Hà Vĩnh vẫn giữ vẻ mặt âm dương bất định từ lúc vào công ty. Tần Lam không phải không nhận ra, chỉ là cô chẳng buồn quan tâm mà thôi. Tâm trạng anh ta thế nào có liên quan gì đến cô đâu?
Cô định đặt tài liệu lên bàn của Hà Vĩnh rồi đi ra ngoài, nhưng phía sau vang lên tiếng gọi lạnh lùng:
Đứng lại.
Tần Lam xoay người, nở nụ cười tươi như hoa xuân, hỏi khẽ:
Còn việc gì nữa ạ, Chủ tịch?
Đôi mắt Hà Vĩnh nhìn cô không chút ấm áp.
Hôm nay cô đã làm gì?
Hôm nay ư?
Tần Lam giả vờ suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời:
Hôm nay, việc công ty thì em làm rất nhiều. Còn việc làm khó người tình nhỏ của anh thì... cái gì cũng chưa làm.
Mấy từ cuối, cô nói từng chữ một, rõ ràng và chậm rãi.
Đến nhìn một cái còn chưa, thì có thể làm gì được?
Hà Vĩnh bị câu trả lời của Tần Lam chọc giận. Anh đứng lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô. Tần Lam cảm thấy da đầu tê lại, trong lòng thầm nghĩ có nên xoa dịu tình hình một chút không. Dù sao, người đàn ông trước mặt cũng không phải dạng vừa đâu.
Hà Vĩnh tiến một bước, Tần Lam lùi một bước. Đến khi lưng cô chạm vào tường, không còn chỗ lùi, Hà Vĩnh một tay chống tường, tay kia nắm lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt lạnh lùng và đầy nguy hiểm.
Tôi cảnh cáo cô, nên an phận một chút. Nếu không, cô tự biết hậu quả.
Cằm bị nắm đau, Tần Lam không còn cách nào khác, đành phải rướn người về phía trước, nương theo lực tay của Hà Vĩnh. Nếu không, chắc chắn cô sẽ bị anh ta bóp đến bầm mặt mất.
Thế là bộ ngực đầy đặn của cô chạm vào ngực rắn chắc của Hà Vĩnh. Cô giật mình, vội dùng hai tay đỡ lấy ngực anh, nói nhanh:
Em biết rồi, an phận đúng không? Em sẽ hết sức an phận. Chủ tịch nếu không còn việc gì khác, vậy em ra ngoài trước nhé.
Khi bộ ngực cô chạm vào, đôi mắt Hà Vĩnh đã tối lại một chút. Người con gái này, tính tình khiến người ta ghét cay ghét đắng, nhưng thân thể lại khiến người ta trầm mê không dứt. Nếu không phải vậy, sao hắn lại để cô ở bên cạnh lâu đến thế?
Lời cô vừa nói, thực ra Hà Vĩnh cũng chẳng nghe rõ. Thứ anh cảm nhận được là bộ ngực đầy đặn của cô đang dựa vào ngực mình. Bàn tay từ nắm chặt cằm chuyển sang xoa nhẹ gương mặt cô, ánh mắt dừng lại ở đôi môi hồng khẽ mở. Anh có một xúc động mãnh liệt, muốn cắn một ngụm.
Hà Vĩnh vốn là người muốn làm liền làm. Anh dùng tay đang chống tường ôm lấy eo thon của Tần Lam, tay kia chuyển ra sau gáy, đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt.
Nụ hôn rất sâu, rất quyết liệt. Chiếc lưỡi của anh không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào trong miệng cô.
Tần Lam không thể kháng cự, chỉ có thể tiếp nhận. Cô càng bị Hà Vĩnh ép sát vào tường, bàn tay anh áp vào sau gáy, giữ cho nụ hôn càng sâu, càng mãnh liệt, khiến Tần Lam có cảm giác nghẹt thở.
Hà Vĩnh dùng bàn tay còn lại bắt đầu sờ soạn trên người Tần Lam, dần dần di chuyển đến ngực cô. Tay to xoa nắn lớp áo ngoài, lực tay càng lúc càng mạnh, khiến Tần Lam đau đến mức khẽ rên lên một tiếng.
Tiếng rên này dường như thức tỉnh Hà Vĩnh. Anh đẩy cô ra, hừ nhẹ một tiếng.
Yêu tinh này, lúc nào cũng giở trò câu dẫn. Mà hắn lúc nãy sao có thể đánh mất lý trí như vậy?
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Hà Vĩnh nói với Tần Lam:
Sau này cô phụ trách giúp đỡ Hân Hân. Cô ấy mà chịu ủy khuất gì, toàn bộ đều tính cho cô.
Được, em đã biết.
Dù đang trợn trắng mắt trong lòng nhưng Tần Lam tỏ ra bình thản, đi ra ngoài, sau đó vào toilet chỉnh sửa lại trang phục và trang điểm.
Tầng này vốn chỉ có Hà Vĩnh và cô hai người, nên cũng không lo ai nhìn thấy.
Nhìn gương mặt hơi ửng hồng, đôi môi sưng đỏ và đôi mắt ướt át đầy mê hoặc của mình trong gương, Tần Lam không khỏi thở dài.
Hôn người ta xong lại bắt người ta phụ trách tình nhân của mình. Người này cũng quá bạc tình đi. Đừng nói cô không phải Tần Lam mà còn thấy tức giận, nói gì đến người con gái đã yêu anh ta cả tuổi thanh xuân.
Người đàn ông này, phải tránh xa anh ta càng sớm càng tốt.