tô Thần ngồi lặng một lúc. Cậu nhìn vào bảng điểm, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối. "Vừa mới vượt 30 nghìn điểm chưa được bao lâu… bây giờ lại về còn chưa đầy 16 nghìn."

Cậu vuốt mặt một cái, rồi đứng dậy. "Thôi thì… còn mạng để tiêu mới đáng lo. Không chuẩn bị kỹ, bước ra ngoài chỉ là tự tìm đường chết."

Bên ngoài, chú chó nhỏ nằm gặm dép, chẳng màng thế sự. Tô Thần cười nhẹ, liếc nhìn Trịnh Kiệt vẫn đang la oai oái vì thua.

Trịnh Kiệt ngừng thở dài, liếc nhìn Tô Thần rồi bất ngờ hỏi:

"Này, cậu đã tính xong kế hoạch gì chưa? Hay cậu lại cứ đi chơi thế này mãi?"

Tô Thần khẽ mỉm cười, đáp lại đơn giản:

"Cứ từ từ, mọi thứ sẽ có lúc phải làm thôi."

Lần này, Trịnh Kiệt có vẻ không còn hỏi thêm. Cậu ta chỉ gật đầu, như thể cũng hiểu ra điều gì đó. Nhưng trong lòng, Tô Thần đã thực sự bắt đầu đếm ngược vì thời điểm ấy đang đến gần.

Tô Thần đứng trước cửa sổ, mắt nhìn xa xăm về hướng tây nơi ba thế lực lớn đang giằng co từng bước. Mặc dù hệ thống đã phát ra nhiệm vụ thu thập ba vật phẩm chiến lược, cậu vẫn chưa vội rời đi.

[Ting! Nhắc nhở: Nhiệm vụ còn 6 ngày 12 giờ 45 phút.]

Nhưng Tô Thần không quan tâm. "Chỉ có kẻ ngu mới vội vã lao ra chiến trường khi chưa nắm rõ ván cờ," cậu thầm nghĩ.

Cậu biết rõ ba vật phẩm ấy chắc chắn không đặt ở nơi yên bình. Tuy nhiên, trong ba thế lực đó, Thành Trì Bất Diệt hiện tại không phải mối lo hàng đầu. Một phần vì họ từng chứng kiến cậu ra tay diệt gọn 2 dị năng giả cấp A rất nhanh, một phần vì thái độ của họ khá thân thiện hoặc ít nhất là trung lập. Tô Thần cảm nhận được: họ không có ý định đối đầu trực tiếp với cậu.

Còn lại là Hắc Ám Hội và Hắc Nguyệt Hội những thế lực mà dù là ai cũng phải dè chừng.

Trong không gian hệ thống, các vật phẩm vừa mua đang được lưu trữ gọn gàng. Tô Thần triệu hồi ra con dao găm Ảnh Dạ, lưỡi dao đen ánh kim, sắc bén và nhẹ như lông vũ. Cậu xoay nhẹ nó trong tay, ánh mắt bình tĩnh. "Không phải để khoe, mà là để sống sót," cậu thầm nhủ.

Ngay sau đó, cậu mở bản đồ chiến thuật được đính kèm trong nhiệm vụ từ hệ thống một giao diện lập thể ba chiều hiện ra giữa không trung, mô phỏng toàn bộ thành phố với các khu vực nguy hiểm được đánh dấu đỏ. Hệ thống còn cung cấp cả những đường đi khả thi, tỷ lệ rủi ro, và thời điểm đột nhập thuận lợi nhất.

[Ting! Gợi ý từ hệ thống: Thời điểm thuận lợi để tiếp cận khu vực thứ nhất là sau 36 giờ thời gian giằng co giữa hai phe dự kiến sẽ đạt đỉnh.]

Tô Thần gật đầu. Cậu có thời gian. Cần tranh thủ từng giờ để quan sát, tính toán, và thử nghiệm vũ khí. Cậu dành buổi chiều để kiểm tra khả năng của dao găm Ảnh Dạ.

Tối đó, Trịnh Kiệt đi ngủ sớm, để lại Tô Thần một mình giữa không gian tĩnh lặng. Trong bóng tối, màn hình ánh lên từng dòng phân tích, từng bản đồ chiến thuật, từng chuỗi dữ liệu được hệ thống cập nhật theo thời gian thực.

[Ting! Số điểm tinh hoa hiện tại: 16,250]

[Khuyến nghị: Dành ít nhất 2,000 điểm để mua thêm các vật phẩm phụ trợ.]

Tô Thần chỉ cười nhạt. "Không vội." Cậu thì thầm, rồi tắt bảng giao diện. Ánh mắt vẫn kiên định, như thể trong lòng đã có sẵn một kế hoạch hoàn hảo.

Trong tầng hầm sâu nhất của tổng bộ Hắc Nguyệt Hội, không khí u ám và tĩnh lặng. Hội trưởng Hắc Nguyệt người đàn ông trung niên với ánh mắt âm trầm và khí thế áp đảo ngồi tựa trên chiếc ghế chủ tọa. Trước mặt ông ta, là danh sách tổ sát thủ đã mất tích hoàn toàn sau nhiệm vụ ám sát Tô Thần.

"Sáu dị năng giả cấp B... chết sạch?" Giọng nói của ông ta không to nhưng đủ khiến kẻ quỳ trước run lẩy bẩy.

"Vâng... hội trưởng," người báo cáo gắng nuốt nước bọt. "Không phát hiện sót lại bất kỳ tín hiệu, vật phẩm hay dấu vết nào. Dường như... bọn họ biến mất khỏi thế giới."

Hội trưởng khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chăm vào chiếc màn hình phía bên hình ảnh Tô Thần trích xuất từ vệ tinh, dáng vẻ điềm tĩnh và ánh mắt bình thản.

"Tô Thần... ngươi là ai?" ông ta lẩm bẩm. "Dị năng giả cấp B, dù là hệ đặc biệt, cũng không thể một hơi diệt sạch cả tổ đội mà không bị tổn thương. Hắn không đơn giản."

Sau lưng ông ta, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Tôi có thể thử lại."

Người vừa bước tới là Lam Vũ, nữ đội trưởng áo trắng, nổi danh với dị năng hệ đặc biệt liên quan đến không gian cấp cao. Cô ta nhìn thẳng vào hội trưởng, đôi mắt sắc bén như băng tinh.

"Lần này, để tôi dẫn đội. Tôi sẽ đưa hắn về sống."

Hội trưởng không lập tức trả lời. Một lúc sau, ông ta lạnh giọng:

"Được. Nhưng nhớ không được đánh giá thấp hắn. Đưa những dị năng giả cấp A vào trạng thái sẵn sàng. Cùng lắm, là cấp A thôi. Cấp S... chưa đến lúc lãng phí."

"Rõ."

Lam Vũ quay đi, môi cong lên một nét cười nhạt. Trong lòng cô ta, đây không còn là nhiệm vụ, mà là trả thù cho sự sỉ nhục mà Hắc Nguyệt Hội phải gánh chịu.

Bên trong hệ thống ngầm của Hắc Nguyệt Hội, các dị năng giả cấp A bắt đầu nhận được lệnh tập trung. Vũ khí, thiết bị hỗ trợ, và tài nguyên hiếm đều được cấp tốc vận chuyển. Một kế hoạch phản công cẩn thận đang dần thành hình.

Lần này, họ sẽ không thất bại. Hoặc ít nhất... họ nghĩ vậy.

Trong căn phòng họp tầng hầm của Hắc Ám Hội, không khí đặc quánh sự căng thẳng. Hàn Phong dị năng giả hệ nguyên tố, điều khiển bóng tối, ánh mắt lạnh như đêm đen. Bên cạnh hắn, Lam Tiêu một dị năng giả hệ tâm linh, có khả năng đọc ký ức và dò tìm suy nghĩ. Người cuối cùng là Cổ Sâm, dị năng giả hệ đặc biệt, sở hữu khả năng điều khiển kim loại với sức công phá cực cao.

Bộ ba này từng là những quân cờ trung thành của Hắc Nguyệt Hội, nhưng sau sự kiện gần đây bị ép tham gia các cuộc đột kích nguy hiểm, rồi còn bị lừa rằng mục tiêu là kẻ phản bội chứ không phải "một con quái vật vô địch" như Tô Thần họ bắt đầu nảy sinh hoài nghi và giận dữ.

"Tôi đã mất ba người anh em chỉ vì lời dối trá của bọn chúng," Cổ Sâm đập mạnh tay xuống mặt bàn kim loại khiến nó lõm sâu. "Tên Tô Thần đó không phải mục tiêu bình thường. Hắn là một thứ gì đó vượt ngoài định nghĩa dị năng."

Lam Tiêu khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên sắc lạnh: "Tôi đã quét qua ký ức của một tên sống sót hiếm hoi trong đợt tấn công. Mọi thứ chỉ là một chiều… toàn bộ nhóm bị tiêu diệt trong một khoảnh khắc, không có cơ hội phản ứng."

"Lực lượng của Hắc Nguyệt Hội rõ ràng biết điều đó, nhưng vẫn lùa chúng ta vào chỗ chết," Hàn Phong nói lạnh lùng. "Họ muốn đo sức mạnh của hắn qua mạng sống của chúng ta. Một nước cờ dơ bẩn."

Sự im lặng kéo dài vài giây. Rồi Lam Tiêu là người đầu tiên lên tiếng: "Đã đến lúc phải trả lại món nợ này. Dù cho đó là Hắc Nguyệt Hội, cũng không thể chơi đùa với mạng người như thế."

Cổ Sâm gật đầu. "Tôi đã liên hệ một số nhóm nhỏ từng bị Hắc Nguyệt Hội vứt bỏ. Họ cũng có chung sự thù hận. Có thể không mạnh, nhưng nếu kết hợp, chúng ta đủ sức gây áp lực."

"Không cần tấn công ngay," Hàn Phong trầm giọng. "Chúng ta cứ để bọn họ mải mê đối đầu với Thành Trì Bất Diệt và Hắc Ám Hội. Khi thời cơ đến, ta chỉ cần một đòn trí mạng."

Trong bóng tối, những con người từng là sát thủ trung thành đang dần biến thành kẻ phản loạn nguy hiểm nhất không phải vì sức mạnh đơn thuần, mà vì họ hiểu rõ cách vận hành của Hắc Nguyệt Hội từ trong ruột gan. Và lần này, mục tiêu của họ không phải là Tô Thần... mà là những kẻ đã đẩy họ vào chỗ chết.

Khi Hắc Nguyệt Hội thất bại trong việc bắt sống Tô Thần và sát thủ bị tiêu diệt toàn bộ, tin tức ấy nhanh chóng lan đến tai của ba thế lực lớn Thành Trì Bất Diệt, Hắc Ám Hội, và chính Hắc Nguyệt Hội. Dù không ai biết rõ chi tiết, nhưng cái chết nhanh gọn của sáu dị năng giả cấp B khiến toàn bộ giới cao tầng bắt đầu chú ý.

Trong một hội nghị ngầm giữa các thủ lĩnh Hắc Ám Hội, một báo cáo được trình lên: "Có khả năng đối tượng sử dụng một loại vũ khí công nghệ hủy diệt cao cấp hoặc sở hữu dị năng cấp A trở lên. Nhưng điều lạ là không có bất kỳ dấu hiệu năng lượng hay dư chấn dị năng nào được ghi nhận từ khu vực đó."

Trong khi đó, Thành Trì Bất Diệt lại có phản ứng nhẹ nhàng hơn. Do đã từng tận mắt chứng kiến Tô Thần tiêu diệt 2 dị năng giả cấp cao của hắc ám hội mà chẳng tốn sức. Dù không rõ nguyên lý sức mạnh của cậu, nhưng các tướng lĩnh cấp cao đều có chung một nhận định: "Không nên chạm vào người đó… nếu không muốn toàn bộ thành trì bị chôn vùi."

Một viên chỉ huy thậm chí còn đề nghị: "Chúng ta nên âm thầm kết nối với cậu ấy. Nếu thật sự xảy ra chiến tranh toàn diện giữa ba phe, có Tô Thần là một biến số quá lớn để bỏ qua."

Còn ở Hắc Nguyệt Hội, sự phẫn nộ lan tràn trong nội bộ. Hội trưởng ra lệnh triệu tập toàn bộ dị năng giả cấp A còn lại, đưa họ vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nhưng cũng có vài tiếng nói trái chiều trong nội bộ: "Nếu sức mạnh cậu ta vượt xa năng lực hiện tại của chúng ta, vậy thì có nên cân nhắc... liên minh, thay vì đối đầu?"

Một cuộc tranh luận diễn ra gay gắt. Sự tự tôn của một thế lực không cho phép họ khuất phục, nhưng cái bóng của "kẻ vô hình tiêu diệt" cũng khiến lòng người e ngại.

Ba thế lực ba thái độ khác nhau nhưng cùng chung một điểm: không ai dám hành động hấp tấp. Một gợn sóng nhỏ đã lan ra từ một góc khu vực hoang vắng… nhưng nó đã chạm đến trung tâm của cả ba thế lực. Và rồi, dưới bề mặt của sự im lặng, cuộc chiến đang âm thầm chuẩn bị bùng nổ.

Sau thất bại của Hắc Nguyệt Hội trong việc bắt sống Tô Thần, cục diện giữa ba thế lực lớn có chút thay đổi. Tuy vẫn dè chừng, nhưng không thế lực nào dám tấn công trực diện khi chưa nắm rõ thực lực thực sự của cậu. Họ chọn cách thăm dò, chờ thời cơ.

Hắc Nguyệt Hội chịu tổn thất nặng, nhưng không rút lui. Hội trưởng chỉ thị tăng cường giám sát các vùng ven, dùng cả vệ tinh và cảm ứng tinh thần lực để dò tìm tung tích Tô Thần. Nhưng toàn bộ đều vô ích vùng cậu ẩn náu không hề có dao động năng lượng nào. Với họ, điều đó không phải sự trốn tránh, mà là sự nguy hiểm tuyệt đối.

Thành Trì Bất Diệt thì giữ thái độ ôn hòa hơn. Sau trận hỗn loạn trước đây, họ từng chứng kiến Tô Thần cứu người và tỏ ra thân thiện. Dù vẫn đề phòng, nhưng họ không xem cậu là kẻ thù. Thậm chí, một vài thành viên cấp cao còn thầm hy vọng nếu xảy ra chiến tranh, Tô Thần sẽ đứng về phía họ.

Hắc Ám Hội, với bản chất hiếu chiến và thù lâu nhớ dai, không ngồi yên. Họ cử ba dị năng giả cấp B đi thăm dò. Nhưng họ không biết rằng, hành động ấy chỉ là tự đưa mình vào bẫy.

Tô Thần lặng lẽ đứng giữa cánh rừng, ánh mắt bình tĩnh nhìn bảng điều khiển hệ thống. Những chấm đỏ vừa xuất hiện đã bị khóa chặt.

Cậu nhếch môi: "Trong lĩnh vực của ta, các người chẳng là gì cả."

Dù hoàn toàn có thể tiêu diệt ngay, Tô Thần vẫn không vội. Bên cạnh là Trịnh Kiệt và chú chó nhỏ đang nghỉ ngơi. Cậu đã sớm sắp đặt mọi thứ, bao gồm một loạt bẫy ảo và chốt an toàn, để đảm bảo nếu có bất cứ dao động nào bất thường, cậu có thể phản ứng ngay lập tức mà không ai bị tổn thương.

Việc cậu đặt bẫy không phải để săn mồi, mà để bảo vệ. Trịnh Kiệt là người bạn cũ duy nhất còn bên cậu, và chú chó nhỏ tuy không có sức mạnh gì, nhưng lại là sinh vật đầu tiên cậu chủ động cứu lấy trong thế giới đầy hỗn loạn này. Nếu có kẻ xâm nhập, cậu sẽ hủy diệt chúng ngay lập tức không phải vì thù hận, mà là để bảo vệ những gì mình còn giữ được.

Tô Thần ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua bảng điều khiển hệ thống. Thời gian trôi qua kể từ khi nhiệm vụ "Chuẩn bị cho Cuộc Chiến Ba Thế Lực" được giao. Cậu đã làm rất nhiều việc và chuẩn bị tốt các công cụ cần thiết, nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi.

Chỉ còn 5 ngày, 6 giờ 23 phút nữa, nhiệm vụ sẽ kết thúc. Cảm giác căng thẳng dâng lên khi nghĩ đến hạn chót. Hệ thống đã cảnh báo rõ ràng về thời gian còn lại, và Tô Thần biết cậu phải hành động ngay.

Mặc dù đã tiêu diệt những kẻ địch, cậu vẫn còn nhiều việc phải làm, nhất là thu thập ba vật phẩm chiến lược từ ba khu vực khác nhau trong thành phố những khu vực hiện đang nằm dưới sự kiểm soát của các thế lực lớn.

Hệ thống lại vang lên một lần nữa, nhắc nhở cậu về thời gian còn lại.

[Thời gian nhiệm vụ còn lại: 5 ngày, 6 giờ 23 phút.]

Tô Thần hít một hơi dài rồi khẽ mỉm cười. Cậu biết không còn thời gian để lãng phí nữa. Với những vật phẩm cậu đã mua từ hệ thống và sự chuẩn bị cẩn thận, ít nhất cậu sẽ có cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ này.

Cậu đứng dậy, lấy thanh dao găm Ảnh Dạ vừa mua từ hệ thống, kiểm tra lại độ sắc bén và khả năng ẩn thân. "Sắp đến lúc ra ngoài rồi."

Ngoài cửa, Trịnh Kiệt vẫn đang cắm đầu vào trò chơi trên màn hình, không hề hay biết bạn mình đang chuẩn bị đối mặt với những thử thách nguy hiểm. Tô Thần liếc nhìn cậu ta, rồi mỉm cười.

"Đến lúc rồi…" Cậu tự nhủ trong lòng.

Còn 5 ngày, 6 giờ 23 phút chừng ấy thời gian, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ và đối mặt với những nguy hiểm ngoài kia. Từng phút từng giây không thể bỏ qua.

Sau những tổn thất nặng nề mà cả Hắc Ám Hội lẫn Hắc Nguyệt Hội phải gánh chịu một bên mất hai dị năng giả cấp A, một bên mất sáu dị năng giả cấp B không thế lực nào còn dám xem nhẹ kẻ đứng sau vụ việc này. Thế nhưng sau vài ngày truy xét, thông tin về "kẻ thủ ác" vẫn mịt mù như sương khói. Dù từng có một vài suy đoán ngấm ngầm hướng về Tô Thần, nhưng vì thiếu bằng chứng rõ ràng, các phe buộc phải tạm gác lại việc truy lùng, tránh gây mâu thuẫn trong nội bộ khi chiến tranh đang cận kề.

Thay vào đó, sự chú ý bắt đầu chuyển hướng. Cả ba thế lực lớn Hắc Ám Hội, Hắc Nguyệt Hội và Thành Trì Bất Diệt đồng loạt bước vào một giai đoạn mới: thăm dò lẫn nhau.

Không còn là những cuộc tấn công quy mô lớn hay ám sát trực diện, các phe bắt đầu triển khai những dị năng giả cấp thấp, cấp D hoặc E, len lỏi vào các khu vực giáp ranh. Nhiệm vụ của họ không phải để chiến đấu, mà để quan sát, thu thập tin tức và đo lường động thái của đối thủ.

Trong các con hẻm tối, trên những mái nhà cao tầng, thậm chí giữa đám đông thường dân, không ít những cặp mắt đang âm thầm giám sát lẫn nhau. Từng tín hiệu bất thường, từng sự di chuyển nhỏ của lực lượng, đều được ghi nhận và gửi về trung tâm chỉ huy các phe.

Hắc Nguyệt Hội sau khi mất sáu dị năng giả cấp B trở nên cẩn trọng hơn bao giờ hết. Chúng bắt đầu tung ra một mạng lưới gián điệp nhỏ nhằm dò xét phản ứng của Thành Trì Bất Diệt, đặc biệt là các kho tiếp tế và trạm năng lượng của họ.

Hắc Ám Hội thì âm thầm điều chỉnh đội hình bảo vệ nội bộ, đồng thời cố gắng thu thập lại dữ liệu chiến đấu trước khi hai dị năng giả cấp A bị giết. Dù là tổ chức mạnh về đòn phủ đầu, nhưng sau cú đòn vô hình vừa rồi, chúng bắt đầu hiểu rằng cuộc chiến này sẽ không đơn giản.

Thành Trì Bất Diệt, dù chưa bị tổn thất trực tiếp, vẫn cảm nhận được áp lực gia tăng. Hội đồng chỉ huy ra lệnh phong tỏa một phần các khu vực chiến lược, tăng cường kiểm tra nội bộ để phát hiện gián điệp. Đồng thời, họ cũng cử các đội do thám đi "giao lưu" ở biên giới với lý do viện trợ nhân đạo nhưng thực chất là để kiểm tra phản ứng của hai thế lực còn lại.

Trong khi ba thế lực đang căng thẳng giằng co, Tô Thần lại trở nên "vô hình" trong tầm mắt của họ ít nhất là tạm thời. Không ai còn nhắc đến tên cậu trong các buổi họp chiến lược. Sự yên ắng bất ngờ ấy chẳng khác nào một lớp bùn lặng trước cơn sóng ngầm.

(Chương 13 kết thúc)