Chương 24

Khi Tần Lam về đến nhà đã gần nửa đêm, do say rượu nên bước chân hơi nghiêng ngả. Vừa mở cửa vào phòng, bật đèn phòng khách lên thì đã thấy Hà đại boss ngồi trên ghế salon, gương mặt âm u như đất trời đang nổi cơn giông bão, đôi mắt rét lạnh nhìn Tần Lam.

Hắn đã ở đây hơn hai tiếng. Người phụ nữ này đến tận nửa đêm mới chịu về, trên người đầy mùi rượu.

Hà đại boss lúc này thật muốn bóp chết người con gái trước mặt này.

Tần Lam khẽ nhíu mày nhìn Hà Vĩnh:

• Sao anh lại tới đây?

Hà Vĩnh lạnh lùng đáp:

• Sao nào? Không phải tôi thì cô muốn ai tới?

Tần Lam lạnh lùng đáp:

• Tôi không muốn bất cứ ai tới vào giờ này hết. Tôi muốn ngủ. Anh không có việc gì thì về đi.

Tần Lam có một đặc điểm chính là khi say, cô sẽ nói ra hết lời trong lòng mình. Bình thường, cô sẽ luôn nhường nhịn Hà Vĩnh, lấy im lặng hoặc thuận theo để đối phó, vì cô biết đối đầu với hắn không có lợi gì cho cô. Nhưng hiện tại, cô là Mộ Lam, một người không yêu Hà Vĩnh, một người đã từng đứng đầu một tập đoàn, chỉ có người khác thuận theo cô chứ cô không nghe theo bất kì ai.

Tần Lam mặc kệ Hà Vĩnh, bỏ về phòng của mình, vừa đi vừa lầm bầm:

• Nửa đêm nửa hôm chạy đến đây phát điên gì chứ.

Hà Vĩnh lập tức đứng lên, đôi chân dài sải bước nhanh đến chỗ Tần Lam, dùng một tay kéo cô vào phòng, sau đó đẩy ngã xuống giường.

Tần Lam bị ngã hơi choáng, nhưng cũng lập tức ngồi dậy, tức giận nhìn Hà Vĩnh:

• Rốt cuộc anh muốn cái gì? Nửa đêm rảnh rỗi chạy đến đây gây sự sao?

Hà Vĩnh lạnh lùng đáp:

• Tần Lam, tôi đã sớm cảnh cáo cô không được ra ngoài câu dẫn đàn ông, không được cắm sừng tôi. Xem ra cô cần được giáo huấn một chút mới biết thế nào là nghe lời.

Tần Lam càng nghe càng giận:

• Anh nói cho rõ xem, tôi đã câu dẫn ai? Ai cắm sừng anh? Hừ, bản thân mình tốt đẹp gì mà đi kết tội người khác. Đừng nói đến chuyện tôi không có làm, cho dù là có, tôi cũng không thấy có lỗi gì với anh đâu. Anh là gì của tôi chứ? Chúng ta là quan hệ gì? Bóc bánh trả tiền thôi. Anh cùng với An Hân của anh ân ân ái ái, tôi đâu có ý kiến gì? Hà Vĩnh a, chúng ta hợp thì tụ, không hợp thì tan. Anh nói tôi phản bội anh sao? Tôi khinh. Nhưng mà...anh biết không, tôi đang chờ anh bỏ tôi đó, anh nhanh đến với cục cưng An Hân của anh, nhanh bỏ tôi đi nha, tới lúc đó tôi muốn tới với ai cũng không liên quan gì đến anh nữa.

Cô nói nói cười cười, điệu bộ của người say đến mất hết lý trí.

Hà Vĩnh nghe mà nổi điên:

• Cô muốn rời khỏi tôi để tìm đàn ông khác? Mơ cũng không được đâu.

Hắn tiến đến đè chặt cô xuống giường, sau đó hung hăng hôn cô.

Tần Lam dùng hết sức bình sinh giãy dụa, nhưng Hà Vĩnh sức lực lớn, còn cô thì say mềm. Kết quả là bị hắn túm hai tay kéo lên phía trên đầu, sau đó hung hăng hôn tiếp.

Tần Lam một mực phản kháng, chân cũng dùng để đạp hắn, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thậm chí còn làm Hà Vĩnh tăng thêm thú tính.

Hắn lấy cà vạt trói tay cô vào thành giường, sau đó đứng dậy, cởi đồ một cách hết sức ưu nhã. Đầu tiên là áo vest, đến áo sơ mi. Hắn cố ý cởi từng chiếc nút một, vừa cởi vừa nhìn chầm chầm Tần Lam.

Tần Lam bị trói, có chút buồn bực. Bị Hà Vĩnh nhìn chằm chằm, cô cũng hung hăng nhìn lại hắn. Ai sợ ai chứ.

Tần Lam lạnh lùng nói:

• Hà Vĩnh, anh khốn kiếp, thả tôi ra.

Tần Lam cố giãy ra nhưng không ăn thua.

Hà Vĩnh cởi xong đồ của mình, sau đó đi dần về phía Tần Lam. Không có nhiều động tác dư thừa, hắn xé chiếc đầm lụa đắt tiền của Tần Lam ra làm hai mảnh, vứt xuống sàn như giẻ rách.

Tần Lam dường như cũng bắt đầu ý thức được nguy cơ:

• Thật ra anh muốn cái gì chứ? Có chuyện gì có thể từ từ nói, đừng có động tay động chân.

Hà Vĩnh lạnh lùng đáp:

• Tần Lam, tôi đã nói rồi, đừng thách thức giới hạn của tôi. Hôm nay xem như giáo huấn, để cô biết như thế nào là chừng mực.

Hà Vĩnh không nói hai lời, trực tiếp tách hai chân Tần Lam ra, đẩy phân thân vào bên trong cô, không có bước khởi động, không để cho cô có chút sự chuẩn bị nào.

Tần Lam bị đau, muốn đẩy Hà Vĩnh ra, nhưng hai chân cô đã bị anh kềm chặt. Sau đó, Hà Vĩnh cúi xuống vừa hôn vừa cắn Tần Lam, bên dưới cũng bắt đầu di chuyển càng lúc càng nhanh.

Tần Lam đau đến ứa nước mắt. Tuy nhiên, thân thể này lại rất quen thuộc với Hà Vĩnh. Chỉ vài động tác đụng chạm của hắn, cơ thể cô bắt đầu có phản ứng, ái dịch cũng dần tràn ra bôi trơn chỗ giao hợp của hai người.

Hà Vĩnh biết cơ thể Tần Lam đã bắt đầu động tình, hắn cười khẽ, sau đó cắn nhẹ lỗ tai cô, thì thầm:

• Cô đúng là dâm đãng.

Dâm em gái anh, đồ khốn kiếp. Tần Lam nghĩ, tên khốn này đang cưỡng bức cô, còn cơ thể này của Tần Lam thì dường như thích hắn đến phát rồ. Cho nên mới một chút đã nổi lên phản ứng, phối hợp với hắn.

Tần Lam thấy nhân sinh thật ảo não. Chẳng lẽ cô có sở thích SM tiềm ẩn sao?!

Vận động kịch liệt kích thích từng tế bào trong người Hà Vĩnh. Hắn cảm thấy hưng phấn chưa từng có, thỏa mãn chưa từng có. Hắn càng vận động càng hăng, ham muốn cơ thể Tần Lam giống như chưa bao giờ đủ.

Hà Vĩnh đưa tay cởi trói cho Tần Lam, để cô được tự do.

Ngay sau khi vòng trói tay được cởi ra, Tần Lam dùng hết sức bình sinh tát Hà Vĩnh một cái:

Tên khốn này lại cưỡng hiếp cô. Tần Lam căm hận nhìn Hà Vĩnh, vừa tức lại vừa thẹn làm cô theo bản năng muốn bỏ trốn ngay lúc này.

Cơ thể của Tần Lam có thể thuần phục hắn, nhưng tinh thần của Mộ Lam thì không.

Hà Vĩnh bị đánh, hắn có chút ngây người. Tần Lam còn dám đánh hắn. Từ khi hắn thành tổng tài của Hà Thị đến nay, người khác có khi còn không dám nhìn thẳng vào hắn khi nói chuyện.

Hà đại boss phẫn nộ dữ dội:

• Tần Lam, hôm nay tôi không làm chết cô, tôi không mang họ Hà.