Sau ăn uống là màn giải trí, công ty cũng mời DJ, ca sĩ, các nhóm nhảy đến biểu diễn. Dạ tiệc tất niên phải làm sao để mọi người chơi tận hưởng, thức ăn ngon, rượu, gái đẹp, ca hát và khiêu vũ, mọi thứ đều thể hiện sự xa hoa, giàu có của Hà Thị.
Hà Vĩnh dìu An Hân ra nhảy một bài. Cô ta khiêu vũ không giỏi, đôi khi còn giẫm phải chân Hà Vĩnh, nhưng nhờ sự dịu dàng, phong độ và kỹ thuật điêu luyện, hắn và cô cũng hoàn thành xuất sắc bài nhảy mở màn.
Sau đó, hắn dắt cô vào trong ngồi. Tuy không phải nghi thức bắt buộc, nhưng chủ tịch vẫn nên khiêu vũ điệu đầu tiên, sau đó mọi người mới thả lỏng và tận hưởng.
Tần Lam cũng bị Trần Gia Hưng quấn lấy, đòi nhảy cùng. Cô lại mượn Phong Giai Thành để giải vây, giống như lần trước.
Hai người nắm tay nhau bước ra sàn nhảy. Đúng lúc đó, ca sĩ trên sân khấu bắt đầu một bài hát mới.
"Đây là bài hát dành cho các đôi tình nhân, hãy tận hưởng tình yêu mà tôi mang đến cho các bạn."
Âm nhạc vang lên, bài hát "The Time for Us" phối theo điệu Valse. Tần Lam và Phong Giai Thành bắt đầu khiêu vũ. Cả hai xoay tròn theo điệu nhạc, tuy chưa từng nhảy cùng nhau nhưng lại phối hợp ăn ý đến lạ.
Họ nhập tâm đến mức trong mắt chỉ còn đối phương. Phong Giai Thành quả là bạn nhảy tuyệt vời, tư thế vững chãi, lực nâng vừa đủ, vừa bảo vệ vững chắc, vừa giúp cô di chuyển tự do. Tần Lam cảm thấy bình yên, quên đi Hà Vĩnh, quên đi việc mình chỉ là nhân vật phụ trong một cuốn sách. Cô chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này với Phong Giai Thành và âm nhạc.
Tần Lam vừa nhảy vừa cười với Phong đại thần. Đó là nụ cười trong trẻo và chân thành nhất từ khi cô xuyên đến thế giới này.
Khi điệu nhạc kết thúc, Tần Lam vẫn đắm chìm trong dư âm thì tiếng vỗ tay xung quanh khiến cô giật mình. Hóa ra mọi người đã dừng lại để thưởng thức màn khiêu vũ của họ. Họ như đắm chìm vào điệu Valse tuyệt đẹp ấy.
Cả hai khiêu vũ như hai người đang yêu.
Sau đó, Tần Lam và Giai Thành chào nhau. Cô chưa kịp rời đi đã rơi vào vòng tay của Trần thiếu.
Có lý gì cô nhảy với hắn mà không nhảy với tôi?
Tần Lam muốn giãy ra, nhưng tiếng nhạc đã vang lên. Mọi người bắt đầu nhảy, nếu cô gây chú ý bây giờ sẽ làm ảnh hưởng đến bầu không khí. Cô thuộc nhóm tổ chức tiệc, không thể để chuyện này xảy ra.
Điệu tiếp theo là Paso Doble, còn gọi là điệu nhảy chiến đấu. Nam và nữ ít tiếp xúc, nhưng bước nhảy nhanh và động tác dứt khoát thể hiện sự quyết liệt. Tần Lam nhảy khá tốt, nhưng cô đang mang giày cao gót, không phải giày khiêu vũ. Cô cũng không muốn dựa vào Trần thiếu nhiều nên tự thân vận động. Màn nhảy của họ đầy khí thế, như hai chiến binh trên sàn.
Kết thúc điệu nhảy, Tần Lam lui vào trong, tìm chỗ ngồi xuống, cởi giày để chân thư giãn.
Phong Giai Thành đến, mang theo một ly nước cam vắt.
Anh đặt ly trước mặt Tần Lam, hỏi:
Cô không sao chứ?
Tần Lam uống một ngụm rồi trả lời:
Không sao, chỉ hơi đau chân một chút.
Sao cô không mang giày khiêu vũ?
Tần Lam cố ý mang giày thường để chỉ nhảy một hai bài, sau đó viện cớ không có giày nhảy để từ chối. Cô không muốn phải nhảy với quá nhiều người.
Cô trả lời:
Tôi không định nhảy nhiều, không có giày cũng không sao.
Phong Giai Thành không nói gì thêm, chào cô rồi đi đến nơi khác.
Tần Lam ngồi nghỉ một lát, sau đó đứng lên tiếp tục giao thiệp.
Nhưng một bàn tay kéo cô ra sàn nhảy. Cô định từ chối thì nhận ra đó là Hà Vĩnh.
Hắn nói:
Nhảy với tôi.
Đây không phải lời mời mà là mệnh lệnh. Tần Lam không thể từ chối, nhất là khi hắn là chủ tịch và cũng là người trả lương cho cô.
Âm nhạc vang lên, mọi người ban đầu ngạc nhiên nhưng sau đó nhiều đôi rời sàn nhảy. Tần Lam thầm than: "Lại là Quick Step, với đôi giày này sao cô 'chạy' nổi?"
Cô không biết rằng bản nhạc này là yêu cầu đặc biệt của Hà Vĩnh.
Dù vậy, cô vẫn phải nhảy. Cô cố gắng theo nhịp điệu, không mắc sai lầm nào, nhưng chân đã mỏi nhừ. Cô hối hận vì không mang giày khiêu vũ.
Mọi người trầm trồ vì trình độ của Hà Vĩnh và Tần Lam. Quick Step không dễ, chỉ người điêu luyện mới dám thể hiện.
Kỹ thuật của Hà chủ tịch và Tần tiểu thư thật đỉnh cao. Tôi chưa từng thấy ai nhảy Quick Step đẹp như vậy ngoài đời.
Điệu Valse lúc nãy của Phong thiếu và Tần tiểu thư đã đẹp, nhưng với chủ tịch còn đẹp hơn.
Tiếc là không thể mời Tần tiểu thư nhảy một bài.
Thôi đi, xếp hàng cũng không đến lượt chúng ta đâu.
Bản nhạc kết thúc, Tần Lam thở hổn hển, chân mỏi rã rời. Cô định chào Hà Vĩnh để rời đi, nhưng hắn vẫn ôm cô, không có ý định buông.
Bản nhạc tiếp theo vang lên, là Tango. Tần Lam nhíu mày: "Sao lại là Tango? Lúc nãy Hà Vĩnh không nhảy điệu này với An Hân sao?"
Cô nhớ rõ cách hắn dìu dắt An Hân, sự háo hức và hạnh phúc trong ánh mắt cô ấy. Nhưng giờ hắn lại nhảy Tango với cô?
Điệu nhảy bắt đầu, cả hai di chuyển theo tiếng nhạc. Tango là điệu nhảy của tình yêu, mê say và nồng cháy. Tần Lam áp sát vào tai Hà Vĩnh, hỏi nhỏ:
Hà tổng, em có làm gì khiến anh không vui sao?