Chương 84

Hai người đang hôn nhau thắm thiết thì bỗng một tiếng thét chói tai cắt ngang không khí lãng mạn của họ.

Hai người đang làm cái gì vậy?

Chủ nhân của tiếng thét đó là A Lin. Theo phản ứng thông thường, hai nhân vật chính sẽ vội buông nhau ra, sau đó đỏ mặt ngượng ngùng. Nhưng tố chất tâm lý của Vivian và Phong Giai Thành vững vàng hơn một chút.

Khi Phong Giai Thành định ngẩng đầu lên nhìn A Lin, Vivian dùng tay kéo anh lại, ôm chặt hơn đồng thời hôn sâu hơn nữa.

Phong Giai Thành cũng không từ chối sự nhiệt tình của bạn gái. Họ lại hôn nhau một lúc nữa, cho đến khi A Lin tức giận chạy đến bên cạnh, dậm chân. Cô chỉ tay về phía Vivian.

Sao chị lại không biết xấu hổ như vậy chứ?

Vivian buồn cười.

Sao tôi lại phải xấu hổ?

Chị… chị?!

Sau khi lắp bắp không nói được gì với Vivian, cô quay sang hỏi Phong Giai Thành:

Sao hôm nay anh lại không về ăn cơm? Em đã đợi anh rất lâu!

Anh đã nhờ người thông báo hôm nay không cần chuẩn bị cơm từ sớm rồi mà.

Nhưng tại sao chứ?

Hôm nay Vivian làm tiệc đãi mọi người trong đoàn.

A Lin nhìn Vivian, vẻ mặt càng thêm giận dữ. Vivian vẫn đang ôm Phong Giai Thành, còn tựa đầu vào vai anh.

Đều là chị! Chị là người không biết xấu hổ nhất mà tôi từng thấy! Hai người chưa kết hôn mà đã ngủ cùng nhau, chị không thấy nên xấu hổ sao? Còn ở ngoài đường hôn nhau giữa ban ngày ban mặt, chị không thấy xấu hổ sao?

Vivian nhìn cô, bình thản đáp:

Không thấy.

Chị… chị… chị sao da mặt chị có thể dày đến như vậy?

Thực ra từ lúc đầu, Vivian luôn dùng tay vỗ về lưng Phong Giai Thành, ý bảo anh bình tĩnh, đừng tức giận.

Phong Giai Thành tuy luôn thân sĩ, luôn cười như gió xuân thổi qua vạn vật, nhưng không có nghĩa anh là thánh nhân. Anh có cảm xúc, đặc biệt khi nó liên quan đến người con gái anh yêu.

Anh thương cô như vậy, trân trọng cô như vậy, sao có thể để người khác mắng cô như vậy mà không có chút phản ứng nào được?

Vivian không muốn Phong Giai Thành ra mặt cho mình, căn bản vì A Lin không xứng là đối thủ của cô, cũng không xứng là trở ngại gì giữa cô và Giai Thành.

Người như vậy thì lờ đi là tốt nhất.

Thấy Phong Giai Thành và Vivian đều không quan tâm đến mình, A Lin vẫn không lùi bước.

Chị có biết nếu chị là người của thôn này, thì cả thôn sẽ phải xấu hổ vì loại bại hoại như chị? Chị sẽ bị đánh đuổi ra khỏi thôn vì sự dơ bẩn của mình!

Vivian mỉm cười, giọng điềm nhiên:

Thật may mắn vì chúng tôi đều không sinh ra ở đây.

A Lin càng lúc càng mất bình tĩnh. Cô quay sang Phong Giai Thành, giọng đầy phẫn nộ:

Cưới chị ta, anh sẽ hối hận! Loại phụ nữ mất trinh trước khi cưới là loại bỏ đi, sao anh có thể cưới chị ta chứ?

Phong Giai Thành quả thật không thể chịu nổi nữa rồi. Anh nhìn thẳng vào A Lin, giọng lạnh lùng:

Đừng xen vào chuyện riêng của người khác. Loại lịch sự tối thiểu này em cũng không biết hay sao? Anh và Vivian hiện đang rất bận, làm ơn rời khỏi đây đi.

A Lin khóc. Cô nghĩ cho anh nhiều như vậy, vậy mà anh không nghe, không thấy, còn vì một người không ra gì mà đuổi cô đi.

Cô uất ức, vừa khóc vừa chạy đi.

Vivian thở dài:

Không ngờ người dân ở đây lại cổ hủ phong kiến đến như vậy.

Anh cũng không ngờ.

Từ 5 tuổi, Vivian đã sang Mỹ. Ở đó không có quan niệm phải giữ "cái màn sinh học" cho một ai đó. Ở Bắc Thành, cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là "trinh" đó có gì quan trọng.

Theo quan điểm của một đứa "Mỹ con" như cô, trinh tiết chẳng qua là cái gông của chế độ nam quyền gia trưởng. Người ta tròng nó vào cổ phụ nữ để biến họ thành công cụ sinh đẻ, thành những cổ máy biết thở nhưng không biết khát vọng hạnh phúc, phải gồng mình sống cho người khác.

Trớ trêu thay, cái gông cùm ấy lại được chính những người phụ nữ tự nguyện đeo vào, xem như một loại trang sức truyền thừa. Họ truyền cho con cháu, truyền cho mọi người, ai có thì tự hào và bài xích những người không giống họ.

Thậm chí trong thời mông muội, người ta còn giết những người lỡ mang thai trước khi cưới mà không chịu bất kỳ chế tài nào của luật pháp.

Phụ nữ tự chặt những đôi cánh của những người phụ nữ khác, và họ hãnh diện vì điều đó.

Phong Giai Thành nắm chặt tay Vivian, giọng trầm ấm:

Đừng để chuyện này làm em phiền lòng. Trong lòng anh, em là người tốt nhất.

Em sẽ không vì những người này mà khó chịu đâu, anh đừng lo. Dù sao sáng mai em cũng đã rời khỏi đây rồi. Trái lại là anh, anh còn ở đây đến một tuần, đừng để những chuyện này làm mình khó xử.

Sáng mai anh sẽ chuyển sang nhà khác.

Được.

Họ có thể không quan tâm đến những người đã xúc phạm mình, nhưng không có nghĩa là họ muốn chung sống hòa bình với họ nữa.

A Lin rõ ràng đã thích Phong Giai Thành. Chuyện này Vivian có thể không tính toán, vì cô tin tưởng anh. Nhưng A Lin dùng lời lẽ xúc phạm danh dự của cô, Phong Giai Thành sao có thể tiếp tục ở lại nhà họ và xem như chưa có chuyện gì xảy ra?

Họ nhờ một người quen đến nhà A Lin thu dọn quần áo và đồ đạc của Phong Giai Thành mang đi.

Tối nay, họ sẽ cắm trại ngay tại nơi họ đang ngồi—không quá xa khu khám bệnh nhưng lại khá vắng vẻ. Đêm nay, sẽ chẳng ai làm phiền họ.

Sau khi dựng lều xong, họ lại lao vào nhau một cách say đắm, thiết tha. Vivian cũng không kìm nén bản thân nữa, vì cô biết xung quanh không có ai.

Nhưng thật ra, có một người.

A Lin, vốn đang núp sau cây cổ thụ, đã nghe hết âm thanh ái muội của hai người phát ra. Cô lại khóc mà chạy đi.

Trong lòng cô gái trẻ, người phụ nữ kia thật sự là yêu quái, hồ ly tinh—cô ta đã mê hoặc bác sĩ Phong đến nỗi anh không còn nhìn ra bản chất thật của cô ta nữa.